"Xuy." Bên kia điện thoại nhẹ nhàng truyền đến một tiếng cười lạnh.
"Thư ký Lâm, lời xin lỗi này là của cô nói hay tổng giám đốc của cô nói? Nếu như là cô nói vậy thì không cần, nếu là lời của tổng giám đốc, cái đó sẽ không đơn giản như vậy."
Đỗ Hân Lệ thở dài một hơi lạnh lùng nói. Không cần thiết phải giả bộ nữa, nếu như anh ta đã vô tình như vậy, thì cũng đừng trách cô ta vô nghĩa.
Cô ta có thể dễ dàng tha thứ cho anh một hai lần, nhưng tuyệt không thể cứ để bị anh khi dễ như vậy, nghĩ lại thì công ty của cô ta bất quá cũng chỉ nhỏ hơn công ty của anh một chút mà thôi, tại sao anh có thể dùng ánh mắt như thế để nhìn cô ta?
Nghĩ tới đây, Đỗ Hân Lệ chợt đứng lên, thở phì phò bước ra ngoài.
Giang Triết, Giang Triết, tôi thề nhất định tôi sẽ không tha cho anh.
Ngày hôm đó, trong nhà hàng Tây hoa lệ, có một người phụ nữ dung mạo và khí chất tuyệt mỹ đi ra, chỉ tiếc sắc mặt người đó nhăn nhó đến đáng sợ. Dĩ nhiên, chút chuyện nhỏ này, Giang Triết không có khả năng biết được.
Anh giờ phút này đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra bên ngoài.
Trái lo phải nghĩ, chuyện này không có bất kỳ đường sống nào có thể cứu vãn.
Nhớ tới người con gái ngã vào lòng anh khóc nức nở suốt buổi chiều, dùng sức đấm từng cái từng cái nệ vào vách tường. Lấy điện thoại di động ra, gọi cho bác sỹ ngoại khoa mà anh cho là giỏi nhất.
Chồng của vị bác sỹ này cũng là người trong nghành với anh, hai bên đã mấy lần ăn cơm cùng nhau.
Khi đó, người đàn ông phương Bắc cới mở đó đã vỗ vỗ bả vai Giang Triết cười nói: "Người anh em, sau này vợ cậu có chuyện gì, chỉ cần gọi một cú điện thoại là được."
Lúc đó, Giang Triết cũng chỉ cười cười mà thôi, dĩ nhiên không hề nghĩ tới có một ngày anh phải tìm đến bác sĩ phụ khoa.
"Bác sĩ Phùng, tôi là Giang Triết."
Bên kia sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười khẽ.
"Tổng giám đốc Giang, có chuyện gì cần tôi giúp một tay sao?"
"Không biết buổi sáng ngày mai bác sĩ Phùng có thời gian rảnh không? Tôi muốn mang một người tới, muốn nhờ bác sĩ Phùng một chuyện."
Bác sĩ Phùng đương nhiên là người thông minh, hiểu chuyện, người có thể khiến cho Giang Triết gọi điện thoại tới, nhất định là người quan trọng.
"Giang tổng cứ nói đùa, ngày mai hãy cứ tới đây."
Giang Triết nói cám ơn xong, sau đó để điện thoại xuống.
Giang Thiến, làm sao anh có thể cam lòng tự tay mang em đến đó, làm sao có thể chịu đựng được việc nhìn em trên bàn mổ đây!
Chỉ nghĩ tới thứ dụng cụ lạnh như băng kia sẽ ----- vào người cô, đó là một loại thống khổ cỡ nào.
Chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt có một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.
*
Một buổi sáng tốt đẹp nữa lại tới, mặt trời đã từ từ ló lên từ phía Đông. Những biệt thự chung quanh đã lần lượt mở cửa đón ngày mới, muôn hoa khoe sắc. Đây vốn là một buổi sáng tốt đẹp cớ nào, lười biếng phơi nắng, híp mắt hưởng thụ cảnh xuân sắp biến mất.
Chỉ là người đàn ông ngồi trong chiếc xe màu đen hoàn toàn không có lòng dạ nào để ý đến những thứ đó. Chân mày anh vẫn nhíu lại thất chặt, ngồi vào ghế lái, chân liền hung hăng đạp chân ga, phóng xe chạy đi.
Phía sau xe của anh, những người hộ vệ kia vây quanh A Đức.
"Lão đại, làm sao bây giờ? Có đuổi theo không?"
"Theo cái gì? Không nghe thấy Tổng giám đốc nói muốn đi một mình hay sao?"
A Đức hung hăng trợn mắt nhìn người bên cạnh một cái.
"nhưng mà, nếu như vạn nhất Tổng giám đốc xảy ra chuyện gì thì làm sao?"
"Cậu....Cái tên miệng quạ này!"
A Đức nổi cơn thịnh nộ, vung tay tát người bên cạnh vừa nói kia một cái.
"Lão đại....lão đại....Em chỉ nói sự thật thôi."
Người kia lóng ngóng, vụng về nói.
A Đức không nói gì, ánh mắt nhìn những người bên cạnh, những người đó không hẹn mà gặp cũng cùng gật đầu một cái.
"Nếu không, chúng ta lén đi theo?"
Quả thất cũng sợ Tổng giám đốc xảy ra chuyện gì, tối qua phòng của anh giăng đèn sáng cả đêm, mới sáng sớm đã thấy đứng ở cửa, cũng không biết là nhìn cái gì, sắc mặt càng thêm tối tăm.
Vì vậy, A Đức vung tay lên, nhóm thủ hạ tất cả liền lên xe.
Lúc Giang Triết đến chỗ ở của Giang Thiến, cô cũng đã sớm dời giường.
Thật ra, cô cũng không thể chợp mắt nổi, cứ nghĩ tới đứa bé đáng thương trong bụng, còn chưa kịp nhìn thấy thế giời này như thế nào đã phải rời bỏ đi, trong lòng giống như bị một con dao hung hăng đâm cho một nhát.
Thời điểm, Giang Triết gõ cửa, Giang Thiến đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô không động đậy chút nào.
Giang Triết đứng ở phía sau cô một lúc lâu, cô dường như cũng không phát hiện ra.
"Thiến Nhi."
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng cuối cùng cũng cất lên.
Giang Thiến khẽ hít mũi một cái, sau đó xoay người.
"Anh."
Âm thanh êm ái, cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giang Triết khẽ gật đầu, vươn tay, cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của Giang Thiến, dắt đi.
Xe dừng ở dưới lầu, vẫn như cũ dẫn Giang Thiến đến vị trí cạnh ghế lái xe.
Quay đầu, nhìn cô, đôi mắt sưng đỏ đã tiết lộ tất cả bí mật trong lòng cô.
Nhưng vẫn quay đầu, vì không đành lòng nhìn lại. Trên đường đến bệnh viện, thật hi vọng vẫn cứ đi như vậy, không muốn đến điểm cuối.