"Đáp ứng đi! Đáp ứng đi!" Quần chúng không rõ chân tướng quạt gió nổi lửa.
Càng thêm quá đáng chính là giáo sư trước đó đã rời đi lại quay lại.
"Giang Thiến Nhi, chàng trai tốt như vậy nêua không nắm chắc sẽ hối hận
đó." Bà còn tặng thêm một câu, "A ta thực sự hy vọng mình có thể trẻ lại 30 tuổi, như vậy, trai đẹp, không phải cậu theo đuổi tôi mà là tôi theo đuổi cậu."
Mọi người đều cười ầm lên, nhìn giáo sư đáng yêu mộ người đều cười đến muốn gãy lưng.
Giang Thiến Nhi có chút bất đắc dĩ, ngày thường, chỉ cần giáo sư ra khỏi cửa mọi người sẽ lao nhanh xuống phòng ăn, nhưng hôm nay mọi người tình nguyện buông tha thịt kho cũng muốn ở lại chỗ này xem kịch, quả nhiên,
mỗi người đều có lòng hiếu kì.
"Lý Thanh Hàng, tôi cho là ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi."
Ánh mắt liếc về phía vệ sĩ sau lưng chuẩn bị chạy tới.
Cô khẳng định, chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, những người đó sẽ mang cok
rời đi, nhưng cô không muốn làm to chuyện đến nỗi không thể cứu vãn.
"Giang Thiến Nhi, anh cũng đã nói, em có quyền cự tuyệt, nhưng anh cũng có quyền theo đuổi."
Mắt Giang Thiến Nhi không biểu cảm nhìn bó hoa trong tay Lý Thanh Hàng, sau đó xoay người rời đi.
Phía sau một mảnh tiếng hút khí.
"Giang Thiến Nhi là lam sắc yêu cơ đấy!"
Sau lưng không biết người nào hô lên một câu.
Khoé miệng Giang Thiến Nhi nở nụ cười châm chọc, lam sắc yêu cơ thì đã
sao, nếu như cô thích, đoán trừng Giang Triết sẽ trồng tìm trồng cả một
của hàng hoa trong biệt thự cho cô.
"Thiến Nhi nhà tôi bị dị ứng với hoa."
Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.
Giang Thiến Nhi không dám tin vào lỗ tai của mình, cô quay đầu lại, quả
nhiên thấy Giang Triết làm như tuỳ ý dựa trên khung cửa, không chút để ý nhìn bó hoa kia.
Một khắc kia, trong lòng như yên hoa nở rộ.
Mọi ngươig ngây người, nhìn một nàm này không biết phải giải quyết thế nào?
"Anh"
Giang Thiến Nhi nhào qua ôm Giảng Triết thật chặt.
Mọi người thổn thức, thật ra thì kết quả thắng thua đã có.
"Nha đầu ngốc, nhìn thấy anh cũng không cần vui như vậy chứ."
Giang Triết nhẹ buông Giang Thiên Nhi ra.
Anh còn một chuyện quan trong chưa làm.
Anh di chuyển hai chân thon dài, bước tới trước mặt Lý Thanh Hàng.
Nhìn người đang ông trước mắt này, sắc mặt của anh dần dần lo lắng.
Đến bây giờ, anh vẫn không hiểu rõ mục đích chân chính của người đàn ông này, mặc dù hôm qua đã kêu Giang Phấn đi điều tra.