Giang Thiến Nhi ngẩng đầu lên, mắt thấy mặt người kia đen lại, bước
nhanh về phía cô, thì đã ngây người, ngồi ở ghế sau động cũng không dám
động.
Có lẽ Giang Triết rất tức giận, anh lập tức kéo cửa xe ra, sau đó kéo Giang Thiến Nhi xuống xe.
Thật ra thì ánh mắt của ann từ trước đến giờ chỉ có Thiến Nhi, chỉ là hiện tại đôi mắt này không có một chút nhiệt độ.
"Giang tiên sinh."
Lý Thanh Hàng chậm rãi xuống xe, nhìn Giang Triết, nhàn nhạt nói: "Giang tiên sinh có phải ann lo quá nhiều chuyện rồi hay không ? Em gái của
anh muốn đi chơi, chẳng lẽ Giang tiên sinh cũng không phê chuẩn sao?"
Sắc mặt Giang Triết càng thêm lo lắng, "Đây là chuyện giữa tôi cùng Thiến Nhi, không liên quan đến anh."
Đáy mắt anh có ngọn lửa, anh giống như muốn đem Lý Thanh Hàng nuốt xuống bụng của anh, anh nhịn thật lâu, chỉ cần vừa nghĩ tới là người đàn ông
này mang Thiến Nhi đi, thậm chí sau này rất có thể sẽ lấy các cớ mang
Thiến Nhi đi, trong lòng anh liền bắt đầu không bình tĩnh.
Anh hận không thể biến những chữ kia thành từng đao đâm vào ngực Lý Thanh Hàng.
"Phải không? Tôi vốn cảm thấy chuyện cũng không liên quan tới tôi thật, chỉ là nhìn Giang tiên sinh hình như hơi quá đáng một chút đối với
Giang tiểu thư."
Nói tới chỗ này, Lý Thanh Hàng liếc mắt nhìn giang Thiến Nhi, trong mắt tràn ra ôn nhu.
"Về phần Giang tiểu thư, tôi vừa đúng lúc cũng muốn đuổi theo cô ấy, ngộ nhỡ tôi theo đuổi được cô ấy, cô ấy sẽ là bạn gái tôi, chuyện của bạn
gái, tôi cũng nên có quyền quản chứ?"
"Bạn gái?"
Giang Triết nhẹ nhàng lặp lại, mặc dù rất nhẹ, nhưng Giang Thiến Nhi nghe ra được khí tức bên trong rất nguy hiểm .
Ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông này.
Trẻ tuổi giống nhau, anh tuấn giống nhau, lại khí phách như nhau, giờ
phút này hai người đều toát ra khí tức nguy hiểm , giống như đang nhắc
nhở người bên cạnh, nơi này nguy hiểm, không nên tới gần.
Giang Triết lớn như vậy, lần đầu tiên gặp gỡ một người dám cùng anh khiêu khích.
Ánh mắt tinh tế của anh híp mắt, nhìn chằm chằm Lý Thanh Hàng, hận không thể một hớp xơi tái anh ta.
Tương đối mà nói, Lý Thanh hàng lại có vẻ tương đối vân đạm phong khinh
(bình tĩnh), anh (LTH) mỉm cười nhìn giang Thiến Nhi, giống như chuyện
Giang Triết tức giận không có bất kỳ quan hệ gì với anh.
"Anh, không phải vậy."
Giang Thiến Nhi dậm chân, vội vàng giải thích.
Ánh mắt Giang Triết như vậy thật làm cho người ta sợ, cô sợ nếu như cô không nói rõ ràng, nói không chừng anh sẽ động thủ.
"Phải không?"
Giang Triết nhàn nhạt nói, nghe không ra một chút tình cảm phập phồng.