Ác Ma Anh Hùng

Chương 29: 29: Đi Gặp Cơn Gió Trong Vận Mệnh Của Mình




Nhưng sự do dự này nhanh chóng biến mất.
“Cô nói thuốc ức chế sao? Không cần, tòi đã tích đủ tiền rồi, không cần các người cung cấp tôi cũng có thể tự lấy được.”
Nhậm Kiệt vẫn hiếu đạo lí ăn người miệng ngắn bắt người nương tay kia, muốn có gì đó thì cũng sẽ mất thứ gì đó…
Bây giờ anh đã là chiến binh gen, thực lực càng tăng thì con đường kiếm tiền cũng càng nhiều, thậm chí có thế vào công hội chòm sao đăng kí thành thợ săn, nhà thám hiểm, nhận nhiệm vụ ủy thác để kiếm tiền.
Dạ Nguyệt có chút ủ rũ, cái này cũng không được.
Nhậm Kiệt đổi lời:
“Hơn nữa vì sao cò nhất định phải kéo tôi vào tổ chức Trấn Ma? Công việc trấn ma đối với cô mà nóỉ đáng để mình liều mạng như vậy sao?”
Dạ Nguyệt nghe xong thì cười: “Tôi sao? Tôi rất thích công việc của người trấn ma, tôi sinh ra ở cẩm Thành, nơi này… chính là nhà
của tôi/
“Tôi thích khói lửa ở cẩm Thành, nhưng sự tồn tại của ác quỷ khiến bầu trời của thành phố này cũng trờ nên u ám/
“Bạn học tiểu học, cấp hai, thậm chí là hàng xóm quen biết đều có không ít người chết trong tai họa ma quỷ này, cảm giác đó rất không chân thật, rõ ràng đang sống sờ sờ, là người cách anh rất gần mà cuối cùng lại không còn xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa../
“Nhưng… dường như mọi người đã sớm quen với cuộc sống như vậy, chỉ mong chuyện xui xẻo như vậy đừng xảy ra với mình, lúc đó tôi đã suy nghĩ, nếu như trên thế giới này không có tai họa ma quỷ thì tốt biết bao/
Nói đến đây ánh mắt Dạ Nguyệt có chút phiền muộn, cô ấy vuốt mấy sợi tóc đang bay loạn ra sau tai.
“Anh biết gì không? Điều đáng sợ thật sự không phải mà ác ma cướp đi tính mạng của nhiều người, mà là nó khiến nhiều người quen với việc mất đi ai đó, thế giới này vốn không nên như vậy../
“Mà tôi luôn cảm thấy mình là đặc biệt, tôi luôn có cảm giác như vậy! Năm tôi 15
tuổi, tôi thức tỉnh trờ thành người được thần linh ưu ái.”
“Mà trên người tôi cũng có thêm trách nhiệm, đã trở thành người được thần chọn trúng thì chắc chắn phải làm điều gì đó, đúng không?”
Nói đến đây Dạ Nguyệt chỉ lên bầu trời, bên trên là vầng trăng tròn ảm đạm.
“Tôi tên Dạ Nguyệt, là mặt trăng sáng trong bầu trời đêm, nhưng điều đáng buồn chính là từ khỉ tỏỉ sinh ra đến giờ chưa từng được ánh trăng chiểu sáng…”
“Tôi muốn giành lại mặt trăng từng thuộc về con người, một ngày nào đó, ánh trăng sẽ lại lần nữa chiếu xuống mảnh đất màu mỡ này!”
“Con đường này đúng là rất khó khăn, cũng sẽ phải trải qua không ít sinh lỉ tử biệt, nhưng… mỗi lần tôi nghĩ đến chuyện mình trấn áp được một trận đại họa, đánh chết một ác quỷ thì sẽ có người sống, gia đinh sẽ không tan vỡ, người thân sẽ không phải rơi lệ… Vậy thì tất cả mọi thứ đều đáng giá.”

Dạ Nguyệt nhìn lên bầu trời đêm của Cẩm Thành, ánh sáng trong mắt như nhảy nhót.
“Dạ Nguyệt tôi tình nguyện chiến đấu vì ánh đèn của mọi nhà, nguyện chiến đấu vì tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này!”
“Nhậm Kiệt, gìa nhập tổ chức Trấn Ma đì, sánh vai với tôi!”
Giờ phút này, nhìn ánh mắt sáng rực của Dạ Nguyệt, trái tỉm Nhậm Kiệt dường như bị xúc động.
Đối với Dạ Nguyệt, Nhậm Kiệt thật sự kính nể cồ ấy, mỗi một lí tướng chiến đấu và hành động cúa cô ấy đều vô cùng đáng kính.
Nhưng anh… cũng không có lí tưởng cao thượng như vậy.
Anh chí muốn tương lai tốt hơn…
“Vần là thôi đi!”
Dạ Nguyệt thiếu chút nữa thổ huyết, nói như vậy rồi mà không thể lay động anh sao?
“Nếu như… Nếu như tổ chức Trấn Ma không những có thể cung cấp thuốc ức chế mà còn cung cấp loại thuốc có thể thật sự loại bỏ một phần ma văn thì sao?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Manh Thê Phúc Hắc
2.

Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3.

Tiểu Phượng Hoàng - A Lạc Lạc

4.

Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
=====================================
Lúc này ánh mắt Nhậm Kiệt nghiêm túc lại.
‘Thật sao? Cô không lừa tỏi chú? Thật
sự có thuốc này sao?”
Không thể xóa được ma văn, diện tích xuất hiện ma văn cũng sẽ không bị thu nhỏ mà càng bị khuếch tán lớn hơn, thuốc ức chế chỉ có thế kiềm chế tốc độ sinh trưởng của ma vãn, đây là chuyện bình thường.
Dạ Nguyệt nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy tôi sẽ dùng chuyện này đế lừa anh sao? Có một số nghiên cứu quan trọng của quân đội sẽ không được công bố với người dân.”
“Tôi nghe nói có một loại thuốc tên là Đăng Lung linh thảo, có tác dụng loại bỏ ma văn, có thế giảm bớt bệnh ma văn.”
Nhậm Kiệt chân thành nói: “Nếu như các người có thể cung cấp Đăng Lung linh thảo cho tôi, tôi nghĩ tôi có thế tham gia tổ chức Trấn Ma.”
Ánh mắt Dạ Nguyệt sáng lên, cuốỉ cùng cũng được rồi?
Nụ cười Dạ Nguyệt càng thêm xán lạn, cô ấy trực tiếp đứng lên trên lan can.
“Ha ha, thật sao?”
Một cơn gió đêm thổi qua khiến mái tóc của Dạ Nguyệt bay tán loạn, chỉ thấy cò ấy giang hai tay cười lớn.
Cô ấy giống như một đứa bé nhưng lại có thể duy trì sự cân bằng trên lan can, Dạ Nguyệt vuốt tóc:
“Đi nào thiếu niên, đì gặp cơn gió vận mệnh của mình nào.,r
“Anh là người đặc biệt, tôi nghĩ tương lai của anh nhất định sẽ vỏ cùng đặc sắc.”
Lúc này bóng đêm và Dạ Nguyệt như hòa vào làm một, có thể nói là rất đẹp.
Nhậm Kiệt đưa mắt nhìn:

“Gặp cơn gió quái quỷ gì cơ? Váy cô bị gió thối lên rồi kia, còn đứng đó mà vui vẻ nữa? Nhưng cô cũng thẳng thắn đây, lụa đen? So với cô gái đầu chó kia thì nữ tính hơn nhiều.”
“Lại còn đặc biệt? Đặc biệt đẹp trai?11
Mặt Dạ Nguyệt đỏ lên, cô ấy che váy, trực tiếp nhảy từ lan can xuống, hung dữ trừng mắt nhìn Nhậm Kiệt.
“Không phải anh đồng ý gia nhập tổ chức Trấn Ma rồi sao?”
Nhậm Kiệt nhếch miệng cười:
“Xem tôi thành mấy đứa nhãi nổi hứng nhất thời sao?”
“Trước tiên mang Đăng Lung linh thảo đến cho tôi thì tôi sẽ gia nhập, tôi không rung động với lời nói suông thôi đâu/
Vé mặt Dạ Nguyệt tối lại: “Tổ chức Trấn Ma lớn như vậy còn lừa anh hay sao?”
Nhậm Kiệt nhún vai: “Cô là người đại diện của tổ chức Trấn Ma sao?”
Chỉ thấy Dạ Nguyệt nhún một cái rồi đáp xuống cửa tháp.
“Không được! Tòi nhất định sẽ mang Đăng Lung linh thảo đêh tận tay anh, nhưng trước tiên anh cần phải gia nhập tố chức Trấn Ma!”
“Nếu không hôm nay anh sẽ không ra khỏi đây được, tòa tháp này chỉ có duy nhất cánh cửa này thôi!”
Nói xong Dạ Nguyệt mang theo ý xấu nhìn Nhậm Kiệt.
Ánh mắt Nhậm Kiệt nhìn cô ấy chế nhạo: “Nghĩ chắc chưa? Vậy sao?”
Anh nói xong, Dạ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Nhậm Kiệt nhảy qua lan can, thậm chí còn quay lại vẫy tay vớỉ cô.
“Tạm biệt.”
Sau đó buông người nhảy xuống.
Dạ Nguyệt: Hí
“Này này này! Anh làm gì thê?
Độ cao của tháp này cũng hơn một ngàn mét, chính cô ấy cũng không dám nhảy từ đó xuống trong tình trạng không có bất kì biện pháp bảo hộ nào.
Sao anh lại trực tiếp nhảy xuống rồi, không muốn sống nữa sao?
Dạ Nguyệt nhanh chóng lao đến nhìn xuống.
Nhậm Kiệt rơi từ đỉnh tháp xuống, bên tai là tiếng gió gào thét và tiếng la không ngừng của người bên dưới.
Tốc độ rơi xuống càng ngày càng nhanh.

Chỉ thấy dưới chân Nhậm Kiệt nở rộ từng đóa hoa lửa, hai chân như bốc cháy, sức lực mạnh đến mức khiến Nhậm Kiệt giảm tốc một cách điên cuồng.
Cánh tay robot nhắm chuẩn thân tháp, phóng ra một cái, bàn tay trực tiếp níu lấy thân tháp, bắt đầu mớ ra hình thức leo núi.
Nó đưa Nhậm Kiệt mang theo lửa nóng cứ như vậy bình yên vô sự đáp đất an toàn.
Phòng vệ quân ngẩn người không nói nên lời.
Dạ Nguyệt nhìn cảnh này cũng hoàn toàn ngây ra.
Lá gan của người thức tỉnh cấp 1 bây giờ đều lớn như vậy sao?
Như vậy cũng được à?
Nhưng cho dù thế nào thì họ cũng đã hoàn thành mục đích lôi kéo Nhậm Kiệt vẫn nên báo cáo lại lãnh đạo một câu.
“Quản lí Thẩm sao? Nhiệm vụ hoàn thành, Nhậm Kiệt đồng ý gia nhập tổ chức Trấn Ma.”
“Thật sao? Quá tốt rồi! Dạ Nguyệt! cỏ thật không hổ là phụ tá đắc lực của tôi!”
“Nhưng anh ấy có điều kiện, anh ấy muốn tổ chức Trấn Ma cung cấp thuốc ức chế và Đáng Lung linh thảo để trị bệnh ma văn cho em gáì anh ấy, tổ chức Trấn Ma chúng ta chắc có thế đáp ứng đúng không?”
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng soạt.
“Thần linh ơi! Đảng Lung linh thảo? Thuốc ức chế còn chưa tính, thêm cả Đăng Lung linh thảo? Cái này cái này cái này… Cô
đúng là dám hứa đấy!”
Dạ Nguyệt vờ đầu: “Sao vậy?”
Thẩm Từ nghiến răng: “Tiểu đội các cô giảm một nửa dự toán quý!”
Dạ Nguyệt:???
“Hả?”
“Quản lí! Tôi là phụ tá đắc lực nhất của ngài đấy!”
“Tôi nhô’ vào! Phụ tá này tôi không cần cũng được!”
Thẩm Từ vỗ trán, Đăng Lung lỉnh thảo? Mức độ quý hiếm của thứ này không phải là chuyện đùa, nhất định phải có được, cho dù bán mình cũng phải có đúng khống?
Thẩm Từ khó khăn gom góp trái tim đã vỡ nát của mình ở dưới đất lên, mặt càng đen hơn…
“Alo? Tổnq quản lí?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.