Hạ Thiên Kỳ không phải người thích để tâm chuyện vụn vặt, trong lúc nhất thời không nghĩ ra thì hắn không muốn nghĩ nữa, dù sao thì cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chỉ cần là bí mật thì sẽ luôn có ngày nào đó được bật mí.
- -
"Rốt cuộc cũng chết!"
Xương ngực Trần Sinh bị đánh lõm vào một khối lớn, toàn bộ cánh tay trái bị gãy vụn rũ xuống, thế nhưng so với Mã Tu Tư không còn chút hơi thở, đã chết rồi không thể chết nữa mà nói, gã chắc chắn là người chiến thắng sau cùng kia.
Móc ra một chai nước thuốc khôi phục thương thế trên người Mã Tu Tư, sau đó Trần Sinh lại uống vào không chút khách khí.
Đợi đến khi thương thế có thể hoàn toàn bình phục, hắn lại tỉ mỉ tìm kiếm trên người Mã Tu Tư một lần, lúc này mới phủi mông một cái quay đầu đi tìm Hạ Thiên Kỳ.
Có điều không cần gã đi tìm, Hạ Thiên Kỳ đã trực tiếp sử dụng thuấn di hiện ra trước mắt gã.
Lần nữa nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, Trần Sinh tức khắc chạy tới, một mực cung kính kêu:
"Giám đốc Hạ."
Hạ Thiên Kỳ nhìn Trần Sinh trên mặt lộ vẻ hưng phấn, thuận miệng nói một câu:
"Xem ra kẻ thù của anh đã chết."
"Nếu là đối phó Triệu Mãn Sơn, tôi có thể còn không phải là đối thủ, nhưng để đối phó với Mã Tu Tư thì vẫn không có vấn đề.
Có điều ít nhiều gì cũng làm phiền giám đốc Hạ xuất hiện, nếu không có anh, thì tôi đừng nói đến báo thù, đoán chừng ngay cả cái mạng nhỏ này cũng bàn giao lại ngay chỗ này."
"Cái mạng không phải cứu công toi."
"Cái mạng này của Trần Sinh tôi từ nay về sau chính là của giám đốc Hạ, giám đốc Hạ muốn tôi đi chết, Trần Sinh tôi tuyệt đối không dám sống."
Cái đầu của Trần Sinh nếu so với Tăng Vũ thì nhanh nhẹn hơn rất nhiều, tự nhiên sẽ nghe hiểu được ý tứ của Hạ Thiên Kỳ, cho nên vội vàng bảo đảm nói.
"Tôi không có hứng thú với cái mạng của anh, tôi chỉ cần anh tận lực làm việc giúp tôi."
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ không muốn nói thêm gì nữa, lập tức đẩy Trần Sinh đi chỗ khác nói:
"Về quảng trường Thanh Hải trước chờ tôi."
Để lại mệnh lệnh này, bóng dáng Hạ Thiên Kỳ lại biến mất không chút dấu vết giống như lúc hắn xuất hiện.
Trải qua chuyện lần này, Trần Sinh lại có nhận thức mới về sức mạnh của Hạ Thiên Kỳ, ban đầu hắn chỉ biết là Hạ Thiên Kỳ rất mạnh, thế nhưng lại không nghĩ rằng hắn vậy mà lại mạnh mẽ đến loại trình độ này.
Giết chết giám đốc cùng cấp mà quá dễ không khác gì giết heo chém chó.
Đồng thời xem chứng, mấy giám đốc của liên minh quân phản loạn kia, lúc này cũng bị hắn dọn dẹp hết rồi.
"Thật là đáng sợ, trách không được hắn rất tự tin mình có thể sáng tạo một khối trục thế lực đủ mạnh để so sánh với tam đại Minh Phủ và liên minh quân phản loạn, có lẽ rất có khả năng làm được."
Trần Sinh trước kia đều là nói theo Hạ Thiên Kỳ ngoài miệng, trong lòng lại có suy nghĩ khác của chính gã, mặc dù gã cũng muốn làm vương làm tướng ở vùng ngoại vực này, nhưng chỉ là ngẫm lại một chút, đừng nói gã là một giám đốc quèn, sức mạnh thì không mạnh mẽ lắm, cho dù gã có là một giám đốc cấp cao, muốn đối đầu với nhiều thế lực ở ngoại vực như vậy, cũng gần như là nhiệm vụ bất khả thi.
Dù sao trong ngoại vực này có thể không phải không có giám đốc cấp cao, mặc dù số lượng rất ít, nhưng thật sự vẫn còn có chút sự tồn tại mạnh mẽ đến mức "biến thái".
Nhưng lúc này gã lại không cảm thấy cách nghĩ của Hạ Thiên Kỳ là suy nghĩ viễn vông, người si nói mộng, bởi vì gã rất xác định chỉ cần cho Hạ Thiên Kỳ thời gian, thì Hạ Thiên Kỳ chắc chắn có thể thực hiện.
Dù sao nếu chỉ nói trước mắt gã lúc này, Hạ Thiên Kỳ trước sau đều là một người gã nhìn không thấu, một sự tồn tại không cách nào đo lường được.
Người như thế chính là trong hiện thực cũng giống vậy, hoặc là hậm hực thất bại, khó mà chết trong yên bình, hoặc là thăng chức rất nhanh, kiến công lập nghiệp.
Mà gã mặc dù có thể sống lâu như vậy, có thể bò được đến bước này, nỗ lực và cơ duyên tạm thời bỏ qua một bên không nói tới, gã đặc biệt rõ ràng mình bao nhiêu cân lượng, đặc biệt hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế.
Nếu mình không làm được rất mạnh, chỉ suy nghĩ muốn rất mạnh thì phải làm sao bây giờ?
Đáp án trong Trần Sinh, chính là đi phụ thuộc vào một người mạnh hơn.
- -
Rời khỏi chỗ Trần Sinh, Hạ Thiên Kỳ lại tìm được Tăng Vũ, có điều so với Trần Sinh bên kia đã thuận lợi giải quyết đấu tranh, Tăng Vũ bên này lại vẫn còn đang đánh giằng co không ngừng.
Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ sau đó lần nữa thu hồi mảnh quỷ vực vỡ tan tành này lại, cho nên vốn dĩ không cho Tăng Vũ thời giờ làm gì, tức khắc sử dụng quỷ vực chém giết tên giám đốc quảng trường đối chiến với Tăng Vũ kia.
"Lúc này đây tuy rằng không công trở về, không thu được bất kỳ chỗ tốt nào, thế nhưng tôi nghĩ anh có thể hiểu thêm đại khái, thực lực rốt cuộc mạnh yếu bao nhiêu.
Người của liên minh quân phản loạn muốn biến những thế lực nhỏ ở ngoại vực này xem như chó săn của bọn họ mà một lưới bắt hết, anh bây giờ xem như không còn muốn giúp tôi nữa, cũng chỉ có thể lựa chọn ở lại bên tôi nơi này."
So với Trần Sinh, kỳ thực Hạ Thiên Kỳ càng thích thái độ làm người của Tăng Vũ hơn, nhưng mà thích chỉ thuộc về thích, nói cho thật sự đúng thì giúp đỡ hắn lớn nhất, là loại đoán ý qua lời nói và sắc mặt như Trần Sinh này, biết được nên lấy hay bỏ.
Sỡ dĩ hắn giữ lại Trần Sinh, là vì Trần Sinh rất thích hợp làm quân sư quạt mo của hắn, sau này có thể giao một số chuyện cần động não cho gã đi làm.
Còn như Tăng Vũ, sức mạnh cũng chỉ như vậy, hắn coi trọng nhất không gì ngoài khả năng quản lý quảng trường hiện tại, một khi ngoại vực được hắn chỉnh đốn lại, về mặt quản lý thì vẫn cần có Tăng Vũ kết hợp trong tình hình thực tế, đi bắt tay chuẩn bị làm.
Nghe được lời nói của Hạ Thiên Kỳ, Tăng Vũ lại tán thành gật đầu, tiện đà nói:
"Tôi hiện tại đã rất rõ ràng lập trường của tôi, cũng biết thực lực của tôi trong mắt anh không đáng một đồng."
"Nhưng sở dĩ tôi còn giữ lại anh, tự nhiên là anh có giá trị cho tôi xem trọng."
Tăng Vũ nghe xong không nói gì thêm, Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục nói:
"Nơi này đã không còn chuyện gì với anh nữa rồi, trước đó tôi đã để Trần Sinh về quảng trường Thanh Hải trước, bây giờ anh cũng quay về đi."
"Anh không trở về sao?"
"Chờ tôi tìm được bọn người Phương Sơn rồi sẽ quay về hội họp cùng các anh."
Dặn dò Tăng Vũ xong xuôi, ngay sau đó Hạ Thiên Kỳ lại tìm được đám người Phương Sơn đang đi về phía lối ra.
Tính cả hai anh em Phương Sơn Phương Lâm, còn có mấy giám đốc quảng trường khác, tổng cộng tất cả bọn họ có năm người.
Hạ Thiên Kỳ đột ngột xuất hiện trực tiếp chặn đường trước mắt họ.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đột nhiên xuất hiện, Phương Sơn và Phương Lâm trái lại cũng không tồi, nhưng ba giám đốc quảng trường khác lại không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hiển nhiên là đang lo lắng, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cái miệng của mấy người bọn họ không kín, cho nên cố ý quay về bịt miệng.
Có điều không chờ bọn họ nói cái gì để biểu thị lòng trung thành, Hạ Thiên Kỳ chủ động mở miệng nói:
"Trừ các người ra, toàn bộ giám đốc quảng trường và người của liên minh quân phản loạn do Triệu Mãn Sơn tìm tới đều bị tôi dọn dẹp.
Không hề nghi ngờ các người là kẻ may mắn trong đó."
Hạ Thiên Kỳ nói như đang giải thích một chuyện nhỏ nhặt không đáng, giọng nói có vẻ vô cùng ung dung.
Nhưng mà khi nghe vào trong lỗ tai tất cả bọn họ, có thể xem như hoàn toàn không buông lỏng nổi, mà là sợ hãi tới cực điểm.
Người khác không biết, bọn họ vô cùng rõ ràng ba giám đốc của liên minh quân phản loạn kia có bao nhiêu đáng sợ, tùy tiện ném ra một người cũng có thể đủ giết chết bọn họ trong trận chiến một chọi một.
Còn có rất nhiều giám đốc quảng trường như vậy nữa chứ, như thực lực của Phùng Hòa Chương và Lưu Hạ kia cũng có thể, làm sao có thể đều bị một người giết sạch.
Cái này không phải thực lực rất mạnh mới làm được sao?
Không chỉ có ba giám đốc quảng trường kia sắc mặt khó coi, ngay cả Phương Sơn và Phương Lâm tất cả đều rung mạnh trong lòng.
Trong lòng đã đưa Hạ Thiên Kỳ đặt lên trên cái tầng thứ giám đốc cấp cao này rồi.