Ác Ma Anh Hùng

Chương 23: 23: Sức Mạnh Ma Quỷ




Họ đều nghĩ rằng Nhậm Kiệt là một kẻ yếu đuối không có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng cho dù trước đó tay không bắt đạn hay là nhát kiếm kinh ngạc vừa rồi.
Quả thực đã làm mù mắt của họ.
Anh vậy mà chém được Lý Trản?
Đây là người có thể cản trờ đội trường Dạ Nguyệt ư?
Chỉ nghe thấy một tỉêhg “Rầm”, quan tài đen bị vô số gai máu đâm xuyên và nố tung, sắc mặt kết giới sư bổng tái nhợt.
Lúc này, mái tóc đen của Dạ Nguyệt nhảy múa điên cuồng.
“Thần hóa: Huyết nguyệt huyền thiên!”
Sau lưng hiện ra một vầng trăng tròn được phác họa hoàn toàn bằng máu tươi, phía dưới mặttrãng máu nối lên một dòng sỏng màu máu, vệt máu chói mắt trên người tỏa ra ánh sáng thần thánh chói lọi không gì sánh nổi.
Cùng lúc đó, ba móng tay cúa cô ấy cũng biến thành tro bụi trong ỉm lặng.
Đây là cái giá phải trả của người được
thần linh ưu ái!
Bắt đầu Thần hóa với cái giá phải trả là mất đi một phần mò của cơ thể.
Nhậm Kiệt trợn to mắt Dạ Nguyệt lại là người được thần linh ưu ái?
Nhân tiện, sao trên đầu cỏ ấy lại có vệt máu vậy!
Gán xanh nổi lên trên trán Dạ Nguyệt
“Đối thủ của mày, là tao!”
“Huyết thần thương!”
Chỉ thấy cô ấy tay không nắm lấy, một ngọn giáo máu khổng lồ thành hình, ném mạnh về phía Lý Trản.
Ba luồng khí xuất hiện, tiếng nổ đinh tai nhức óc, chỉ thấy Lý Trản bị ngọn giáo máu đâm thẳng vào bụng, cả người đập vào kết gìớỉ.
cả một tấc vuông kết giới đều bị chấn động bởi vì một nhát đâm này, kết giới sư cũng vì thế mà hộc máu.
Lý Trản cũng hộc máu, sương mù ma quỷ trên người cũng phân tán, ánh mắt phát cuồng nhìn chằm chằm vào Dạ Nguyệt.
“Không hổ là người được thần lỉnh ưu ái,
đòn tấn công hiện tại đú mạnh!1
“Vốn tưởng không cần Ma hóa sẽ có thể giải quyết được bọn mày, bây giờ xem ra là vô vọng rồi!”

“Đòn tấn công không gi ết chết được tao, chỉ sẽ khiến cho tao càng mạnh hon thôi!”
Vẻ mặt Dạ Nguyệt lạnh lẽo: “Im miệng chó của mày lại!”
Hai ngọn giáo máu thần linh lại đâm ra.
Lý Trản CƯỜI gằn, sương mù ma quỷ trên người cuồn cuộn.
“Ma hóa? Ác quỷ ngàn kiếm!”
Một âm thanh vang dội vang lên, chỉ thấy cơ thể Lý Trần điên cuồng Ma hóa, làn da biến thành màu kim loại lạnh lẽo, những lưỡi kiếm sắc bén mọc ra từ hai tay hai chân, khuỷu tay, đầu gối và vai.
Một hàng lưỡi kiếm sắc bén đâm ra từ xương sống, ngay cả đỉnh đầu cũng nhỏ lên lưỡi kiếm khống lồ.
“Quỷ kiếm!”
Nhậm Kiệt chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, mũi nhọn của Sâm hàn nứt ra, ba đuôi gai máu thần lình bị chém đứt ngay lập tức, trên
mặt đất đầy vết kiếm.
Vết thương nơi bụng dần lành lại, hắn ta lao về phía Dạ Nguyệt như điên.
“Con khốn, hôm nay ông đây sẽ băm sống mày[”
Hai người đâm thẳng vào nhau, điên cuồng tấn công, động tác nhanh đến mức Nhậm Kiệt hoàn toàn không thế nhìn rõ.
Trên người Dạ Nguyệt liên tiếp xuất hiện vết thương, trong nháy mắt, móng tay của mười ngón tay đều đã biến mất và thứ đang biến mất, là làn da nơi cánh tay của cô ấy…
Lý Trản nở nụ cười độc ác: “Thần hóa của mày còn duy trì được bao lâu? Mày còn dùng được bao nhiêu máu?”
“Mày sẽ chết dưới kiếm của tao, chỉ có mạng sống của mày mới có thể xoa dịu được sựtức giận trong lòng taoí Ha ha ha…”
Chỉ thấy hắn trực tiếp đâm hai lưỡi kiếm khống lồ vào xương sườn của mình, vừa hộc máu vừa tấn công dữ dội, như một kẻ điên.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Nhậm Kiệt giật giật.
Cái giá phải trả của người anh em này, chắc sẽ khồng phải là “Đâm kiếm vào haỉ
sườn” đấy chứ? Đâm thật à?
Rõ ràng, nguồn gốc tội lỗi của ma quỷ mà Lý Trần ảnh hướng chính là tội tức giận.
Vân Tiếu đã liên tục phục hồi cho Dạ Nguyệt, nhưng vẫn bị dồn đánh.
Mà ở một bên khác, tiếng cười chói tai của Trần Họa vang lên:
“Em trai, mày nhất định sẽ là cúa tao, không thoát được đâu!”

Cô ta lộ rõ cơ thế thực là một người phụ nữ có mặt mũi bình thường đầy tàn nhang, mà lúc này, cô ta lại dùng dao găm rạch mặt mình, thình lình lột từng mảng da mặt của mình ném xuống đất.
Cô ta run lên vì đau đớn, nhưng lại nớ nụ cười độc ác với gương mặt đầm máu đó.:
“Ma hóa: Ác ma họa bì!”
Hàng trăm bộ da người tụ tập lại, tất cả đều lao vào trong cơ thể của Trần Họa, cơ thế cô ta giống như đã biến mất, biến thành một cái xác mềm mạỉ.
Khuôn mặt cô ta liên tục thay đổi, nhưng chỉ không có khuôn mặt của chính Trần Họa.
“Hình phạt lột da!”
Vô số xúc tu lư&i kiếm mọc ra, chém điên cuồng tại chỗ.
Ngô Vân Thanh hoàn toàn không thể chịu được đòn tấn công như vậy, lưỡi kiếm vừa chạm vào thì làn da trên người liền bị bóc ra một mảng lớn.
Vân Tiếu chỉ trợ giúp phục hồi, chiến đấu không phải là thế mạnh của cô ấy, có thể bảo vệ chính mình đã là cố gắng hết sức.
Càng không thể hy vọng Diệp Hoài giúp đỡ, đừng quên vần còn một kết giới sư.
Trong đôi mắt của Trần Họa tràn ngập vẻ hung ác, tấn công Vân Tiểu dữ dội.
“Dựa vào đâuí Dựa vào đâu mà các người sinh ra đã có ngoại hình nối bật, được nhiều tên đàn ông chó má theo đuối, khuôn mặt và nhan sắc là tất cả sao? Tao hận!”
“Tao muốn lột da mặt của mày ra làm của riêng, xinh đẹp tự nhiên thì thế nào? Cũng chỉ làm áo cưới cho Trần Họa tao mà thôi.”
Vân Tiểu sợ đến sắp phát khóc, lột da mặt gì đó rất đáng sợ phải không?
“Đừng… đừng mà? Tôi không có ai theo đuổi cả, thật sự không có ai theo đuổi cả, đến bây gìờ vẫn còn độc thân này? Tôi không xinh
đẹp chút nào đâu, tôi…”
Trần Họa:!!!
“Versailles! Chắc chắn mày ở Versailles! Tao đây sẽ lột da mày[”
Vân Tiểu cũng không thể kiên trì được thêm nữa.
Thấy cảnh này Nhậm Kiệt đột nhiên mờ miệng:
“Khỏi nói, thứ kỳ lạ như cò trông rất xấu…”
“Xấu thì cũng thôi đi, cò còn không cần mặt, vứt cả mặt xuống đất, biến thành một con quỷ không mặt không da, cũng không thế trách người khác được, cỏ nóỉ đúng không?”
Trần Họa:???

“Mày nói ai không cần mặt?”
Nhậm Kiệt không nói chuyện, mà chỉ vào da mặt bị ném dưới đất ớ phía xa, nhún vai.
Trong mắt Trần Họa đầy tức giận:
“A a a! Tao sẽ cắt lưỡi mày, để mày câm miệng mãi mãi!”
Trong lúc nói chuyện cô ta quay đầu lại lao về phía Nhậm Kiệt.
Sắc mặt Nhậm Kiệt trắng bệch, hận thù kéo đến, Vân Tiểu đã được bảo vệ, ai đến bảo vệ mình đây?
Nhìn thấy cảnh này Lý Trản đang chiến đấu kịch liệt vớí Dạ Nguyệt cũng lao về phía Nhậm Kiệt nhưđiên.
“Nó là của tao, mày đừng hòng chấm m út!”
Lý Trản lúc này bị ánh hường sáu sắc bời nguồn gốc tội lỗi của ma quỷ, đang trên đà biến chất thành quỷ, đã không còn chút tỉnh táo nào nữa.
Gần như giây phút đó, Trần Họa Và Lý Trân đều lao đến trước mặt Nhậm Kiệt.
Một người vung xúc tu lưỡi kiếm một cách điên cuồng, một người chém dữ dội bằng lưỡi kiếm thép khổng lồ.
Đồng tử Nhậm Kiệt co rút, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm của cái chết.
Mình sẽ không liên tục ngoéo hai lần… trong hai ngày đấy chứ?
Mà vào lúc này, nhìn thấy cảnh tượng này đồi mắt của Dạ Nguyệt đỏ như máu.
“Tia chớp máu!”
Sắc mặt cô ấy bỗng tái nhợt, cả người lại biến thành một tia chớp màu máu, lao thẳng vào.
Một tay ôm Nhậm Kiệt, quay lưng lại với đòn tấn công, bảo vệ anh ờ trong lòng.
“Huyết thần giáp!”
Một lượng máu lớn chảy ra từ vết thương của Dạ Nguyệt, ngưng tụ thành áo giáp máu như hồng ngọc!
Chỉ có điều áo giáp máu này quấn quanh trên người Nhậm Kiệt chứ không phải trén người Dạ Nguyệt.
Nhậm Kiệt luôn cảm giác được toàn thân được bao bọc bởi một cổ ấm áp, đó là độ ấm của máu, đến từ nhiệt độ cơ thể của Dạ Nguyệt.
“Tôi sẽ phá vỡ kết giới, cứu viện sẽ nhanh chóng đến nơi!”
“Phải sống sót…”
Nhậm Kiệt ngây người, ngơ ngác nhìn sắc mặt Dạ Nguyệt tái nhợt, cả người tả tơi.
Phải sống sót sao? Mười năm trước, cũng từng có người nói với mình câu này…
Đó chính là Đào Nhiên.
Cho đến hôm nay, khuôn mặt đầy máu của Đào Nhiên vần còn in sâu trong trí nhớ của Nhậm Kiệt, giống như chồng chéo với Dạ Nguyệt trước mặt.
Tại sao…

Tạì sao chị lại sẵn sàng mạo hiếm mạng sống đế cứu tôi dù rõ ràng đây chỉ là lần đầu chúng ta gặp nhau…
Đào Nhiên là thế… Chị cũng thế…
Cái mạng này của mình vốn là nhặt về, là Đào Nhiên dùng mạng để đổi lây, bây giờ lại có thêm một mạng sống nữa muốn mạo hiếm vì mình ư…?
Áy náy trong lòng đã đủ nhiều, Nhậm Kiệt không muốn đế lịch sử lặp lại nữa.
Khoảnh khắc này, cảm giác áy náy tích tụ rất lâu trong lòng, sự mệt mỏi vì làm việc ngày đêm, sự tức giận khi bị đập chết, sự cãm phẫn khi bị cuốn vào những chuyện rắc rối.
Tất cả đều bùng nố vào lúc này!
Cảm xúc của Nhậm Kiệt dao động kịch liệt, trong không gian Kính Hồ, cây ác quỷ đó dường như cảm nhận được ý chí của anh.
Trong nháy mắt đã hút khô tất cả sương
mù cảm xúc, cả một cái cây khổng lồ xuất hiện ánh sáng màu đen, dâng lên những đợt sóng lớn trên Kính Hồ.
Lúc này, ngọn lửa đang bốc cháy trên người Nhậm Kiệt bồng biến thành một màu đen tuyền, đỏi mắt đen kịt giống như bầu trời đêm không nhìn thấy vì sao.
Một sức mạnh ma quỷ sáng rực bùng nổ, lấy Nhậm Kiệt làm trung tâm, càn quét tất cả mọi người!
Có lẽ Dạ Nguyệt, Vân Tiểu và những người khác không cảm thấy được gì, nhưng lúc này hai người có khế ước với ma quỷ là Trần Họa và LýTrản giống như trúng phải thần chú định thân, dừng lại đòn tấn công, cơ thế cúng đờ ngay lập tức.
Đây là sự kìm hãm đến từ cấp trên, nổi sợ hẵỉ trong tâm hồn khiến cho họ gần như hoàn toàn mất đi quyền kiếm soát cơ thế.
Nhìn Nhậm Kiệt với vẻ mặt kinh hãi.

Nhậm Kiệt nhìn hai người từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, vé mặt lạnh lùng như sương giá.

“Đám côn trùng cũng dám nhìn thẳng vào ta?”
“Đầu các ngươi… ngẩng lên cao quá rồi! Quỳ xuống!”
Sức mạnh ma quỷ mạnh đến đâu chăng nữa, thì hai người cũng luôn cảm thấy có một áp lực nặng nề đè nặng trên người, giống như trên vai đang gánh một ngọn núi khỏng lồ.

“Bịch, bịch”, hai người vừa rồi còn khuếch đại ngọn lửa ma quỷ trực tiếp bị sức mạnh của đại ác quỷ áp chế quỳ dưới đất, thậm chí không còn cúi đầu xuống đất một cách mất kiểm soát.

Dù cho họ chống cự thì cuối cùng cũng không thế nào chống lại được bản năng, và nỗi sợ hãi trong tâm hồn.

Khoảnh khắc này, cuộc chiến… im lặng chết naười!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.