“Cho nên Giang Thiến Nhi, suy nghĩ thật kĩ quan hệ của cô với hắn. Thật ra
thì, đối với người ngaoif mà nói hết thảy đều không sao cả. Có thể lúc
đầu sẽ bị dư luận khiển trách, thời gian dài cũng sẽ chẳng ai chú ý đến
hai người, nhưng, sống như vậy, cô muốn cả đời bị lương tâm cắn dứt
sao.”
Lục Không Cách nói xong, thản nhiên đứng dậy, sau đó nói: “ Tôi phải đi đây, đây là lời khuyên thật lòng của tôi, Giang Thiến Nhi,
hi vọng cô có thể suy nghĩ một chút.”
Lục Không Cách nói xong đi ra ngoài.
Giang Triết, ngươi cứ chờ nội bộ mâu thuẫn đi.
Giang Thiến Nhi vẫn ngây ngốc ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, nửa giờ sau,
hộ vệ ở ngoài của nhìn tình huống có chút không đũng, liền chạy vào,
nhìn thấy Giang Thiến Nhi cứ ngồi như vậy.
“Giang tiểu thư.”
Những người hộ vệ kia sợ hết hồn, tiểu thư sao lại như vậy, chẳng lễ bị ngốc sao?
“Tiểu thư, cô nói gì đi, không nên làm chúng tôi sợ.”
Giang Thiến Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, sau đó nhìn những người đó, “Tôi không sao.”
Chẳng qua là khó chịu, trong lòn rất khó chịu thôi.
Điện thoại di động vang lên, không muốn nhận điện trhoaij của bất kì ai, vào lúc này, chỉ muốn một mình yên lặng một chút.
Chỉ chôc lát sau, điện thoại của những người kia vang lên, một lát, người nọ khom người cầm điện thoại đi tới.
“Giang tiểu thư, điện thoại của Giang tổng.”
Giang Triết mỗi ngày đều gọi diện thoại cho cô, có lúc chỉ nói: “ Thiến Nhi, anh mệt mỏi, chỉ muốn nghe âm thanh của em.”
Có phải bởi vì mình cho nên anh mệt mỏi?
Chính bản thân từ trước tới nay vẫn luôn yên tâm hưởng thụ anh đối tốt với
cô, tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc trong lòng anh có áp lực
gì.
“Thiến Nhi, Thiến Nhi.” Bên tai có người không ngừng kêu.
“Anh.”
Giang Thiến Nhi nhẹ giọng gọi.
“Sao vậy? tâm tình không tốt sao? Tại sao không đi học?” Mỗi một câu đều rất ôn nhu lầm người ta ấm áp.
Nếu như thường ngày Giang Thiến Nhi nhất định sẽ cười đùa vài lời, nhưng hôm nay cô không có bất kì tâm tình nào.
“Không có. Anh, em hiện tại có một số việc, em cúp trước.”Giang Thiến Nhi nói xong liền cúp điện thoại di động.
Thật ra thì, suy nghĩ kĩ, lời của Lục Không Cách rất có đạo lý.
Cô có thể không kết hôn, nhưng anh không thể, anh còn cả một tập đoàn
khổng lồ, cần có người nối nghiệp, cho nên anh nhất định phải kết hôn,
sinh con.
Trong lòng, đau đớn ngày càng tăng lên, làm cho cô khó có thể thở.