Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, Lục Không Cách xoay người, nhìn thấy người đàn ông từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của mình.
Cô thiếu chút nữa hỉ cực nhi khấp, Giang Triết, nếu như sớm biết dùng phương pháp này thì có thể để em gặp được anh, có phải là cô sớm nên dùng hay không?
Chỉ là ánh mắt Giang Triết nhìn Lục Không Cách không có một chút nhiệt độ, thậm trí là lạnh như băng vậy.
Khi ánh mắt của anh rời đến người theo sau lưng Lục Không Cách, Giang Thiến, cả khuôn mặt hoàn toàn tối tăm.
Đương nhiên Lục Không Cách biết nguyên nhân sắc mặt anh đại biến.
Bởi vì cô gái trong tay cô.
Cô vốn chuẩn bị kế hoạch tốt lắm, mang Giang Thiến ra khỏi nơi này, sau đó cho cô uống thuốc, nghe Lâm Bân nói, sở dĩ bây giờ Giang Thiến không bị dị ứng với rượu, hoàn toàn là do mỗi ngày đều uống thuốc.
Lục Không Cách muốn Giang Thiến phát tác lần nữa, thống khổ như vậy, cô muốn tận mắt nhìn Giang Thiến khắp nơi phát tác.
Chỉ là, trời cao thật không ưu ái cô xe của cô đang ở trước mắt, chỉ cách có mấy bước nữa. Nếu như trước năm phút đồng hồ, chỉ cần năm phút đồng hồ, tất cả sẽ hoàn mỹ như vậy.
Thật ra thì Lục Không Cách không biết, trong khoảng thời gian này, không có việc gì Giang Triết cũng thích đi đến lầu dưới nhà Giang Thiến nhìn một chút, giống như chỉ có như vậy, anh mới có thể cảm giác được tim anh và Giang Thiến cùng đập.
Cho nên, không có nếu như, dù là lập lại sớm hơn một giờ, anh vẫn sẽ đụng phải Lục Không Cách như cũ.
Anh là nhìn thấy bảo mẫu đi ra ngoài, khi đó cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì bên người Giang Thiến còn có nhiều hộ vệ.
Chẳng qua là sau khi nhận được cú điện thoại kia, sắc mặt của anh thật sự hoảng hốt.
Tay Lục Không Cách gắt gao ôm hông của Giang Thiến, bởi vì đây chính là cây cỏ cứu mạng của bản thân.
Đương nhiên cô biết, Giang Thiến bị cô biến thành bộ dạng như vậy, nhất định cô cũng không có kết quả tốt.
Cô nhìn cô gái bên cạnh, trong ánh mắt đều là ác độc, sớm biết như vậy, mới vừa rồi trong thang máy nên cho cô gái này một chút đau khổ.
Giang Triết bước nhanh đi tới, hung hăng đẩy Lục Không Cách ra, trên tay không hề có chút dịu dàng.
Tất cả lực chú ý của anh đều đặt trên người Giang Thiến, ánh mắt anh chuyên chú và khẩn chương nhìn Giang Thiến.
“Thiến Nhi, Thiến Nhi.”
Anh êm ái gọi Giang Thiến.
“Đau. . . . Đau. . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Nghe giọng nói vô ý thức của cô, Giang Triết chỉ có cảm giác tim anh cũng muốn bể nát rồi.