Mấy tiếng sau, bên kia truyền đến tin tức, không nhìn thấy người, nhưng đã tra được vị trí của người phụ nữ đó.
Giang Triết vẫn chờ tin tức, trong mấy tiếng này, dường như anh đứng ngồi không yên.
Mỗi chuyện anh làm đều hoàn toàn chắc chắn, chỉ riêng chuyện này, dù sao vẫn làm cho anh có chút cảm giác sợ hãi.
Anh biết bởi vì đây là chuyện liên quan đến Thiến Nhi.
Anh cũng biết người đằng sau người phụ nữ này làm cho người ta sợ hãi, người nọ tuyệt đối hiểu được làm thế nào đả kích mình, đả kích Thiến Nhi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thiến Nhi đã gọi tới vài cuộc điện thoại.
Giang Triết biết bởi vì nguyên nhân chuyện kia, nếu như mình không trở về, Thiến Nhi của anh chắc là không ngủ .
Vì thế, để lại lời nhắn cho người ở cục công an, một khi đưa người đến lập tức gọi điện thoại cho mình. Anh nhanh chóng chạy về biệt thự.
Trong nhà, quả nhiên cô dường như đang nghển cổ mong ngóng, vừa nhìn thấy anh xuất hiện, thiếu chút nữa sẽ nhào đến đây.
Giang Triết ôm cô thật chặt, hôn mùi hương trên người cô, say mê trong đó.
Đúng lúc này nhớ tới điện thoại. Lấy điện thoại di động ra, quả nhiên trên mặt là số của cục trưởng.
"Anh, có phải lại muốn ra ngoài hay không?"
Trên mặt Giang Thiến thoáng qua vẻ thất vọng.
Giang Triết nhẹ nhàng vuốt ve mặt Giang Thiến một chút, sau đó nhấn phím gọi.
Bên kia nói cho anh biết, người đang trên đường khoảng hai giờ sau sẽ đưa đến.
"Tốt."
Một chữ vô cùng đơn giản, giọng nói cũng là nặng nề .
Anh dỗ Giang Thiến đi ngủ, vẫn bên cạnh cô.
Vẫn không an ổn, mặc dù so với mấy ngày hôm trước có chút chuyển biến tốt đẹp.
Sắc mặt của anh càng ngày càng âm trầm, nếu bị mình tra được là người nào, anh nhất định sẽ thiên đao vạn quả người kia.
Dặn dò quản gia, lại gọi Lâm Mẫn đến đây, lúc này Giang Triết mới ra cửa.
Thời điểm anh thấy cục công an, người phụ nữ đó đã đến, lúc thấy ánh mắt Giang Triết, cô ta run lẩy bẩy.
"Chuyện không liên quan tới tôi, chuyện không liên quan tới tôi."
Cô ta không ngừng xua tay, trên mặt là hoảng sợ.
Sắc mặt người đàn ông này nhìn qua thật đáng sợ, từ trong ánh mắt của anh nhìn thấy sóng to gió lớn, ánh mắt kia dường như sẽ lập tức ăn cô ta.
"Thật sự. . . . . . Thật sự. . . . . . Không liên quan. . . . . . Không liên quan tới tôi. . . . . . Chuyện đó."
Hàm răng bắt đầu đánh nhau, nhìn bóng đen trên đỉnh đầu mình cô ta hoảng sợ hét to một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại.
Sau đó trên mặt của cô bị hung hăng đánh xuống một cái tát.
Cô ta cảm giác đầu mình bắt đầu choáng váng.
"Người phụ nữ xấu xa."
Sắc mặt Giang Triết đã rất xấu, giờ phút này, anh hận không thể chém hai tay người phụ này xuống, đưa đến trước mặt Thiến Nhi.
Anh mặc kệ người phía sau người phụ nữ này như thế nào, nhưng cô ta là người trực tiếp hành động.
Thật ra bình thường trước mặt người bên ngoài Giang Triết vẫn là lạnh lùng, cho nên chỉ Giang Thiến mới có thể làm cho anh bình thường cười nhiều hơn. Mặc dù lạnh lùng, nhưng anh cực ít tức giận, cho dù giận khóe miệng của anh sẽ khẽ giơ lên, sau đó là tươi cười.
Nhưng là, hôm nay anh thật sự cực kỳ tức giận, anh chưa bao giờ đánh phụ nữ đối với khuôn mặt người phụ nữ đó cứ như vậy đi xuống .
Cuối cùng, anh xoay người, cố gắng khống chế hơi thở của mình.
"Nói."
Đối với người phụ nữ này, thậm chí ngay cả nói nhiều hơn một câu anh cũng không muốn.
"Người tìm tôi chỉ nói cô gái này. . . . . ."
Ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy mặt Giang Triết âm trầm đáng sợ, vội vàng sửa lại lời nói.
"Nói tiểu thư đắc tội với người của cô ta."
Giang Triết cười lạnh, muốn nói Thiến Nhi của anh đắc tội với người khác, đánh chết anh cũng sẽ không tin.
"Đắc tội với ai?"
Giang Triết lạnh lùng mở miệng, trong hai mắt là lửa thiêu đốt.
"Không biết."
Người phụ nữ đó lắc đầu, "Người kia tìm tới tôi nói chuyện gì cũng không cần hỏi, chỉ nói cho tôi biết toàn bộ kế hoạch, để cho tôi đi mua một cái vòng tay vàng, còn nói đến lúc đó sẽ có người phối hợp tôi."
"Phối hợp?"
"Đúng vậy, lúc ấy cũng không phải một người xuất hiện, tôi đến nơi đã định chờ thời cơ, xung quanh rất nhiều người cùng tôi đi vào, tôi chỉ nhét cái vòng đeo tay vào trong túi tiểu thư, những người đó sẽ đem tiểu thư vây lại, che tầm mắt người phía ngoài."
Giang Triết nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, hận không thể nhào qua lập tức bóp cổ cô ta.
"Thiến Nhi là một người thiện lương như vậy, như thế nào ngươi xuống tay được?"
Dường như anh đã phẫn nộ đến cực hạn.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Thời điểm người kia đến tìm tới tôi, nói cho tôi rất nhiều tiền."
"Tiền."
Giang Triết dường như từ trong kẽ răng nặn ra cái chữ này.
"Nếu cô lúc ấy đem chuyện này nói cho tôi biết, tôi sẽ cho cô gấp mười, gấp mười, cô có biết hay không?"
Dường như Giang Triết hướng về phía người phụ nữ gầm thét, anh chưa từng thất lễ như thế ——