Ác Linh Quốc Gia II

Quyển 1 - Chương 83: Thời khắc gian nan nhất



Dịch: Hàn Phong Vũ

Đăng tải: Mặc Nhiên

Kể từ lúc đi ra khỏi nghĩa trang quỷ vương, thời gian loáng một cái đã trôi qua hơn một tháng.

Mà trong quãng thời gian này, Phương Sơn cũng tiếp quản quảng trường Hồng Sơn đang như rắn mất đầu kia, rất dễ nhận ra hắn vẫn còn người quen trong tam đại Minh Phủ.

Những chuyện như chuyển nhượng quyền hạn khu vực này, trên tay một số giám đốc trong nội vực đều có quyền hạn, dù sao loại chuyện vụn vặt thế này, thực sự có rất ít giám đốc cấp cao đi quản lý.

Có điều trong tay của các giám đốc nội vực kia nhiều nhất chỉ có chuyển nhượng quyền hạn, nhưng lại không thể mở khóa quyền hạn quản lý của giám đốc, nếu không thì Hạ Thiên Kỳ cũng không đến mức đến tận lúc này vẫn chưa lăn lộn đến danh hiệu thuộc về giám đốc thật sự.

Nhưng bây giờ và thời điểm hắn mới tới đệ nhị vực, thế cục đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng.

Tuy nói hắn không để ý quyền hạn, thế nhưng kể cả quảng trường Thanh Hải, quảng trường Hồng Sơn, quảng trường Quang Ảnh, và vài quảng trường lớn khác kia, nhắc tới thì đều là địa bàn của hắn.

Chỉ cần hắn muốn, hết thảy người quản lý ở nơi này cũng phải từ vị trí trên đầu hạ xuống.

Nhưng điều này hiển nhiên với hắn lúc này mà nói, không có bất cứ ý nghĩa gì.

Không có gì ngoài Phương Sơn tiếp quản quảng trường Hồng Sơn ra, khi hắn định hạ sách lược, cũng đã trực tiếp truyền cả thông tin liên minh quân phản loạn muốn thống nhất các thế lực của ngoại vực này ra ngoài.

Mà hàng trăm người quản lý của thế lực ngoại vực nghe xong, phần lớn đều thấp thỏm lo âu, đồng thời khiến hắn hoàn toàn không nghĩ tới chính là, rốt cuộc có rất nhiều giám đốc muốn ôm thế lực của mình ở chung một chỗ, cố gắng chống đỡ đợt chinh phạt này của liên minh quân phản loạn.

Dù sao ai cũng không phải người ngu, nếu đi theo tam đại Minh Phủ ít nhất còn có con đường sống, thế nhưng người có thuật pháp đi theo liên minh quân phản loạn sẽ bị sỉ nhục, đây chắc chắn là có đến mà không có về, đơn thuần chính là đi làm con chốt thí.

Nhưng trái lại một phần người có quỷ vật thể chất tạm thời hiện tại không có bất kỳ động thái nào, dù sao bọn họ vẫn có đường xoay sở, nếu thật sự không thể, thì cùng lắm là cái vị trí quản lý này cũng không làm, cứ trực tiếp chạy tới gia nhập liên minh quân phản loạn là được.

Khi Phương Sơn báo lại chuyện này cho Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ lại để hắn và Trần Sinh chia binh hai đường, với những người muốn ôm cả đoàn đội cho ấm cúng, thì dùng cách chiêu hàng, mà với những người đứng nhìn kia thì dùng cách cứng rắn cưỡng chế.

Dù sao trước khi thế lực của hắn vẫn chưa hình thành, có một số việc vẫn không thể để cho quá nhiều người biết, vì bí mật khó giữ nếu có quá nhiều người biết, người có miệng lưỡi thiếu đòn đáng đánh vĩnh viễn không thiếu được.

Cho nên hắn thực sự muốn làm gì, tổng cộng hết chỉ có Phương Sơn Phương Lâm, và mấy người Trần Sinh, Tăng Vũ biết rõ.

Còn như những người khác, thì đều cho là hắn có quan hệ với liên minh quân phản loạn, là thật tâm thay liên minh quân phản loạn làm việc.

Theo mức độ lan truyền tin đồn về hắn bên này, Ngô Địch bên kia cũng có động thái tiến thêm một bước, không bao lâu, liên minh quân phản loạn tức khác hết sức phối hợp, giao lại cho Trần Sinh chuyện thống nhất các thế lực ở ngoại vực.

Đến tận lúc này, Trần Sinh với cái danh xưng con chó săn của liên minh quân phản loạn, rốt cuộc bị gọi trên khắp ngoại vực này.

Thế nhưng chiêu bài chỉa vào liên minh quân phản loạn này, mặc dù có mắng gã sau lưng, rất nhiều người hận không thể giết chết gã, thế nhưng biểu hiện ngoài mặt thì không một ai dám làm càn trắng trợn.

Cho nên dưới sự giúp đỡ của Tăng Vũ, cộng thêm Trần Sinh đầu óc tương đối hơn người, trong thời gian hơn mười ngày ngắn ngủi đã hạ cờ thu được toàn bộ ba quảng trường cạnh quảng trường Phong Hướng.

Ngay cả giám đốc của ba quảng trường kia cũng gia nhập đoàn thể của Trần Sinh, làm em út dưới lá cờ lớn của liên minh quân phản loạn này.

Mà một bên khác, Phương Sơn cũng bắt đầu dọc theo quảng trường Thanh Hải, mở rộng ra một chỗ khác ở ngoại vực.

Mặc dù tiến độ không quá nhanh như bên Trần Sinh kia, thế nhưng ỷ vào Phương Lâm, và sự giúp đỡ của ba gã giám đốc quảng truồng khác, trái lại cũng thành công khiến người quản lý của hai quảng trường bên cạnh thuần phục.

Nhìn đội ngũ của mình ngày càng lớn mạnh, Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn ẩn mình sau hậu trường âm thầm điều khiển, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm nhận được chút hi vọng.

Lại nói tiếp thì hắn đến đệ nhị vực này, mặc dù nhìn qua như không gặp phải quá nhiều trắc trở, thuận gió xuôi nước, thế nhưng cuối cùng có bao nhiêu khó khăn chỉ có tự trong lòng hắn rõ ràng.

Làm một nhân vật tiểu tốt vừa mới đi lên từ hiện thực, không quyền không thế, rõ ràng có sẵn thực lực của giám đốc, thế nhưng ngay cả thân phận giám đốc cũng không có, hắn càng vì quan hệ với tam đại Minh Phủ mà ngay cả khảo hạch giám đốc cũng không dám tham dự.

Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ cùng đi với hắn, cũng đều bị bất đắc dĩ mà hủy bỏ quan hệ đoàn đội với hắn, đi vào nội vực đầu nhập vào Lương Nhược Vân.

Mà với thế cục nơi này hầu như hoàn toàn không biết hắn, chỉ có thể từng chút một nhận định tình hình, sau đó dần dần kéo cái nanh của hắn lộ ra.

Cứ yên lặng chịu đựng cô độc như vậy, ép buộc bản thân đi thích ứng với cách sinh tồn của đệ nhị vực, đi chơi một số suy nghĩ hắn đặc biệt chán ghét.

Con người hắn từ nhỏ đến lớn đều là một chút phiền phức cũng không muốn va chạm, cũng chưa bao giờ mong muốn dùng đầu óc suy nghĩ cái gì, nói cái gì cũng há mồm là xong, thấy khó chịu thì tức khắc phun ra, thấy thuận mắt thì trò chuyện, có thể nói là một người đặc biệt thẳng tính.

Thế nhưng hiện tại, hắn lại bị hiện thực ép buộc, ngay cả nói thật ra cũng biến thành một chuyện cực kỳ chật vật.

Lo lắng người thủ hạ khác thường, lo lắng liên minh quân phản loạn đột nhiên đánh tới, lo lắng Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ bên kia có thuận lợi hay không.

Chớ nói chi là còn có cha hắn không biết tung tích, cùng với đám người Triệu Tĩnh Thù trong hiện thực.

Những điều này hắn thật sự không dám nghĩ tới, vì chỉ cần động một chút tâm tư thôi, sẽ không khống chế được suy nghĩ.

Nhưng hắn bây giờ vốn dĩ không có dư thừa tinh lực đi quản người khác, giai đoạn hiện tại có thể nói là thời điểm khó khăn nhất từ trước đến nay của hắn, vì bên cạnh hắn không người nào có thể tin tưởng tuyệt đối, cũng hoàn toàn không một người nào thật sự tận tâm tận lực giúp hắn.

Ngay từ thời điểm hắn vừa mới gia nhập Minh Phủ, tuy rằng cũng khó khăn, nhưng ít nhất còn có cái bắp đùi của Lãnh Nguyệt để ôm, sau đó thì biết đám người Nam Cung Vân và Mẫn Mẫn.

Sau đó theo mức độ thực lực của hắn tăng lên, cái đoàn đội nhỏ này của bọn họ ngày càng ổn định hơn, tuy rằng sẽ đối đầu khiêu chiến lớn hơn, nhưng ít nhất ở cùng mọi người, gặp phải sự tình còn có thể thương lượng một chút, hai bên chia sẻ gánh vác một phần.

Nhưng bây giờ, không cần biết phát sinh ra bất cứ chuyện gì, xuất hiện bất kỳ biến cố nào, cũng chỉ có một mình hắn gánh chịu, và chỉ có một mình hắn.

Cho nên hắn không cách nào lại ngây ngô thêm nữa, cũng không cách nào trông chờ vào Lãnh Nguyệt giống như trước, như thiên thần hạ xuống giúp hắn cái gì.

Tuy rằng thực lực của hắn bây giờ cho dù cái gì cũng không cần làm, cũng có thể an ổn đầu gối trong các thế lực nhỏ ở ngoại vực này hưởng phúc, thế nhưng hắn không hồ đồ, hắn biết rõ, đấu tranh giữa các thế lực lớn ở ngoại vực này chỉ là tạm thời, quỷ vật mới là kẻ thù lớn nhất của nhân loại.

Sở dĩ số lượng quỷ vật chợt giảm, quỷ vật cấp lệ quỷ gần như không thấy được, ngay cả cấp ác quỷ cũng không nhìn thấy nhiều, nguyên nhân không phải nhân loại mạnh mẽ hơn bao nhiêu, mà là đang bị phong tỏa ở đệ tam vực.

Kỳ thực phong tỏa của đệ tam vực rất dễ dàng là có thể nghĩ đến, không cần nói người phong tỏa có phải là boss sáng tạo Minh Phủ trong truyền thuyết kia hay không, nhưng có một phần có thể nghĩ tới, đó chính là nguyên nhân phong tỏa sẽ không bởi vì những cấp cao của Minh Phủ kia, mà chỉ có thể vì đám quỷ vật kia.

Nhất định là số lượng quỷ vật xâm lấn quá nhiều, hoặc là xuất hiện quỷ vật quá mức mạnh mẽ, một khi bọn chúng buông xuống đệ nhị vực, cũng đủ tạo thành tấn công diệt vong với đệ nhị vực này, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng cần phải phong tỏa toàn bộ đệ tam vực, đồng thời phong tỏa toàn bộ cấp cao liên đới với quỷ vật bên trong.

Nhưng làn sóng xâm lấn của quỷ vật không thành công, thì sẽ không có đợt thứ hai, đợt thứ ba chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.