Ác Linh Quốc Gia II

Quyển 1 - Chương 87: Thực lực đáng sợ



Dịch: Hàn Phong Vũ

Đăng tải: Mặc Nhiên

Một hồi cảm giác hoảng hốt qua đi, Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa xuất hiện ở khu vực thành phố Cảnh Thu quen thuộc.

Lần trước hắn, Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đi cùng nhau, nhưng lần này trở về chỉ còn mình hắn, trong lòng ít nhiều gì có chút trống rỗng, Hạ Thiên Kỳ không dừng lại, vài lần dùng năng lực thuấn di, hắn đã tiến vào nhà tù Hắc Thiết.

Nhà tù Hắc Thiết đã hoàn toàn biến thành một khu ngục giam tử vong, bởi vì người bên trong hoặc là đã chết, hoặc là đã chạy trốn hết.

Hạ Thiên Kỳ đi vòng quanh bên trong một lúc, rồi lập tức rời khỏi nhà tù Hắc Thiết quay lại hiện thực.

Giẫm lên mặt đất ở hiện thực, hắn nhất thời có cảm giác được về nhà, trong lòng vừa có chút kỳ vọng lại có chút thấp thỏm.

"Lại trở về rồi, đi còn sớm hơn so với trong dự đoán nữa."

Hạ Thiên Kỳ cảm khái một tiếng, quay lại địa bàn của hắn, phạm vi thuấn di của hắn hoàn toàn không bị hạn chế, có thể nói ở nơi này trời đất bao la, bất kể hắn đi tới nơi nào, chỉ cần biết phương hướng chính xác, đi tới chỉ là một cái chớp mắt.

Một giây trước hắn còn ở trong một đường hầm cũ nát, một giây kế tiếp cả người hắn đã xuất hiện trong biệt thự của hắn và mấy người Triệu Tĩnh Thù.

Trong biệt thự không một bóng người, thế nhưng trên mặt sàn vẫn không thấy bụi bặm, có lẽ còn có dì làm vệ sinh mỗi ngày đúng giờ đều đến quét dọn.

Lấy điện đàm ra, thử gọi qua cho Triệu Tĩnh Thù một cuộc, kết quả bị báo lại số thông tin này không tồn tại.

Hạ Thiên Kỳ tức khắc bị dọa đến nhảy dựng lên trên ghế salon, sau đó lại gọi qua cho Triệu Tĩnh Thù, kết quả vẫn biểu hiện số thông tin này không tồn tại.

Trừ phi tham gia vào đoàn đội của người khác, nếu không thì mã số thông tin có liên quan tương ứng với tính mạng con người, chỉ khi người chết đi thì số thông tin mới có thể bị gạch bỏ.

"Tĩnh Thù, cô đừng làm tôi sợ!"

Tim Hạ Thiên Kỳ nhảy rất nhanh, hắn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Triệu Tĩnh Thù trong mấy tháng ngắn ngủi này, hắn cố gắng trấn tĩnh mình lại, sau đó thử gọi qua cho Vương Tang Du, kết quả Vương Tang Du bên kia cũng biểu hiện số thông tin này không tồn tại.

"Mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"

Hạ Thiên Kỳ có chút mờ mịt, hai người bọn họ lại không khảo hạch quản lý cấp cao, nếu như chỉ vẻn vẹn là tham gia sự kiện thì sẽ không có vấn đề gì mới đúng.

Coi như là thực sự gặp phải uy hiếp, cũng không đến mức cả hai người đều mất liên lạc chứ.

"Triệu An Quốc, đúng rồi, còn có Triệu An Quốc."

Hạ Thiên Kỳ vừa nghĩ đến Triệu An Quốc, lập tức lại nín thở gọi qua cho Triệu An Quốc, may mà số thông tin của Triệu An Quốc vẫn còn, đồng thời bên kia còn nhận điện rất nhanh, nhưng mà vừa nghe vào đã bắt đầu khóc lóc:

"Tiền bối... Là anh sao tiền bối... Anh rốt cuộc đã trở về rồi..."

Vừa nghe Triệu An Quốc bắt máy là đã khóc toáng lên, lúc này trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng biến thành càng luống cuống:

"Tĩnh Thù và Vương Tang Du đi đâu rồi, vì sao số truyền tin của bọn họ đều biến mất?"

"Tiền bối, anh nên đi cứu họ về đi, họ đều bị bắt đi rồi."

"Bắt đi? Người nào bắt bọn họ đi? Còn nữa, vì sao lại muốn bắt bọn họ?"

"Là giám đốc của đệ nhị vực, em không biết hắn ta là ai, chỉ biết là trên mặt hắn có một vết sẹo rất dài.

Toàn bộ người có thuật pháp có thực lực quản lý cấp cao đều bị hắn bắt đi, còn có một số người của Đệ nhị Minh Phủ, Thẩm Hoành Viêm cũng bị bắt."

"Người của đệ nhị vực? Trên mặt còn có vết sẹo? Chẳng lẽ là mặt sẹo?"

Tuy Hạ Thiên Kỳ chưa từng nhìn thấy mặt sẹo, thế nhưng trước kia đã từng nghe qua về lão đại của đệ nhất Minh Phủ, nguồn gốc của cái tước hiệu mặt sẹo này là vì vết sẹo trên mặt hắn.

Trên thực tế cũng chỉ có mặt sẹo có đủ khả năng này, dù sao mặt sẹo vốn dĩ chính là người của hiện thực này, cho nên mới tiếp nhận nhiệm vụ của Minh Phủ, đi xuống bắt người trở về cũng không phải không có khả năng.

Nhưng nếu chỉ đơn thuần bắt người, vậy vì sao số thông tin của Triệu Tĩnh Thù và Vương Tang Du lại biến mất chứ?

Là bọn họ bị ép buộc gia nhập hàng ngũ của mặt sẹo, hay là nói bọn họ bị mặt sẹo... Giết chết?

Hạ Thiên Kỳ không dám nghĩ tới kết cục sau đó, nếu không hắn chắc chắn sẽ sụp đổ mất, may mà còn có một khả năng khác.

"Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"

"Đã được một tuần rồi."

"Bây giờ bọn họ còn ở trong hiện thực sao?"

"Em không biết, vì mấy người Vương Tang Du cũng không liên lạc qua cho em nữa."

Nói đến chỗ này, Triệu An Quốc lại giống như đứa nhóc, nghẹn ngào:

"Thật xin lỗi tiền bối... Đều là em quá nhát gan, em quá sợ hãi, cơ bản là không dám phản kháng lại bọn chúng..."

"Việc này không trách cậu, người từ đệ nhị vực xuống, dù thế nào cũng là giám đốc, cho dù cậu có muốn phản kháng cũng không đánh nổi."

"Vậy thì tiền bối, giờ chúng ta nên làm gì đây? Nếu Vương Tang Du và Triệu Tĩnh Thù bị bắt đến đệ nhị vực, vậy có cách gì cứu về không? Bọn họ sẽ không sao chứ?"

"Trước tiên cậu để anh yên tĩnh suy nghĩ một chút, lát nữa anh lại liên lạc qua cho cậu."

Hạ Thiên Kỳ trong lòng phiền muộn mà cúp điện đàm, hắn lại bắt đầu tập trung chú ý, cẩn thận cảm nhận tồn tại của cấp giám đốc.

Hễ là người ở cấp giám đốc, không cần biết là người có quỷ vật thể chất hay là người có thuật pháp, đều cũng sẽ theo thói quen thả quỷ vực hoặc là pháp vực ra, để phòng ngừa kẻ địch đánh lén.

Cho nên chỉ cần trong phạm vi giới hạn của hiện thực này có tồn tại cấp giám đốc, hắn tức khắc có thể cảm ứng ra.

"Tìm được rồi!"

Hạ Thiên Kỳ vừa mới thả phạm vi cảm nhận bao phủ ở thành phố Phước Bình, rất nhanh hắn đã nhận ra một nơi có quỷ vực tồn tại, sau đó, hắn lại trực tiếp thả quỷ vực ra, hoàn toàn bảo phủ cả thành phố Phước Bình, sau đó đi thẳng đến vùng lân cận gần nơi hắn cảm nhận được mảnh quỷ vực kia.

Kết quả khiến hắn có chút ngoài ý muốn chính là, nơi này lại là ngoài cửa của đô thị giải trí kia.

Nói chính xác, mảnh quỷ vực hắn cảm giác được kia bao phủ phía trên đô thị giải trí, đồng thời cảm nhận ở khoảng cách gần khiến hắn không khỏi kinh hãi phát hiện, mức độ kiên cố của quỷ vực này hoàn toàn không phải thứ quỷ vực của hắn có thể so sánh.

"Quỷ vực của giám đốc cấp cao? Hay là khác nữa?"

Hạ Thiên Kỳ không biết chủ nhân của quỷ vực này rốt cuộc là người nào, là đám người mặt sẹo kia, hay ông chủ của đô thị giải trí đã từng cứu bọn họ kia?

Có điều không cần biết là người nào, có liên quan đến an nguy của Triệu Tĩnh Thù, hắn cũng muốn đi vào tháo cho ra một kết quả.

Thu hồi lại toàn bộ quỷ vực, chỉ bao phủ bản thân bên trong, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại bước nhanh đi vào trong đô thị giải trí.

Sau khi đi vào, quỷ vực của hắn lập tức bị quỷ vực của đối phương dồn ép đến mức không còn hình dáng, vết rạn phía trên liên tục xuất hiện, cái này chắc chắn biểu thị cho mức độ chênh lệch trên thực lực của bọn họ.

Phải biết rằng quỷ vực của hắn chính có có sức phòng ngự của cấp giám đốc cấp cao, nhưng vẫn bị chèn ép thành ra thế này, nghĩ như vậy, thực lực của đối phương chẳng phải là hùng mạnh đáng sợ sao?

Cho dù không đến được mức tổng thanh tra, giám đốc cấp cao sợ là cũng có đi.

Kiên trì, Hạ Thiên Kỳ đi thẳng vào bên trong, rất nhanh sau đó, hắn lập tức tìm được vị trí thả quỷ vực ra, là trong một gian phòng bao nằm ở cuối cùng trong lầu một.

Có điều hắn vừa mới rẽ vào, lại nghe một tiếng vang mở cửa vọng tới từ cuối trong hành lang.

Sau đó, có hai người nối tiếp nhau đi ra từ gian phòng bao trọn kia.

Hai người nhìn qua tuổi tác tương đương, đều trong khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đồng thời một người trong số đó lại chính là ông chủ đô thị giải trí đã từng cứu bọn họ!

"Thực lực tăng lên rất nhanh đấy, lúc này không được bao lâu đã nhanh chóng đến trình độ giám đốc cấp cao rồi.

Thật không hổ là..."

Ông chủ đô thị giải trí nói đến chỗ này, người đàn ông bên cạnh đột nhiên nhìn ông ta một cái ngăn cản, sau đó hắn lại nở nụ cười muốn nói lại thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.