Lâm Mẫn Chỉ len lén ngẩng đầu lên, nhìn Giang Triết.
Nhìn đến sắc mặt xanh mét của anh, ánh mắt bén nhọn rất đáng sợ.
Anh tức giận, anh tức giận, bởi vì đây là dấu hiệu báo trước anh tức giận.
Quả nhiên, anh lạnh lùng nói: "Lâm Mẫn Chỉ, sơ suất lớn như vậy cô biết sao, bình thường cô làm ăn thế nào vậy?"
Giọng nói của anh lạnh như băng, gần như làm người ta lạnh thấu xương.
"cô đi theo tôi cũng không phải mới một ngày hay hai ngày, lại làm ra chuyện như vậy."
Ánh mắt của anh càng thêm lạnh như băng, giống như lập tức làm lòng người ta đóng băng.
"Thật xin lỗi, Giang tổng, tôi sẽ đi."
Lâm Mẫn Chỉ vừa khom người, vừa vội vã xông ra ngoài.
"Đợi đã."
Giang Triết lạnh lùng mở miệng, "Bây giờ là chín giờ, tôi muốn cô trước 10 giờ phải làm tất cả tin đồn biến mất, biến mất không còn tăm hơn, nếu không cô tự biết hậu quả."
Thiến Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, để cho em bị tổn thương rồi.
May nhờ Thiến Nhi của anh chưa bao giờ xem báo chí , nàng đối với mấy thứ này vẫn không có bất kỳ hứng thú, nếu không, nếu không, thật sự Giang Triết không biết tất cả nên thu xếp thế nào.
"Phanh", anh hung hăng đấm một quyền vào vách tường, là ai, rốt cuộc là ai, lại to gan như vậy, người kia có phải đang ở bên cạnh anh hay không, nếu không làm sao có thể biết rõ quan hệ của hai người.
Chẳng qua là Giang Triết không biết, mặc dù Giang Thiến không có thói quen xem báo chí, nhưng sẽ có người nói.
Sau khi người kia thấy tờ báo đó, kinh ngạc cười toe toét, vì vậy, vội vàng chạy lên lầu, gọi điện thoại cho Giang Thiến.
"Giang Thiến, cậu xem báo đi, nhanh xem một chút."
"Lý Thanh Yểu, buổi sáng tinh mơ cậu ầm ĩ cái gì, còn nữa cậu cũng biết tớ đối với bất luận tin tức gì trên báo trí đều không thấy hứnh thú."
Giang Thiến có vẻ không vui.
"Giang Thiến, cậu có biết trên đó viết gì hay không? Trên đó viết chuyện của cậu và anh trai cậu, nói đến cực kỳ. . . . . . Vô cùng. . . . . ."
Lý Thanh Yểu châm chữ chước câu, không biết nên hình dung thế nào.
"Trên báo nói cực kỳ ghê tởm."
Lý Thanh Yểu rốt cuộc ngoan tâm (tâm địa hung ác), nói cái từ này.
Tất cả buồn ngủ của Giang Thiến toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.
Thật ra thì đã sớm tỉnh rồi, thậm chí tỉnh táo biết Giang Triết rời đi, nhưng muốn ngủ thêm một lát, cứ nhắm mắt như vậy.
"Lý Thanh Yểu, cậu mới vừa nói cái gì? Cậu có biết cậu đang nói cái gì hay không?"
Giang Thiến thất thanh thét chói tai, trong lòng chậm rãi trầm xuống.
Bản thân cũng biết, cũng biết sẽ có người biết hết thảy .