Quỷ vực tăng mạnh thêm một bước khiến trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại thêm vài phần tin tưởng, dù sao thì trong đệ nhị vực này, chỉ có bước vào cấp giám đốc cấp cao mới có thể tự xưng là có đủ sức mạnh tự vệ.
Thực lực của hắn tuy nói rằng vẫn là cấp giám đốc, nhưng ở một mặt phòng ngự của quỷ vực này thôi, nghiễm nhiên đã vô cùng gần với cấp giám đốc cấp cao. Lại kết hợp thêm mấy loại năng lực đặc thù kia của hắn kia, trong cấp giám đốc hầu như không đối thủ, dù cho có đối mặt với giám đốc cấp cao hắn cũng dám nói có sức đánh một trận.
Ít nhất không đến mức bị người trực tiếp giết trong nháy mắt.
Làm chút điều hòa đơn giản, Hạ Thiên Kỳ lại bắt đầu sử dụng thuấn di, di chuyển về hướng đến quảng trường Quang Ảnh.
Theo mức độ tăng lớn phạm vi bao phủ của quỷ vực, khoảng cách hắn thuấn di cũng càng ngày càng xa hơn, cho nên chỉ cần gần nửa ngày, hắn đã quay lại quảng trường Quang Ảnh.
Mặc dù hơn một tháng gần đây hắn vẫn luôn ở lại quảng trường Thanh Hải, chưa từng trở về lần nào, thế nhưng sau khi hắn quay lại nơi ở thì phát hiện, nơi này vẫn duy trì sự ngăn nắp sạch sẽ dù không có người ở, hiển nhiên Trần Sinh đã đặc biệt căn dặn những nữ hầu kia, mỗi ngày đều phải đến nơi này quét dọn.
Trần Sinh bây giờ là người bận rộn, Tăng Vũ trở thành phụ tá của gã, chủ yếu làm chuyện thống nhất các thế lực này lại thành một khối, cho nên hắn cũng không làm kinh động bọn họ, sau khi nghỉ ngơi qua loa hồi sức, hắn lập tức đi thẳng tới thông đạo không gian bên ngoài quảng trường Quang Ảnh.
Thông đạo không gian nối liền hiện thực phía dưới, cũng không phải thứ mà bất kỳ quảng trường nào cũng có.
Chỉ có rất ít một bộ phận quảng trường tồn tại loại thông đạo không gian này, đồng thời phần lớn đều giống như quảng trường Quang Ảnh, nằm ở một vị trí tương đối sát biên giới.
Ngoại vực là vậy, nội vực cũng vậy, thông đạo không gian chỉ tồn tại ở khu vực sát biên giới.
Dựa vào cách nói của Trần Sinh, cái thông đạo không gian bên ngoài như quảng trường Quang Ảnh này nhiều nhất chỉ xem là một con đường nhỏ không có ai đi, ở chỗ giáp giới của nội vực và ngoại vực, cùng mấy không gian trong nội vực, mới xem như là thông đạo thực sự.
Vì một lối đi đều nối liền với vô số hiện thực, muốn đi vào hiện thực nào cũng được.
Nếu người ở ngoại vực muốn đi nội vực, cũng cần sử dụng thông đạo không gian nối liền ngoại vực và nội vực, từ đó đi tới biên giới ngoại vực và nội vực, mà không cách nào đi thẳng vào nội vực.
Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đều thông qua loại thông đạo không gian này để rời khỏi quảng trường Quang Ảnh đi tới chỗ giáp giới giữa ngoại vực và nội vực, sau đó dưới sự tiếp dẫn của Lương Nhược Vân mà đi vào nội vực.
Mà trên ranh giới, đều có người của tam đại Minh Phủ và liên minh quân phản loạn xem chừng, nhưng với người của thế lực nhỏ ở ngoại vực này đi đi lại lại, tuy hai phe tra xét rất nghiêm cũng không đến mức giết chết để ngăn người.
Chỉ cần đưa ra một chút đồ tốt là có thể được cho qua.
Ở đệ nhị vực này tặng quả đưa tiền nhất định không dễ xài, thông thường đều là tặng nước thuốc thuật pháp, thêm nữa chính là bộ dạng không tồi, phụ nữ tương đối dễ nhìn sẽ sống sót.
Quỷ sủng cũng là thứ yêu thích của một số giám đốc, thế nhưng có rất ít người tìm kiếm loại vật này, vì chỉ có Dưỡng thi nhân, hoặc là một số ít người có thuật pháp chuyên tu linh hồn, mới có thể giam cầm quỷ hồn hoặc là linh hồn quỷ mị, từ đó khiến chúng ngoan ngoãn nghe lời.
Về những điều này, khi hắn còn liên lạc với Sở Mộng Kỳ, Sở Mộng Kỳ có nói cho hắn biết rằng, rất nhiều giám đốc của nội vực đều có quỷ sủng bên người, nhưng lại không hề có tính thực dụng, chỉ vì hiếm thấy, xem như làm thứ tượng trưng cho một loại thân phận, chỉ đơn thuần dùng để trang trí.
Mà đồ vật như nước thuốc thuật pháp này, trong hiện thực có thể thuộc về tương đối hiếm thấy, thế nhưng ở đệ nhị vực thì lại lác đác bình thường.
Dù sao dưới mỗi giám đốc đều có ít nhất hơn mười người, một giám đốc cấp cao có hơn hai mươi người, một người không cần giao nộp nhiều, chỉ cần giao lên một chai, thì số lượng không thể thiếu.
Có điều không ai cảm giác số nước thuốc thuật pháp của mình quá nhiều, cho nên hễ có cơ hội có thể lấy được nước thuốc, thì vẫn không người nào để vuột mất.
Giống như mấy người Trần Sinh, Phương Sơn liên hệ với người của tam đại Minh Phủ, mỗi lần muốn bọn họ giúp đỡ cũng phải cho người mang qua mấy chục chai.
Đồng thời còn phải ẩn núp người của liên minh quân phản loạn, một khi bị phát hiện, nhẹ thì toàn bộ nước thuốc đều cho mày cướp sạch, nặng thì, người ở khắp quảng trường cũng phải đi theo tuẫn táng.
Mặc dù biên giới đều có giám đốc cấp cao canh giữ, thế nhưng giám đốc cấp cao chỉ là đóng giữ, người giữ cửa thật sự chính là giám đốc phía dưới, cho nên nếu tặng một người nào, chuyển giao một tin nhắn nào đó, nói ra lý do an toàn rồi vẫn phải chuẩn bị bịt miệng tốt một chút trước.
Cái này thật ra cũng là lý do mà tam đại Minh Phủ và liên minh quân phản loạn làm lợi hại như vậy, vẫn có thể đủ để tiến hành làm nguyên nhân đi lại.
Cũng vì người phía dưới tham lam, tặng lại đồ tốt một chút để được đi qua, không hoàn toàn chia rẽ cả ngoại vực vả nội vực.
Dù sao một bên là quỷ vật thể chất, một bên là người có thuật pháp, nếu muốn trà trộn đi nằm vùng là vô cùng khó khăn, thế nhưng nội bộ hai phe cũng có nhãn tuyến nằm vùng, một điểm này chắc là không thể nghi ngờ.
Không nói hai cái thế lực lớn kia, ngay cả hắn ở nơi này còn có cái nhãn tuyến ngầm Ngô Địch này đấy chứ.
Lan truyền chút thông tin là dư dả, nhưng muốn tạo phản quy mô lớn sợ là rất khó đạt được.
Bóng dáng Hạ Thiên Kỳ trực tiếp xuất hiện trên tường thành, mặc dù chỗ thông đạo này ít có người tới, nhưng lúc bình thường vẫn luôn có người đứng canh gác ở nơi này.
"Giám đốc Hạ."
Thấy Hạ Thiên Kỳ xuất hiện, ba tên quản lý cấp cao đang ngồi trên tường thành chơi bài tức khắc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch mà đứng lên.
"Không có việc gì, các anh cứ chơi phần các anh, tôi chỉ đi ngang qua."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lập tức nhảy xuống tường thành, sau đó đi về hướng thông đạo không gian cách đó không xa.
Mà ba tên quản lý cấp cao kia, vẫn nguyên dáng vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vì trước khi đi, Trần Sinh từng căn dặn bọn họ rất nghiêm khắc, sau này phải xốc tinh thần lên gấp đôi, nếu thằng nào còn lăn lộn chờ chết như trước kia, mỗi ngày chạy ra ngoài chơi bời, một khi bị bắt được thì tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha cho.
Tuy bọn họ không dám ra ngoài vui vẻ, nhưng cái này dù sao cũng xem như lôi kéo vô dụng, nên trong lòng đều không thể không lo sợ.
May mà Hạ Thiên Kỳ cũng không nói bọn họ cái gì, điều này cũng khiến bọn họ sau đó thở dài nhẹ nhõm.
Như quảng trường Thanh Hài, hay quảng trường Phong Hướng có thể còn có người không biết Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng ở trong quảng trường Quang Ảnh này, không một người nào không biết Hạ Thiên Kỳ mới là lão đại thật sự ở nơi này.
Lão hắc và đầu trọc vì cách cấp giám đốc rất gần, cho nên đều bị Trần Sinh cho đi tham gia sự kiện, mà như ba tên quản lý cấp cao này, ngoại trừ một người ra, hai người còn lại đều là người mới được tấn chức lên không bao lâu.
"Giám đốc Hạ đây là muốn theo thông đạo không gian ra ngoài sao?"
Thấy Hạ Thiên Kỳ đi thẳng về phía thông đạo không gian, một người mới trong số đó hỏi.
"Nghe nói trước kia anh ta đi ra từ trong thông đạo không gian này, một nơi khác của thông đạo có thể tiếp nối với một hiện thực phía dưới."
"Nói vậy chúng ta cũng có thể đi qua thông đạo để đến hiện thực phía dưới?"
"Trước kia thì không thể, thế nhưng từ khi giám đốc Hạ đến đây thì chắc là có thể, vì anh ta có thể từ hiện thực đi vào nơi này, đã nói rõ anh ta có thể đã làm thông con đường tiếp nối hiện thực với nơi này của chúng ta.
Có điều bọn mày vẫn nên ít gây phiền toái đi thì tốt hơn, nhỡ ra vừa đi vào lại trở ra đã xem như nguy rồi."
Ngay khi ba tên quản lý cấp cao đang thấp giọng bàn tán, Hạ Thiên Kỳ đã bước một chân vào thông đạo không gian kia, sau đó cả người hoàn toàn biến mất.