Triệu Văn Kiệt trưng bộ mặt tươi cười, mang theo hai ba người lên trước, vây quanh Sơ Lê, cười nhạt:" Trần Dã gọi cậu đó".
Sơ Lê cảm thấy yết hầu hơi đau, sợ hãi nâng mí mắt lên, khoé mắt hồng hồng phảng phất chút hơi nước, ngơ ngác nhìn thiếu niên cao quý dưới ánh mặt trời.
Trầm Dã biểu tình kiêu ngạo, mặt lạnh như băng, ánh mắt khinh miệt. Thiếu niên mười sáu tuổi khiêu ngạo không kiềm chế được, ánh mắt nhìn cô chứa đầy sự khinh thường.
Lúc này đúng là không ai bì nổi con một của Trần gia như hắn.
Sơ Lê dịch dáng người nho nhỏ chạy đến, cách Trần Dã khoảng năm bước chân thì dừng lại.
Trần Dã không chút để ý dùng hai mắt một lượt quét Sơ Lê từ trên xuống dưới, thầm nghĩ cô gái này bộ dáng tuy cao nhưng vóc người lại gầy, khuôn mặt vừa trắng vừa nhỏ, nắm chặt năm ngón tay đứng dưới hàng cây, ngoan ngoãn mê người.
Cô gái ấy từ cánh tay đến cẳng chân đều đặc biệt tinh tế, đôi mắt ngập nước bất an khiếp đảm, Trần Dã đột nhiên nhớ tới bộ dáng nhón mũi chân dán thông báo của cô, áo sơ mi bên dưới cất dấu vòng eo mảnh khảnh mềm mại.
Sơ Lê đoan đoan chính chính mặc đồng phục của Thất Trung, trên chân là đôi giày bằng vải bạt dày hết sức bình thường, vớ bên cạch lộ nửa chân, nhìn dáng vẻ là một học sinh tiêu chuẩn.
Trần Dã nhìn chằm chằm cô mất vài giây, Triệu Văn Kiệt thấp giọng kêu hắn một câu:"Trần Dã".
Nhìn choáng váng???
Trần Dã nhìn cánh môi mềm mại đỏ mọng kia, yết hầu lên xuống, dư quang khoé mắt thoáng nhìn băng keo trong suốt trên tay Sơ Lê, áp đi dàng suy nghĩ chợt thoáng qua kia. Hắn lạnh lùng cười, nhìn cô gái đối diện nói, ngữ khí cũng không quá lễ phép:" Cô dán cái cây búa ấy mà dán".
(* nguyên tác ghi vậy)
Sơ Lê sửng sốt, mới đầu không phản ứng, ấy mà Trần Dã lại nói lời thô tục.
Trần Dã nhìn cô ngây ngốc bất động, nâng cằm giống đại thiếu gia ngạo mạn vô lễ, tay chỉ cái bảng đen:" Tờ giấy kia, cô dán lên thế nào thì y như vậy gỡ xuống cho lão tử ".
Thấy cô không phản ứng, hắn liền rống lên thêm một câu:"Chạy nhanh đi".
Cô gật đầu, không nghĩ tới việc phản kháng hắn.
Mười sáu tuổi, Trần Dã trong tưởng tượng của Sơ Lê thật quá khác nhau.
Sơ Lê cho rằng tuổi này Trần Dã sẽ trầm mặc ít lời, cao lãnh khắc chế tính tình của một thiếu niên nhiệt huyết sục sôi, có lẽ khó có thể tiếp cận, nhưng tuyệt không phải như bây giờ, tính tình táo bạo, ác liệt lại thô lỗ.
Cô nghe lời hắn,ngoan ngoãn đem thông báo trên bảng tin xé xuống.
Sơ Lê nhìn thấy một nhóm thiểu niên vây trong sân thể dục, bọn họ dù ít dù nhiều thì cũng đều đổi thành loại màu tóc quái lạ.
Trong không khí cảm thấy hơi thở bất an đang không ngừng lưu động.
Sơ Lê cúi đầu xuống, nhàm chán dẫm lên bóng dáng ngược trên mặt đất, dùng khí âm gian nan trả lời:"Sơ Lê".
Thanh âm thật sự là quá nhỏ đi.
Trần Dã căn bản không nghe thấy cô nói cái gì, chỉ thấy cánh môi mềm mại khép mở, sắc âm tựa hồ còn có điểm ngắt, hữu khí vô lực, kiều kiều nhược nhược*, cùng thân người cô giống nhau.
Sơ Lê ngậm chặt miệng, giả câm vờ điếc, kì thật tâm đã bay lên không trung, nỗi sợ hãi quen thuộc từ tần xương tủy bất giác tràn ra.
Thời tiết oi bức, thiếu niên mặc áo ngắn tay, chiếc cằm xinh đẹp hơi hơi hướng về phía mặt trời, tùy ý lại tiêu sái, cảm tình thô bạo vặn vẹo bị hắn giấu kín sâu trong bộ dáng ấy.
Sơ Lê bị ánh sáng hoàng hôn ôn nhu làm lung lay một chút, chợt bừng tỉnh, đột nhiên nhớ tới rất nhiều việc đã xảy ra từ trước tới giờ.
Sau khi bị tai nạn xe cộ, cô bị bắt ngồi xe lăn, Trần Dã sắc mặt tái nhợt, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc sinh hoạt cho cô, trấn an cô rằng tất cả rồi sẽ tốt đẹp.
Đáng tiếc, sẽ không có sau này nữa.
Từ khi cô bắt đầu bị bán cho Trần Dã, cô chính là hèn mọn mà dựa vào người đàn ông này sinh hoạt.
Trần Dã đối với cô, là cực đoan chiếm hữu.
Sơ Lê hít sâu một hơi, ép buộc mình không hồi tưởng lại việc trong quá khứ, cô nhẹ dịch bước chân muốn dời đi.
Trần Dã nhìn chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu nữ, cô rũ mặt không nhìn hắn,bộ dáng người đứng ngoài cuộc.
Sơ Lê khẩn trương túm Tạ Mạn từ bên người hắn vòng qua chờ đi cách đủ xa, đáy lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Trần Dã dùng ánh mắt sâu kín nhìn bóng dáng cô vài giây, sau đó liền định tin nhàn nhạt rời đi tầm.
Một lát sau, Trần Dã nhướng đôi lông mày, khuôn mặt nghiêng nghiêng, đột nhiên hỏi Triệu Văn Kiệt ngay bên cạnh:"Cậu làm sao biết cô ấy học nhất ban?".
Triệu Văn Kiệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, "Hồi khai giảng, người đứng ngồi trên đài cao nói chuyện chính là cô ấy".
Tân sinh nhập học, chọn ra hai người lên đài diễn thuyết, một trong số đó chính là cô ấy.
Triệu Văn Kiệt đối với cô gái xinh đẹp có kí ức khắc sâu, con gái xinh đẹp thì có ai là không thích đâu.
Hắn chỉ biết đây là học muội nhất ban, không biết tên.
Nhất ban là lớp đứng đầu của cả khối, tất cả đều học tập tốt đến không phải người mà là quái vật.
Đến lễ khai giảng Trần Dã kiều chân bắt chéo ngồi ở phía dưới, mang tai nghe chơi game, như thế nào cũng không có khả năng đi nghe người trên đài giọng nói lưu loát đọc bản thảo lừa tình.
Đương nhiên là không có khả năng đi xem người ta diễn thuyết.
Triệu Văn Kiệt nói:"Tớ cũng là ngẫu nhiên nhìn một cái rồi liền nhớ kỹ".Dừng một chút hắn ta lại nói:" Không thể tưởng tượng được nhất ban của khối ta cứ nhiên cũng giống chúng ta trốn học".
Trần Dã cười khẩy:" Học sinh giỏi toàn chó má".
Trần Văn Kiệt buông lời bình luận một câu:" Cô ấy rất xinh đẹp, cậu thích hay không thích a ha ha ha ha!!!"
Trần Dã này từ Sơ Trung đã chính là một nhân vật phong vân trong trường học, cũng rất hỗn trướng, nhưng gia cảnh hiện hách lại có tiền có thế, lớn lên đẹp trai, các cô gái bé nhỏ đều hướng hắn thích thú.
Trần Dã chính bản thân hắn cũng là một loại rác rưởi hàng thật giá thật,cũng có nhiều bạn gái, đếm một bàn tay của mình cũng không đủ.
Khóe môi Trần Dã cong lên, nụ cười như có như không, bình tĩnh phun ra hai từ:"Ngu __ngốc!!"
Thời Gia Lễ haha cười hai tiếng nói:"Triệu Văn Kiệt mày đúng là cái đồ ngốc, cũng không biết Dã ca thích phụ nữ ngực lớn à ".
Triệu Văn Kiệt chép chép miệng, thiệt tình cảm thấy tiếc nuối:"Lúc nãy cũng không hỏi tên cho rõ ràng, nếu cô ấy là bạn gái tao, tao nguyện ý vì cô ấy treo cổ, học tập thật tốt một lần nữa để làm người".
Trần Dã cười lười nhác, không mấy hứng thú:"Vậy cậu đi mà theo đuổi người ta đi ".
***
Tháng 9, ánh tịch dương như ngọn lửa hồng, ve kêu không ngừng nghỉ.
Sơ Lê ngồi một nơi cách Thất Trung không xa, màu cam Hoàng hôn phủ ở trên mái tóc, gió mát bình tĩnh dừng lại bên tai.
Thời điểm Sơ Lê đến cửa nhà thấy anh trai mình cũng ở ngay đó.
Sơ Nguyên cầm tay lái, lái xe đạp phía trước lục lạc đinh linh kêu vang, thử nhìn em gái nhà mình, anh dừng xe lại,nhướng mày: " Tan học, đang trên đường về à?"
Sơ Lê nhìn vết sẹo nhỏ giữa hai đầu lông mày Sơ Nguyên, tâm tình phất lên, "Đúng vậy anh, em đang trên đường về nhà".
Sơn Nguyên và Sơ Lê lớn lên nhìn không giống nhau, tính tình cũng không giống.
Sơ Nguyên ở kém cỏi trong học tập, lại không tập trung học nhưng nhân duyên cũng không tệ, đi đến đâu cũng có người gọi một tiếng " ca".
Anh ngậm thuốc lá hút, mắt nhìn hai mắt Sơ Lê, nhớ tới một lần anh đột nhiên nở nụ cười: "Người ta có xe đạp rước, em liền có chút đố kỵ?".
"A, cái gì?" Sơ Lê sau một chút sửng sốt lại chớp mắt, mất một lúc mới có thể phản ứng lại.
Sơ Lê nhớ tới khi cô đang học năm nhất đã từng viết ở sổ nhật ký một đoạn, [hôm nay, thấy có người lái xe đạp đưa Duy Duy về nhà Tiểu Lê cũng có một chút tâm động,]
Lòng Sơ Nguyên thét gào ghét bỏ nói:"Chỉ bởi vì người khác có xe đưa đón mà em đố kỵ?".
"........."
"........."
"Mẹ nó, anh trai em cũng có"
"........."
Sơ Nguyên cong môi cười, kéo giọng nói đến sát cô, "Nhưng anh cũng không chở em ha..."
Nói hết câu Sơ Nguyên đem cặp sách của mình tùy ý hướng trong lòng Sơ Lê ném, dẫm lên xe đạp lạch cạch một tiếng liền biến đi mất dạng.
Sơ Lê nhận mệnh ôm cặp sách Sơ Nguyên chậm rãi đi về nhà.
Đời trước cô có điểm sợ Sơ Nguyên, sau khi cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, Sơ Nguyên mỗi ngày đều thể hiện trên mặt đủ loại bi thương, lệ khí dần dần chiếm cứ anh, như dã thú hung ác liếm máu ở mũi dao.
Đời trước ngày Sơ Nguyên chết, Sơ Lê khóc, giọng thất thanh, tê tâm liệt phế cảm giác đến bản thân mình cũng muốn chết.
Cô tự ti nhút nhát, nhưng Sơ Nguyên lại là người nợ máu phải trả bằng máu.
Sơ Lê mở cửa đã thấy Sơ Nguyên ngồi trên sofa ăn trái, hộp thuốc trong túi vì động tác anh đứng dậy mà rơi trên sofa.
Chính anh không chú ý, Sơ lê cũng không phát hiện.
Hứa Mỹ Lan từ trong phòng bếp cắt bánh kem xong đem ra, " Mẹ mới làm bánh kem ngọt mà không ngấy hai đứa con nếm thử đi xem có thích hay không?"
Sơ Lê cắt một miếng nhỏ, lông mi cong cong:" Ăn ngon, con rất thích cảm ơn mẹ".
Sơn Nguyên cười nhạo cô:" Chỉ cần là ăn, em thì cái gì mà không thích:))".
Sơ Lê thở dài, buông bánh kem trong tay xuống.
Chỉ nghe Sơ Nguyên lại nói:" Đừng không thừa nhận, ba lần trước cho chúng ta mua chocolate, anh chưa ăn, chính là em ăn vụng".
Sơ Lê đỏ mặt," Em không có ăn chocolate của anh".
Số Nguyên bắt chéo chân cười tủm tỉm hỏi: "Vậy sao, tự em ăn mà không cảm thấy thẹn với lương tâm sao".
"........"
Hứa Mộc Lan cưới xem hai anh em họ cãi nhau, lúc tìm điều khiển từ xa thì thấy giữa hai đứa có một hộp thuốc ánh mắt bà dừng ở mặt Sơ Nguyên.
Sơn Nguyên không hề nghĩ ngợi, nghiêng đi nửa người, dùng một loại ánh mắt rất khổ sở nhìn vào cô mà nói:"Lê lê, em thật làm anh trai quá thất vọng rồi".
Sơ Lê:??
Sơ Nguyên nhướng mày:" Hiện tại em gái bé bỏng hiếu kỳ như vậy sao, em như thế nào lại mua thuốc về chơi?".
Cánh tay dài của anh duỗi ra ôm lấy bả vai gầy của Sơ Lê:"Anh mang em về phòng dạy bảo cho tỉnh lại".
Sơ Lê không vạch trần Sơ Nguyên vu oan giá họa cho mình, bị đẩy vô phòng ngủ, yên lặng ở trên giường nằm trong chốc lát.
Trên vách tường treo lịch ngày, tất cả làm cô cảm thấy không đủ chân thật.
Năm nay cô mới 16 tuổi, cha mẹ khỏe mạnh, anh trai cũng thật tốt vẫn còn.
Chẳng qua, một năm này cô cùng Trần Dã chưa phải là vợ chồng.
Cô nhắm mắt lại, nhớ tới lúc hoàng hôn khi gặp được bóng dáng tùy ý của người đàn ông đó, nhớ tới mặt mày tinh xảo, còn có biểu tình của hắn tựa nam phong nùng liệt*, sạch sẽ giống như ánh mặt trời.
* Câu này tớ không hiểu lắm, cầu cao nhân chỉ giáo
Trần Dã là gió ấm, cũng là dã thú hung mãnh.
Hắn là một người cố chấp, cố chấp về tính chiếm hữu.
Sau khi Sơ Lê trọng sinh luôn sẽ nhớ tới nửa gương mặt đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhìn cô mỉm cười, đó là cơn ác mộng mà cô không thể xóa bỏ, mỗi khi nhớ tới cả người đều phát run, không tự chủ được mà rùng mình.
****
Ở chính giữa cổng lớn trường học dán thông báo tên tân sinh viên.
Triệu Văn Kiệt hôm qua gặp mặt Sơ Lê sau đó nhớ mãi không quên, hẳn cũng không phải là muốn cùng cô yêu đương mà chính là tò mò cô tên gọi là gì.
Trần Dã tỏ vẻ khinh thường, hơn nữa không nhịn được lại mắng Triệu Văn Kiệt vài câu.
Thiếu niên cao cao khó chịu đứng trước bản thông báo, lướt mắt lên nhìn cái tên bên trên cùng, dừng lại thật lâu.
Triệu Văn Kiệt kinh ngạc:" Cô ấy lại chính là người đứng đầu khi thi vào nhất trung? Đều con mẹ nó đè ép cái tên Hứa Lương Châu kia xuống.
Thời Gia Lễ cũng lau lau mắt, ngạc nhiên mà nhìn:" Không ngờ a".
Trần Dã ừ ừ, ngón tay gầy trắng nõn giơ lên, đầu ngón tay dừng lại ở một cái tên:__ Sơ Lê
Chuông báo vào lớp vang lên.
Học sinh ở cổng trường đột nhiên ùa hết vào khu dạy học. Trời vẫn còn là hửng đông sớm, ánh dương lấp ló dần dần lên cao chạm đỉnh đầu.
Nhóm Trần Dã bỗng nghe thấy tiếng động, bình tĩnh tự nhiên đứng tại chỗ, chậm rì rì cất chân bước vào lớp học.
Sơ Lê ôm cặp sách chạy chậm, lướt qua người nhóm bọn họ, tóc buộc cao, mấy sợi tóc tùy ý rơi xuống bên cổ để lộ cần cổ trắng nõn thơm thơm, áo sơ mi trắng có vài nếp gấp, bên dưới là chân váy, để lộ đôi châm thon dài thẳng tắp.
Triệu Văn Kiệt thuận miệng khen:" Học muội Sơ Lê dáng người thật ngọt ngào a!".
Trần Dã bày ra biểu tình lãnh đạm, mí mắt cũng chưa hoàn toàn nhấc lên, từ cổ họng xuy ra một tiếng đầy khinh thường.
"Dã ca, cậu cảm thấy sao?"
Trần Dã mặc áo đồng phục chỉ kéo khóa đến một nửa, vẫn là cái bộ dáng cà lơ phất phơ kia" toàn trường học ai chọc vào ta là sẽ ăn liền một gậy" bộ dáng chết chóc, hắn ta lười biếng, trong cổ họng phát ra tiếng cười khe khẽ.
Đầu quả tim hắn ngứa ngứa, nhớ đến bóng dáng cô gái trắng nõn ngoan ngoãn mềm mại, biểu tình vô tội lại nhút nhát, liền cảm thấy vừa ngoan vừa ngọt, thơm tho mềm mại.
____________
Tác giả có lời muốn nói: Trần Dã a, ngọt, ngọt, ta thích, nhanh có hỉ a.
Tấu chương lên A Bánh, chúng ta mau phát bao lì xì a