Đám trẻ tụm lại một chỗ, xì xào với nhau, cách đó không xa là chỗ của Tiểu Hôi Đoàn.
Tiểu Hôi Đoàn hơi co người lại, vờ như không nghe thấy gì.
Tại Đông Phương Thần Điện, ngày ngày đều có những người thành kính đến cầu xin.
Chao ôi, Ngài tuyệt đẹp nhường thế.
Phong thái của Ngài mới tràn ngập khí thế xiết bao.
Ngài chính là sinh linh vĩ đại nhất trên thế gian.
Long giác của ngài còn đẹp hơn nhung hươu, ánh mắt ngài lung linh như ánh sao trong đêm, Ngài là vĩ đại nhất, mĩ lệ nhất mà ta biết, là sinh linh độc nhất vô nhị, Ngài còn đứng trên Vạn vật.
Ôi, ta mong nhớ Ngài, như chồi non nhớ mong dòng nước.
Ta khát khao được gặp Ngài chỉ một lần mà thôi.
Mỗi ngày, hắn đều vừa như ngợi ca lại tựa như cầu xin tại Thần Điện, ngày qua ngày, tháng qua tháng chưa bao giờ gián đoạn.
Trong giây lát, Rồng đã nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn.
Nhân gian lại có kẻ mến mộ ta tới vậy sao?
Nó vô cùng mừng rỡ, nếu như hắn đã thành kính như thế, vậy theo thỉnh cầu của hắn, cho hắn ta chiêm ngưỡng một con rồng thực thụ đi.
Thế là, Rồng hiện ra trước mắt hắn.
Một con rồng với đôi đồng tử như hồng ngọc lấp lóe sáng, vảy đen uy phong lẫm liệt, còn cả một bộ sừng xinh xắn nữa.
Đợi chờ hắn sung sướng mà ca tụng.
Nhưng thoạt nhìn người nọ chẳng hề vui sướng, hắn lùi lại phía sau vài bước, nhìn con rồng với ánh mắt đề phòng.
Như thỏ trong rừng dựng thẳng đôi tai, hễ nghe thấy dấu hiệu nguy hiểm liền bỏ chạy.
Rồng thấy hơi buồn bực, chẳng lẽ đây chính là Diệp Công thích rồng (*) trong truyền thuyết sao?
(*) “Diệp Công thích rồng” là một câu thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ những người bên ngoài thì bảo rằng yêu thích nhưng thực chất lại không phải vậy.
Nó phát ra âm thanh trầm thấp: "Ta chính là Rồng đây.".
Trên mặt đất, mặt hắn như thấy ai vừa xúc phạm thánh thần, hắn đi đến, đối diện với nàng: "Không, ngươi không phải là Rồng!"
"Kia mới chính là Rồng!".
Thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, trên vách tường là Ngũ Trảo Kim Long đang cưỡi mây đạp gió.
Hắn chờ đợi chú rồng kia áy náy mà xin lỗi, nhưng con rồng với đôi cánh lớn dũng mãnh kia đang ngây người.
Bị tư thế oai hùng của rồng mê hoặc rồi sao?
Hắn nghĩ thế, có lẽ con quái vật kia sẽ trở thành một kẻ cuồng Rồng/ một tín đồ của Rồng mất, suy cho cùng, một mình sống trong Thần Điện cũng thật cô đơn.
Rồng quay đầu hướng ra cổng chính, nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, sau đó tung cánh xoay người qua một bên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đôi cánh như thể bị thương, không bay lên được mà lại ngã sấp xuống.
Hắn không kịp làm gì, chỉ biết đứng nhìn con rồng sõng soài trên mặt đất kia dần hóa thành một hình thù nhỏ nhắn... Một cô bé ư?.
***.
"Hu hu hu ta cũng là rồng mà, tại sao không ai yêu thích ta?".
"Nếu ngươi thích cái loại rồng vàng rực rỡ với thêm vài cái móng vuốt Dị Hình chẳng có gì hay ho kia thì sao lại không thích ta?"
Trong Thần điện, một cô bé nhỏ nhắn khóc hỏi người đang bôi thuốc cho mình, bấu lấy tay áo của hắn mà gào khóc đến long trời lở đất.
Hắn luống cuống chân tay: "Nàng đừng khóc nữa, nàng đáng yêu như thế thì ai mà chẳng thích nàng."
"Hu hu hu, đâu mà, chẳng đứa trẻ nào muốn chơi cùng ta cả."
"Nín đi, nín đi nào, nàng có thật là Rồng không?" Hắn lau nước mắt cho nàng.
"Ta, hức." Cô bé khóc nấc lên, cặp mắt đỏ mọng, "Đương nhiên ta là rồng chứ.".
Hắn đoán, chắc đây là một kiểu Rồng bị biến dị. Hắn mím môi, hít một hơi, quyết định.