Ác Long Bắt Cóc Thiếu Niên

Chương 4: 4: Ác Long Cũng Rất Dịu Dàng




Cho dù Nicole phủ nhận lời nói của lão Long, nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy không an tâm.Trở lại huyệt động, Nicole nhìn thấy con người đang hôn mê.Nicole muốn thoa thuốc cho hắn, nhưng nghĩ đến lời của lão Long, làn da con người rất yếu ớt, phải cẩn thận bôi thuốc cho hắn.

Mà móng tay của Nicole còn sắc nhọn hơn dao, không tiện để bôi thuốc.

Nicole đành phải hóa thành hình người, cầm thảo dược đi giã nát.


Sau khi nghiền nát thảo dược, nàng đi đến bên cạnh con người, giúp hắn cởi bỏ quần áo, rồi bôi thuốc cho hắn.Nicole không ngừng chuyển động cơ thể hắn, hắn mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một nữ nhân không manh áo che thân, lại vô cùng xinh đẹp đang thoa thuốc giúp hắn, hắn cho rằng chính mình đang ở trong mộng.

Bởi vì suy yếu quá mức, hắn đã nhanh chóng rơi vào hôn mê.Trên thân thể con người toàn là vết thương, sâu, cạn, da thịt bong tróc, máu me đầm đìa.

Vốn dĩ làn da trắng như tuyết của hắn lại biến thành dáng vẻ này, khiến Nicole cảm thấy vô cùng đau lòng.Sau khi giúp con người bôi thuốc xong, Nicole phát hiện một sự thật đau lòng hơn, nàng bắt về một công chúa không chỉ có ngực phẳng, mà phía dưới còn thừa ra một vật.Nicole chỉ cảm thấy toàn thân đều không tốt.

Nàng ném bình thuốc xuống, hóa thành thân rồng, xoay người ra cửa.Buổi sáng, sau khi Nicole và mấy con ác long kia đánh nhau một trận, gần như toàn bộ đảo rồng đều biết Nicole nhặt về một nam nhân.


Vốn dĩ ác long cướp công chúa là một chuyện vô cùng vinh quang, nhưng Nicole cướp về một nam nhân hoang dã, đây là một chuyện vô cùng mất mặt.Sau khi Nicole đi dạo một vòng ở trên đảo, bị loài rồng xì xào bàn tán, nàng cảm thấy vô cùng sỉ nhục.Nàng nhanh chóng bay về huyệt động, quyết định đưa con người trở về thế giới loài người, cứu vãn tôn nghiêm của nàng.Nàng dùng vuốt nắm con người lên, chuẩn bị đưa hắn đi.Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và vết thương đang chữa trị của hắn, Nicole lại có một chút không nỡ bỏ.Quần áo trên người hắn đã bị Nicole cởi hết, trần trụi, cho dù trên người hắn đầy vết thương thì thân thể hắn vẫn vô cùng đẹp, cơ bắp cân đối mịn màng, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài thẳng tắp.Gió bên ngoài huyệt động thổi vào, dường như hơi lạnh, hắn rụt rụt thân thể, có chút phát run.Nicole buông hắn xuống, dùng thân thể to lớn của mình giúp hắn chắn gió.

Bụng Nicole ấm áp dễ chịu, nàng đưa hắn dựa vào lòng ngực mình, giúp hắn sưởi ấm.Nửa đêm, lúc tỉnh lại, hắn phát hiện mình núp ở dưới bụng của cự long mà ngủ, vội bò dậy, trên người thấy đau dữ dội, động một chút, đã đau đến lạnh cả người.

Hắn sờ sờ bên hông, tìm không thấy thanh kiếm của mình, trong lòng hoảng hốt, vội vàng muốn bò ra ngoài tìm.Nhưng Nicole đã nhanh chóng bắt hắn trở về, dùng móng vuốt đè hắn lại."Đừng nhúc nhích." Nicole dùng ngôn ngữ loài người không được tốt của mình nói với hắn.Hắn còn đang giãy giụa, Nicole dùng đuôi rồng lấy thanh kiếm nằm trong góc quét qua trước mặt hắn, nói: "Không mất."Hắn yên tĩnh trở lại, tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, cuối cùng trong lòng cũng dịu lại.Lúc này, hắn mới ý thức được, trên người hắn không manh áo che thân, vết thương trên người cũng đã được bôi thuốc.

Hắn hơi ngẩn người, hỏi: "Là ngươi giúp ta bôi thuốc phải không?"Hiếm khi khẩu khí của hắn lại không lạnh băng như vậy, Nicole cúi đầu nghi ngờ nhìn hắn: "Thuốc à?" Tuy rằng chỉ nghe hiểu được chữ "Thuốc", nhưng Nicole hiểu rõ ý hắn, vội gật gật đầu.Hắn trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Ta sẽ không cảm tạ ngươi."Nicole nghe không hiểu những lời này, nên không để ý tới, thu hắn vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng.Cự long ấm áp dễ chịu ôm ấp bao quanh hắn, hắn có thể ngửi được hương vị máu rồng trên người cự long mang theo mùi thơm đặc biệt.Ban ngày, cự long cùng mấy con ác long kia vật lộn, cũng bị thương.


Hắn có thể nhìn thấy vảy của ác long bị xé rách xuống mấy miếng, bên trong máu thịt mơ hồ, máu me đầm đìa.Hắn cầm thanh kiếm, nghĩ: Cho dù đâm nàng bị thương, hay là chọc giận nàng, đối với hắn việc trốn khỏi Đảo Ác Long không có bất kì ích lợi gì.

Chi bằng chữa khỏi vết thương trước, đến lúc đó lại nghĩ cách rời khỏi nơi này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.