Ba người đứng, mỗi người đều ôm một ý định khác nhau, ánh mắt Giang Triết nhìn chằm chằm thần sắc trên mặt Giang Thiến, sợ mình bỏ lỡ cái gì.
Đợi một chút đến khi sắc mặt Giang Thiến dường như yên ổn lại, Giang Triết mới thở ra một hơi.
Lúc này Giang Triết mới ngồi thẳng lên, ánh mắt lạnh như băng của anh tìm kiếm qua lại giữa Lâm Bân và Lục Không Cách, nhưng vẫn không nói lời nào.
Sắc mặt Lục Không Cách đã trắng bệch, mới vừa rồi Giang Triết vì Giang Thiến mà khẩn trương cô là hoàn toàn nhìn thấy ở trong mắt.
Cô nhớ tới lần trước bởi vì chính mình Vô Ý, khiến Giang Thiến bị rượu cồn dị ứng.
Trong lòng của cô vẫn còn có chút may mắn , may nhờ lúc Giang Thiến bị cô kéo ra ngoài liền bị Giang Triết ngăn cản, nếu không đoán chừng cô thật sự sẽ chết rồi.
Một người đàn ông như vậy, anh đúng là ưu tú như vậy, cũng là nặng tình như vậy, nhưng, anh ưu tú, anh nặng tình, tất cả đều là giành cho cô gái khác, tất cả đều không liên quan đến cô.
Đáng thương cho cô, nằm mộng sáu năm.
Cô là giận người đàn ông kia , nếu như không phải anh lúc có lúc không dịu dàng, nói không chừng cô cũng sẽ không một lòng với anh nhiều năm như vậy.
Cô ta nhìn thấy ánh mắt Lâm Bân nhìn về phía mình, thật ra thì anh cũng rất thống khổ, anh biết chính mình bị lợi dụng, lợi dụng sự đồng tình của anh, cho nên thăm dò rất nhiều tin tức của Giang Thiến từ trong miệng của anh, len lén lấy chút thuốc này từ trong tay của anh.
Giang Triết vẫn không mở miệng, lúc này ánh mắt của anh cũng đang nhìn trên người Lâm Bân.
Không khí bốn phía trầm lặng có chút đáng sợ, Lâm Bân rốt cuộc chậm rãi mở miệng.
"Không liên quan tới cô ấy, thuốc kia là tớ cho cô ấy."
Lục Không Cách ngạc nhiên, cô há to miệng, gần như không thể tin được lỗ tai của mình.
Giang Triết vừa nhìn Giang Thiến đang nằm, khóe miệng vừa lộ ra một nụ cười chế nhạo.
"Lâm Bân, cậu thật là có tiền đồ, thích cái loại phụ nữ này."
"Ha ha."
Lâm Bân cười khổ, "Phụ nữ như vậy thì thế nào? Cô ấy có điểm nào kém so với Giang Thiến, cô ấy xinh đẹp dịu dàng, tự nhiên thanh thuần, Thông Tuệ đáng yêu."
Lâm Bân nhìn Lục Không Cách một cái, sau đó quay đầu lại.
"Lâm Bân, con mắt của cậu mù rồi."
Giang Triết châm chọc nói.
"Giang Triết, anh thật là quá đáng, đúng vậy, xác thực là tôi làm tổn thương tới Giang Thiến, nhưng đó cũng là do anh ép tôi, nếu như không phải là bởi vì anh, tôi sẽ tới nông nỗi như ngày hôm nay sao?"