"Anh, em thật ghê tởm có đúng không? Có phải em là cô gái bẩn nhất thế giới không? Em vậy mà câu, dẫn anh của mình."
"Thiến Nhi, em hãy nghe anh nói, nhe anh nói có được hay không?"
Giang Triết ôm Giang Thiến thật chặt, muốn để cho cô lắng xuống.
"Tình yêu là không có lý do , huống chi lúc anh và em yêu nhau, anh thật sự không biết em lag em gái ruột của anh."
"Anh, tại sao em có thể cùng anh làm chuyện như vậy chứ? Em thật sự hạ tiện, em thật không biết xấu hổ. Anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Giang Thiến gần như khóc té ở trong ngực Giang Triết.
Cảnh tượng như vậy có phải có chút buồn cười không, hai người không mặc quần áo cứ như vậy ôm chặt nhau.
Nhưng, hai người kia cũng không có ai cảm thấy không ổn, tay của Giang Triết nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Giang Thiến.
"Là anh không đúng, đáng lẽ anh phải phanh lại."
Giang Thiến còn nhỏ, xô sẽ tham luyến loại vui vẻ đó, nhưng Giang Triết anh bất đồng, anh nên kịp thời ngăn lại.
"Không, là lỗi của em, là lỗi của em."
"Thiến Nhi, đừng khóc, anh thề về sau sẽ không đụng vài em, tuyệt đối không đụng. "
Rượu thật không phải là đồ tốt, chỉ cần mỗi lần anh uống rượu say đều sẽ xó chuyện không tầm thường phát sinh.
Anh đang cầm mặt của Giang Thiến, "Anh sẽ làm theo yêu cầu của em, chúng ta sẽ là anh em, anh em tốt, có được không?"
Anh nhẹ giọng khẩn cầu.
"Thật?"
Trong lòng đau đớn, nhưng cũng biết đây là kết quả tốt nhất.
"Đúng vậy, chúng ta làm anh em rất tốt, em sẽ luôn luôn ở nơi này, anh sẽ vẫn ở biệt thự. Chúng ta nhìn nhau từ xa, nhớ thương lẫn nhau, vẻn vẹn dừng ở đây."
Anh ôm cô, anh tham luyến hương thơm trên người cô, nhưng anh nên tôn trọng cô.
"Được, được."
Nước mắt trên mặt Giang Triết càng không ngừng lưu lại, cô cười càng không ngừng gật đầu.
"Phải, không cần khổ sở, mới vừa rồi là do anh uống say, nếu không phải do rượu cồn anh sẽ không như vậy, cho nên, Thiến Nhi, không cần khó chịu."
Giang Triết nhẹ giọng cầu khẩn.
"Em, em không khó chịu."
Cám ơn anh, để em nếm được tình yêu tuyệt vời, cám ơn anh cho em biết nụ hôn tuyệt vời, cảm ơn anh.
"Vậy em đi ngủ được không?"
Giang Triết nhìn Giang Thiến, giọng nói u ám.
"Dạ." Giang Thiến gật đầu.
Giang Triết kéo khăn giấy qua, cẩn thận từng ly từng tí, dịu dàng lau nước mắt cho cô, tỉ mỉ như vậy, giống như là chuyện quan trọng nhất trên thế gian.
Giang Thiến vẫn cúi đầu, không nhúc nhích, mặc cho Giang Triết ôm mình, nhẹ nhàng thả vào trên giường.