Ác Ma Anh Hùng

Chương 27: 27: Hoạt Động Từ Thiện Tình Nguyện Tập Thể Quy Mô Lớn




Dạ Nguyệt đã đứng dưới cột điện đối diện tiệm giặt là An Ninh ở khu 69 suốt ba tiếng đồng hồ.

Vừa đợi thỉnh thoảng vừa nhìn về phía tiệm giặt là An Ninh và ngã tư, thỉnh thoảng còn lau nước mắt và hít mũi.

Cũng không phải là Dạ Nguyệt muốn khóc, mà chủ yếu là do bình xịt hơi cay kia quá mạnh, đến bây giờ cò ấy vần chưa trờ lại bình thường, mắt vần còn cay.

Mà trong mắt những người hàng xóm cảnh tượng này thật bất thường.

Một cô gái xinh đẹp đứng dưới đèn đường chờ đợỉ ba tiếng đồng hồ, vừa đợi vừa khóc, vành mắt đỏ hoe, đủ nói rõ vấn đề rồi đúng không?
Lập tức có nhiều ngườ hàng xóm đến an ủi.

“Cô gái à, đừng khóc nữa, có gì chuyện gì không vượt qua được thì nói với bác?”
“Haiz, đừng ngại, bác là người từng trải, một cô gái như cháu chắc là khốn đốn vì chuyện tình cảm đúng khống?”
“Phá thai? Chia tay? Gặp phải tên đàn ông khốn nạn? Hay là đánh ghen giữa tiểu tam và chính thất? Cứ nói đi cháu…”
Lúc này có rất nhiều bác gái đều tụ tập đến, trong mắt cháy hừng hực ngọn lửa hóng hớt, thậm chí có người còn kéo ghế ra ngồi bên cạnh để chuẩn bị hóng chuyện.

Dạ Nguyệt ngây người, đây là cái gì với cái gì? Thế là cô ấy hít hít mũi:
“Bác ơi… không phải, bác có biết bình thường khi nào Nhậm Kiệt mới về không ạ? Cháu đang đợi cậu ta…”
Vừa nhắc điều này, các bác gái liền sáng mắt lên, lẽ nào cò gái này và Tiểu Kiệt…
Chậc chậc chậc…
“Tiểu Kiệt à? Bình thường hai ba giờ khuya nó mới về, sáng sớm đã ra khỏi nhà, đứa trẻ này thật sự rất tốt, nếu hàng xóm có chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều nhờ đứa trẻ này gỉúp đỡ…”
“Ví dụ như sửa điều hòa, tìm chó mèo, thông ống cống, chuyển vật liệu sữa chữa, dạy bố túc cho đám trẻ, không có chuyện gì là nó không làm được cả…”
“Chỉ là đứa trẻ này số khổ, ai báo trong
nhà gặp phải chuyện này chứ? Haiz, cô gái… cháu và Tiểu Kiệt chắc sẽ không…”
Dạ Nguyệt ho khẽ, ngại ngùng lau mũi:
“Bác… không phải như bác nghĩ đâu, chuyện của cháu và Nhậm Kiệt bọn cháu sẽ xử lý tốt…”
Bác gái lập tức hăng hái: “Bác nói với cháu này cô gáỉ, thời nay đứa trẻ ngoan như Tiểu Kiệt hiếm thấy lắm, bắt được thì đừng buồng tay…”

“Nếu thằng nhóc này có chỗ nào có lồi với cháu thì nói với bác, bác đánh nó giúp cháu!”
Vé mặt Dạ Nguyệt cực kỳ kỳ lạ, Nhậm Kiệt? Đứa trẻ ngoan?
Cho bồ câu uống thuốc xổ, làm nổ nhà vệ sinh, làm gì hợp với đứa trẻ ngoan chú?
“Bác ơi… thật sự không phải…”
Còn chưa đợỉ Dạ Nguyệt nói xong, đã nghe thấy tiếng phanh xe đột ngột vang lên ở ngã tư đường.

Sau đó có rất nhiều người bước xuống, trong tay cầm ống thép, sơn, gậy bóng chày, thậm chí còn có vài chiến binh gen.

Mà tên đàn ông giàu có khắp người quấn đầy băng gạc và bó bột cứ thế được đàn em dùng cáng khiêng đến.

“Anh Mã, em nói rồi chuyện này cứ giao cho bọn em giải quyết, anh còn phải đích thân đến đây sao?”
Tên đàn ông giàu có trợn mắt: “Mẹ nó mày thì hiểu cái đéo gì? Lên cho ông, đập tiệm giặt là An Ninh kia cho tao, hắt son lên!”
“Cặp mẹ con kia cũng đừng mong sống tốt, tao muốn đế cho thẳng nhóc đó biết nó trêu nhầm người rồi, đế tao xem nó còn dám ngông cuồng nữa không!”
Đám đỏng lao về phía tiệm giặt là An Ninh.

Các bác gái liền thay đổi sắc mặt: “Haiz… rắc rối đến rồi đây, buổi sáng Tiểu Kiệt không nên xúc động, người của tập đoàn Sơn Hà không dề chọc đâu?”
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, An Ninh vội vàng xuống lầu, Đào Yêu Yêu ở trên lầu cũng lo lắng quan sát.

Bác gái vội gợi ý: “An Ninh, mau báo cảnh sát đi, nếu không sẽ muộn mất…”
An Ninh đầy lo âu, vội lấy điện thoại ra,
đang định báo cảnh sát.

Mà đầu mày Dạ Nguyệt lúc này lại nhíu rất chặt lạnh lùng nhìn đám cỏn đồ đang lao đến.

“Dì à.

, không cần báo cánh sát đâu, có cháu đây, cháu là cảnh sát!”

An Ninh sửng sốt: “Cháu là…”
Dạ Nguyệt không quay đầu lại mà đi thẳng về phía đám côn đồ.

“Cháu là bạn cúa Tiếu Kiệt, dì đừng lo, để cháu xử lý!”
Nhìn thấy Dạ Nguyệt, tên đàn ông giàu có càng thêm hưng phấn.

Có em hung dữ từ đâu đến đây? Đêm nay em gái đến vô ích nhỉ?
“Lên! Ai dám ra mặt cho nó, bắt hết cho tao!”
Dạ Nguyệt nheo mắt, đôi mắt đỏ như trăng máu, búng ngón tay một cái tất cả những chiến binh gen kia đều ngã xuống đất, từng đợt sương máu nổ tung trên người chúng.

Những sương máu này lại ngưng tụ thành gai máu, khi Dạ Nguyệt phất tay tất cả
đều treo lơ lửng trước cổ bọn côn đồ.

“Các người muốn bắt ai?”
“Dám cử động nữa tất cả đều sẽ chết!”
Những chiến binh gen kia tái mặt tất cả đều sợ hãi nhìn Dạ Nguyệt.

Rốt cuộc người phụ nữ này là chiến bỉnh gen cấp mấy?
Khoảnh khắc này, cho dù là An Ninh hay bác gái đều trợn tròn mắt, cỏ gái này thật lợi hại.

Cô ấy thật sự là bạn với Tiểu Kiệt ư?
Gương mặt của tên đàn ông giàu đó cũng trắng bệch, đá phải tấm sắt rồi sao? Thẳng nhóc nghèo nàn kia còn có quan hệ này?
“Cô… cỏ lăn lộn ờ đâu? Đã bao giờ nghe đến tập đoàn Sơn Hà chưa? Tốt nhất là cô…”
Dạ Nguyệt nheo mắt: “Tôi lăn lộn ớ đâu chứ gì?”
“Đội trưởng tiểu đội ba của tổ chức Trấn Ma, anh nói xem tôi lăn lộn ờ đâu?”
Nói xong, trực tiếp xuất trình giấy chứng nhận của mình ra.


Đầu của tên đàn ông giàu có ong ong,
đổ mồ hôi lạnh.

TỔ chức Trấn Ma?
Cho dù thế lực của nhà mình có mạnh đến đâu chăng nữa cũng không dám đấu với tổ chức chính phủ? Nhất là tô’ chức Trân Ma có quyền hạn cực kỳ lớn.

Thằng nhóc kia còn có quan hệ với người của tổ chức Trấn Ma?
Sắc mặt Dạ Nguyệt trớ nên lạnh lùng: “Ngang nhiên tụ tập đánh nhau trong khu dân cư, sử dụng vũ khí, muốn phá hoại tài sản công dân, trong đó còn có cả chiến binh gen tham gia?
“Tất cả các người đều muốn vào đồn ăn cơm tù phải không?”
Tên đàn ông giàu có run rẩy nói:
“Không… không có, làm sao có thế, chúng tôi là… là đến cải tạo, sơn lại các cửa hàng và các tòa nhà dân CƯ cũ!”
“Các người còn mang theo gậy bóng chày, ống thép, dao?”
“À ha.

, à ha ha, không không khỏng, đây là… là mang theo đế nhặt rác, nhố cỏ dại, làm sạch môi trường khu dân cư, cho nên nửa đêm đến đây là vì sợ làm phiền đến việc buôn
bán, nghỉ ngơi thường ngày của người dân ấy mà…”
Dạ Nguyệt lạnh lùng nói: “Anh nghĩ tôi mù à? Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, coi thường luật pháp Đại Hạ, còn có chuyện gì là các người không làm ra được?”
Vào lúc này, Nhậm Kiệt đen mặt đỉ đến từ phía sau đám côn đồ, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn tên đàn ông giàu có.

Anh bước lên đá lật cáng của hắn ta, sau đó đi tới đạp vào mặt hắn ta.

Tên đàn ông giàu có đau đến run rẩy nhưng lại không dám tức giận.

Sau đó Nhậm Kiệt nhìn Dạ Nguyệt, hơi bất đắc dĩ nói:
“Cái đó… nửa đêm cũng không thể tính là giữa ban ngày ban mặt…”
Dạ Nguyệt đỏ mặt:
“Không… không quan trọng, tòi thấy nén điều tra thật kỹ tập đoàn Sơn Hà[”
Tên đàn ông giàu có hoàn toàn gấp gáp, nếu bời vì chuyện này mà đắc tội với người của tổ chức Trấn Ma thì bố sẽ đánh chết mình.

Bừng… đừng mà? Làm ơn tha cho…

tôi…”
Nhậm Kiệt đi đến trước mặt Dạ Nguyệt, nhướng mày nói:
“Đợi tôi bao lâu rồi?”
Dạ Nguyệt mỉm cười: “Rất lâu rồi… Nể mặt chứ? Chúng ta nói chuyện một chút nhé?”
Suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản, có thể chạy trốn nhưng hòa thượng không thế chạy được khỏi chùa, Nhậm Kiệt cũng phải về nhà.

Nhậm Kiệt thớ dài, chạy cũng không thoát.

“Vậy nóì chuyện đi, dì An Ninh, lát nữa con sẽ về, dì và Yêu Yêu ngủ trước đi nhé.


Lúc này, An Ninh và Đào Yêu Yêu kế cả các bác gái đều chưa hoàn hồn trong cơn chấn động.

Làm sao Tiểu Kiệt lại quen biết người của tổ chức Trấn Ma?
Kia là tổ chức Trấn Ma ư.

Trên mặt Dạ Nguyệt hiện lên vé vui mừng, nắm lấy cố tay Nhậm Kiệt.

“Đì theo tôi!’
Vừa nói vừa quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tốt nhất những gì các người nói là sự thật!”
Nói xong Dạ Nguyệt kéo Nhậm Kiệt chạy đi.

Trên mặt người đàn ông giàu có là một dấu giày lớn màu đen, nằm bò dưới đất: “Mẹ nó, còn ngây ra đó làm gì? Làm việc đi?”
Thế là, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.

Rạng sáng… một đám đàn ông xăm mình, mặc vest, đeo kính đen bắt đầu cầm dao cúi người nhổ cỏ, xách thùng sơn hóa thân thành họa sĩ, gậy bóng chày ống thép cũng trờ thành gậy gắp để nhặt rác.

Một hoạt động từ thiện tình nguyện tập thể quy mò lớn, đã bắt đầu diễn ra sỏi nổi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.