Ác Ma Bên Em

Chương 33



" Cháu trai, hoan nghênh cháu đã trở về! "

Mã Doanh từ bên trong chậm rãi bước ra, dáng vẻ kiều diễm của bà khiến cho người khác nhìn vào sẽ không tin rằng, người phụ này đã gần bốn mươi tuổi. Bà đi đến chỗ Hàn Di, ánh mắt hiện ra ý vui mừng nào đó, vòng tay kia dang rộng toan ôm lấy cậu.

"...Dì.." Hàn Di khá bất ngờ sau khi gặp lại người dì của mình, cậu cảm thấy có phần ngượng ngùng nào đó dành cho Mã Doanh.

Một chút không được tự nhiên.

Qua bao nhiêu chuyện xảy ra, cậu và bà đã cãi vả rất nhiều lần, đôi khi còn dẫn đến những ẩu đã không ngờ tới. Cứ tưởng rằng tình cảm dì cháu đến đó là kết thúc nhưng không, có vẻ Mã Doanh đã bớt dè dặt cậu hơn trước rồi.

Nhìn nụ cười xinh đẹp của bà, Hàn Di lại không nỡ hờn trách một câu.

" Mau vào nhà thôi. " Mã Doanh cười nhạt, hất mặt về phía trong.

A Lý cùng Hàn Di chỉ biết im lặng, đi theo đằng sau. Từ sau lưng, cậu âm thầm quan sát biểu tình của Mã Doanh, nhìn tới nhìn lui, chỉ vẫn thấy Mã Doanh không còn như trước nữa. Hình như bà đã trút bỏ được cái mặt nạ khó chịu, ích kỷ kia rồi.

Vào đến bên trong, Hàn Di đưa mắt nhìn dáo dác quanh phòng khách. Nơi này thật quá lạ lẫm đối với cậu. Đây là ngôi nhà mới, một nơi rất xa nơi cũ.

Cậu nhìn bao quát một lượt xong liền nhìn đến Mã Doanh, hỏi thẳng, " Sao chúng ta lại đổi nhà?"

Mã Doanh ngược lại bình thản ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, tay nâng tách trà hoa cúc vẫn còn uống dở, " Đó là việc cần làm."

Bà nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Hàn Di, thái độ dửng dưng như đó là điều đương nhiên. Hàn Di nhìn bà, chỉ khẽ lắc đầu một cái rồi lẳng lặng đi lên phòng.

Lúc này, A Lý mới khẽ khàng đi đến bên cạnh, ghé sát tai Mã Doanh, " Đình Huy đã về nhà."

" Vậy sao? " Bà nhếch mép hỏi.

" Vâng. Anh ta cũng đã kết thúc công tác ở đây rồi." A Lý tiếp tục báo cáo.

" Vậy thì tốt! " Nói xong, Mã Doanh nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, chống cằm, ngước nhìn lên phía lầu, khoé môi như vừa nặn ra một nụ cười thật mỏng.

Hàn Di sau khi lên phòng liền thả mình xuống giường, giương mắt nhìn lên phía trên trần nhà, chùm đèn được cách điệu tinh xảo mở sáng trưng. Nhìn lên đó, ánh đèn loe loé, vô tình hiện lên gương mặt của ai đó.

Gương mặt đó đang nhăn lại, đôi chân mày đậm và đen, đôi môi lại chẳng thèm nở một nụ cười nào. Hàn Di nhìn, sau đó liền dụi dụi hai mắt, mắng thầm, " Mình lại hoa mắt rồi!"

Cậu lắc cái đầu nguầy nguậy, vội vàng xua tan hình ảnh của con người kia ra khỏi đầu.

Từ bây giờ, cậu phải thay đổi, thay đổi tất cả! Chỉ cần có quyết tâm, chắc chắn sẽ làm được. Hàn Di nghĩ, sau đó liền nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Bàn tay đặt lên ngực trái, khẽ nói, " Đình Huy, anh nhất định phải chờ em, chờ em trở về cùng anh đoàn tụ!!"

***

Bắc Kinh, sáu giờ chiều.

Đình Huy sau khi xong cuộc họp ở công ty xong liền trở về nhà nhanh chóng. Hôm nay là ngày mà Đình Quân trở về quê hương.

Chiếc xe màu đen sớm đã đậu chễm chệ trong sân nhà, anh bước xuống, khoá xe cẩn thận rồi nhanh chân đi vào nhà. Bước vào phòng khách, anh vừa vặn thấy dì Tuệ đang dọn dẹp.

Sải bước đến đó, anh lắng nghe âm thanh văng vẳng bên trong phòng của ba mẹ, sau đó liền mỉm cười. Dì Tuệ lúc này ngẩng mặt, thấy anh đứng gần đó, bất giác cười, " Cậu út đã về rồi."

" Vâng." Anh nhìn bà, khẽ gật đầu một cái rồi xoay người đi đến đó.

Đứng trước cửa phòng, anh đưa tay lên chạm vào nắm cửa, đâu đó lại vang lên giọng nói của Đình Quân. Nhớ lại lúc trước, thằng em trai của mình rất hy vọng sẽ được gặp mặt người quan trọng mà mình nhắc đến.

Bây giờ em ấy đã trở về, còn người kia thì lại đã rời bỏ anh. Cuối cùng thì mọi chuyện chưa chắc sẽ giống như mình mong muốn.

Mọi thứ đều sẽ bị chen ngang bởi chữ ngờ. Nào ai ngờ được tương lai sẽ ra sao đâu chứ?

Anh lắc đầu, cười nhạt một cái rồi đẩy cửa bước vào. Trước mắt là hình ảnh Đình Quân đang ngồi trên giường, ánh mắt chăm chú quan sát bệnh tình của ba.

Ba anh sức khoẻ ngày càng yếu đi, có lẽ chẳng còn bao lâu nữa đâu. Nghĩ đến chuyện này, lòng anh lại càng nặng trĩu. Anh chẳng muốn phải mất thêm người thân nào nữa.

Vu Huyên nghe tiếng mở cửa liền nghiêng đầu nhìn sang, thấy Đình Huy đang đứng bất động ở đó, nhẹ nhàng cất tiếng, " Con về rồi à?"

Nghe giọng bà, anh vội bừng tỉnh, đi đến chỗ hai người bọn họ, tuỳ tiện vò đầu Đình Quân vài cái, " Vâng. Con họp xong liền trở về." Đoạn, anh nhìn sang em trai, phát hiện hắn đã trưởng thành rồi.

Nhìn cơ thể cường tráng kia xem, đã ngang ngửa anh trai rồi đấy!

" Anh hai, vò đầu em như vậy cũng đủ rồi đi." Đình Quân nhướng mày, hất mạnh tay anh ra.

" Sao nào? Lúc trước còn rất thích được anh vò tóc cơ mà?"

" Giờ không thích nữa!!! Mà, mẹ với em đói chết rồi đây." Đình Quân uỷ khuất xoa xoa cái bụng của mình.

Vu Huyên nhìn hai đứa con trai trước mặt, lại nhìn đến Đình Nhất Khiêm đang nằm bất động trên giường, hai mắt cứ thế nhắm lại, an tĩnh mà ngủ.

" Được rồi, dì Tuệ đã nấu cơm xong rồi đấy." Bà nói, sau đó đứng dậy, cùng hai người con trai rời khỏi phòng.

Ở phòng ăn, cả ba đều nói chuyện một cách vui vẻ. Ai nấy đều rất phấn khích, hiếm khi gia đình được đoàn tụ như vậy. Từ khi Đình Nhất Khiêm ngã bệnh, bữa cơm gia đình dường như không còn nữa.

Sự ấm áp này, vốn dĩ đã bị lãng quên từ rất lâu rồi!

Ăn xong, Đình Quân chẳng nói chẳng rằng, một mình lên phòng, soạn qua loa đồ đạc, sau đó đứng trước gương, chỉnh trang y phục lẫn đầu tóc rồi liền rời khỏi nhà.

Vu Huyên nhìn theo bóng dáng con trai út, vội vội vàng vàng một cách khó hiểu, bà hơi chau mày, nghiêng đầu hỏi Đình Huy:

" Đình Quân đi đâu mà vội thế nhỉ? Nó rõ ràng vừa trở về cơ mà?"

Đình Huy đang ngồi ở ghế sô pha, anh cầm tờ báo, tuỳ tiện giở vài trang ra đọc. Nghe mẹ hỏi, anh chỉ cười cười đầy ý vị, " Đi tìm niềm vui đấy, mẹ ạ."

Nhìn anh cười, ra vẻ không quan tâm, bà lại thập phần nghi hoặc. Đi tìm niềm vui sao? Thằng con trai út này, thật là vẫn biết giấu giếm nhiều bí mật quá rồi đi.

Đoạn, Vu Huyên gạt chuyện Đình Quân sang một bên, bà ngước mắt nhìn Đình Huy, dịu dàng nói, " Tiểu Huy, mẹ có chuyện muốn nói với con."

" Sao thế mẹ?" Anh nhìn bà đầy khó hiểu.

Nghe giọng điệu của mẹ, Đình Huy trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút bất an nào đó. Chỉ khi nào có chuyện quan trọng, mẹ đều sẽ có gương mặt, biểu cảm như thế.

Ánh mắt đó, quá đỗi dịu dàng. Bà nhìn anh, nhẹ mỉm cười, " Mẹ muốn nhìn thấy con vui vẻ."

"..." Ý mẹ là?

Đình Huy trong lòng dường như giảm bớt sự căng thẳng, lúc nãy anh còn nghĩ rằng mẹ sẽ đề cập đến chuyện công ty. Có vẻ...là anh nghĩ nhiều quá rồi.

" Cái ngày con đột ngột trở về nhà, mẹ đã phát hiện một việc."

"..." Đình Huy vẫn kiên nhẫn im lặng, lắng nghe.

" Con đã không còn như trước." Vu Huyên nói ra điều mình thấy.

" Ý mẹ là..."

Vu Huyên đặt tay của mình lên tay Đình Huy, dịu dàng xoa xoa, " Ánh mắt của con, rất buồn. Mặc dù mẹ biết tính cách của con luôn lãnh đạm như vậy, rất ít khi con cười, con nói. Nhưng mà, một người mẹ như mẹ sẽ dễ dàng nhìn ra con trai mình đang buồn hay vui. Con...thật sự đang rất đau khổ, đúng không?"

Từng câu từng chữ bà nói ra đều như cây kim nhỏ sượt qua tim Đình Huy, nó khó chịu, nó đau đáu. Con tim anh vốn đã có một vết sẹo thật dài, thật xấu xí rồi.

Bây giờ, những lời nói kia cứ như càng làm cho vết sẹo đó ngày một lớn hơn, xấu xí hơn. Anh hơi cúi mặt, nhỏ giọng nói, " Con vẫn ổn. Mẹ đừng lo!"

" Con không ổn, mẹ biết chắc và mẹ rất lo. Người mạnh mẽ như con chắc chắn sẽ không dễ dàng bị đánh gục như vậy. Phải chăng khi ở bên Pháp đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn, nó thực sự đã tác động vào con trai của mẹ đấy."

Ngữ khí của bà vẫn nhẹ nhàng như vậy. Cứ như bà đang kể một câu chuyện cổ tích cho trẻ em nghe mà thôi.

" Vậy từ bây giờ con sẽ vui vẻ để mẹ yên lòng." Anh gập tờ báo lại, đặt sang bên cạnh.

" Mẹ hy vọng con sẽ như vậy. Mà, chuyện đó chưa phải là chuyện mẹ định nói." Bà dừng một chút, thấy Đình Huy có vẻ ngỡ ngàng, bà vội cười, " Cuối tuần này, con thử đi gặp mặt đi."

" Gặp mặt?!" Đình Huy đúng là rất kinh ngạc.

Con người anh, từ trước đến giờ đều không thích những thứ như vậy. Những thứ được sắp đặt sẵn, đều không thật lòng!

" Phải, mẹ không ép con phải đồng ý tìm hiểu. Chỉ là, thử xem mặt một chút, có lẽ sẽ làm cho con vui hơn đấy. Đừng quá khắt khe với bản thân mình, Tiểu Huy!"

"..." Đình Huy trong lòng có chút bài xích, chẳng qua anh lại không muốn làm cho Vu Huyên mất hứng, phiền lòng, cho nên anh đã đắn đo suy nghĩ cẩn thận.

Cuối cùng, anh đã quyết định xong.

" Được, con sẽ thử."

***

Tại quán Lanes thân thuộc, Hàn Di hôm nay lại nổi hứng muốn đến đây chơi. Đã quá lâu rồi, cậu mới có dịp được đến đây để uống rượu thoả thích.

Từ khi quen Đình Huy, anh đã quá nghiêm khắc với cậu. Nhất quyết chẳng để cậu chạm tay đến ly rượu một lần. Nghĩ lại, cậu chẳng hiểu vì sao mình lại có thể trở thành một đứa ngoan ngoãn như vậy nữa.

" Lại nữa..." Hàn Di khó chịu, vội cúi mặt càu nhàu, trách bản thân.

Cậu trách bản thân đã quá yêu. Yêu đến mức chỉ cần một hành động nhỏ, một cử chỉ quen thuộc hay một nơi nào đó từng đi qua, cậu đều có thể nhớ đến người đàn ông đó.

Hàn Di, mày phải tập trung vào tương lai! Chỉ có như thế, mày mới có thể gặp lại người đó, có biết không?!

Bước vào bên trong, ánh đèn mập mờ, âm nhạc xập xình vang lên. Lâu quá rồi, cậu mới đến đây, tự dưng lại có chút không quen.

Hoá ra Hàn Di hư hỏng ngày nào đã dần dần trở thành thanh niên nghiêm túc rồi.

Người chủ quán thấy Hàn Di bước vào, từ xa liền chạy đến, niềm nở chào hỏi, " Hey Di, lâu quá không gặp cậu."

Nghe giọng nói vang lên bên tai, cậu vội nhìn sang bên cạnh, " Nha, tôi dạo này rất bận..."

" Vậy còn chưa nếm thử rượu mới chế của tôi đi? Ngon lắm nhé."

"...Ừm, một ly thôi nhé." Hàn Di cười cười, ngồi lên quầy bar.

" Một ly thôi sao? Có phải là Di mà tôi quen không đây?" Chủ quán rượu cười giã lã, tay bắt đầu pha chế.

Chỉ một phút, trên bàn đã có ly rượu được pha chế, màu sắc đẹp đến mê hồn. Chất lỏng sóng sánh kia thu vào tầm mắt Hàn Di, cậu cầm ly rượu lên, nhấp môi một ngụm.

" Quả rất ngon!!!" Cậu bật ngón cái, cảm thán.

Ông chủ dường như hài lòng, " Tôi bảo mà, rất ngon và có hơi mạnh một chút. Cậu uống một ly chắc đủ say rồi."

" Vâng. Ông cứ làm việc tiếp đi, tôi ngồi đây được rồi." Hàn Di xua xua tay.

" Được."

Quán bar tiếp tục chìm trong âm nhạc, người người bị lôi cuốn theo sự đê mê mà nó mang đến. Những cơ thể mềm dẻo kia lắc lư theo nhịp điệu, đầu óc mê loạn, ánh mắt mụ mị.

Hàn Di đảo mắt quanh quán, chỉ khẽ thở dài rồi nâng ly rượu lên uống. Lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người. Hắn ta ngồi cạnh cậu, trên tay cũng cầm theo một ly rượu, toan uống.

Qua khoé mắt, Hàn Di phát hiện ra người thanh niên này, vội mỉm cười, " Chúng ta có duyên quá chăng?"

Người thanh niên kia cười thành tiếng, gật đầu đồng tình.

" Anh sống bên đây sao?" Hàn Di chủ động bắt chuyện.

Từ khi gặp người thanh niên này, cậu đã bắt đầu tin vào duyên nợ.

Có duyên, ắt sẽ gặp lại. Có nợ, ắt sẽ bên nhau.

" Không. Tôi qua đây để làm việc." Hắn trả lời.

" Anh làm nghề gì? Anh bao nhiêu tuổi?" Hàn Di nghiêng đầu tò mò.

Người này thoạt nhìn khá trẻ, phong cách ăn mặc của anh cũng rất thời thượng. Nhìn qua, cứ ngỡ là siêu sao giải trí.

" Tôi là nhiếp ảnh, cũng bình thường thôi. Tuổi à? Năm nay...26 tuổi."

" Wow! Hoá ra là nhiếp ảnh gia, trông anh cứ như minh tinh ấy. Tôi nhỏ hơn anh rồi, mới 19." Cậu vui vẻ nói.

Hắn có vẻ rất thích nói chuyện với cậu, ánh mắt lâu lâu lại lén quan sát biểu cảm trên gương mặt kia, sau đó lại mỉm cười.

" Anh sao cứ lén lút nhìn tôi vậy?" Hàn Di bất ngờ lên tiếng, giọng điệu đanh lạnh đến khó chịu.

Người kia nghe cậu hỏi, có hơi giật mình, vội xoa mũi, " Có nhìn à?"

" Có mà. Hmm...gặp nhau nhiều lần như vậy, có duyên như vậy, anh lại luôn chủ động đến gần tôi, lúc nãy còn lén lút nhìn tôi. Nói, anh có ý đồ gì?" Cậu thản nhiên tuôn một tràng, đoạn nốc cạn ly rượu trước mặt.

" Tôi nói trước, tôi yêu người khác rồi, đừng hòng dụ dỗ tôi. Tôi tuyệt đối chỉ yêu mình người đó thôi!"

"..." Hắn kinh ngạc nhìn cậu, ánh mắt kia, rất quyết đoán.

Hoá ra là có người yêu rồi, còn rất thật tâm nữa. Quả là rất giống...

Hắn cúi mặt, tay siết chặt thành ly, thì thầm, " Cậu quả thật rất giống người đó..."

Hàn Di mơ hồ nghe được hắn nói, vội ghé sát, hỏi, " Anh bảo tôi giống ai?"

" Giống người tôi yêu!" Hắn ngẩng mặt, nhìn cậu, cười nhạt.

Lúc này, Hàn Di mới ngẩn người, đầu óc kịp thời thông suốt tất cả. Hoá ra anh ta cũng đã yêu một người rồi, xem chừng cũng là thật tâm!

***

Cuối tuần, Đình Huy như đã hứa, anh sắp xếp công việc ở công ty xong xuôi đâu vào đấy, sau đó liền ở trong phòng, sửa soạn.

Anh thật ra cũng không quan trọng buổi gặp mặt này cho lắm nên chỉ ăn mặc qua loa, chỉ cần lịch sự là được rồi. Chiếc quần jeans cộng với cái áo thun màu đen cổ tròn, thoáng chốc, nhìn anh như thanh niên mới hai lăm tuổi.

Gương mặt kia, ngũ quan hoà nhã, dáng dấp cường tráng, quần áo đơn giản lại toát nên vẻ lạnh lung, nam tính. Anh vừa bước xuống xe liền bắt gặp vài ánh mắt hiếu kỳ nhìn về mình.

Một vài cô gái nhận ra anh chính là vị chủ tịch trẻ tuổi của Đình Tôn, trong lòng thầm mến mộ hơn. Hôm nay cư nhiên được thấy anh trong một bộ dạng thoải mái thế này, có phần phấn khích.

Đình Huy sau khi liếc nhìn vài người trong số họ, anh mặc nhiên chẳng buồn quan tâm đến, lẳng lặng bước vào quán cà phê.

Quán cà phê này được trang trí khá hoà nhã, khiến người khác bước vào liền cảm thấy nhẹ nhõm tâm hồn. Trên nền nhạc hoà tấu, thanh âm du dương phát ra, Đình Huy lúc này mới bớt căng thẳng.

Anh đứng yên gần quầy tính tiền, giương mắt nhìn khắp quán một lượt, sau đó liền phát hiện có một cô gái đang ngồi ở một góc khuất. Tầm nhìn chỗ đó khiến gương mặt cô bị che đi một phần.

Sải bước đến đó, Đình Huy lúc này dần ngờ ngợ nhận ra người con gái trước mặt. Anh có chút không tin được.

Vừa định cất tiếng, cô gái kia đã ngẩng mặt nhìn anh kèm theo nụ cười mãn nguyện. Cô cười luôn đẹp như vậy, như ngày đầu tiên cả hai gặp mặt nhau.

" Đình Huy, anh cuối cùng cũng đến rồi!" Cô mở lời.

Đình Huy đến giờ vẫn còn rất ngạc nhiên. Anh có nên gọi đây là duyên nợ không? Cô gái kia...

Suy nghĩ một lúc, anh liền ngồi xuống đối diện cô. Ánh mắt hoàn toàn tập trung vào người kia, một lời cũng chưa thể nói ra.

" Có lẽ anh đã quên em. Chúng ta hãy bắt đầu làm quen lại đi." Cô lại chủ động mở lời, sau đó nhìn anh, cười dịu dàng:

" Chào anh, em tên là Diệp Ân!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.