Rất nhanh đã có người trộm chụp ảnh cô gửi lên diễn đàn, phát tán với tốc độ chóng mặt.
Trong ảnh, Sơ Lê mặc một chiếc sơ mi trắng, tươi cười rạng rỡ dưới ánh nắng, vài sợi tóc rơi xuống vai, cái cằm nhọn nhọn cùng khuôn mặt lớn chưa đầy một bàn tay với làn da trắng nõn.
Xinh đẹp đến kinh diễm.
Lầu 13: Nhất ban có người xinh đẹp đến như vậy thật sao!?? Tôi còn cứ tưởng lớp đó toàn yêu quái bốn mắt cao cao tự đại lại còn lạnh lùng cơ đấy. Từ trước tới giờ tôi cũng còn chẳng bước chân đến khu vực nhất ban kia.
Lầu 14: ảnh này chụp không chuẩn rồi!! Ảnh này rõ là đã được sửa, không tin có bạn đẹp đến như vậy đâu!! Cầu ảnh chất lượng!!!
Lầu 15: Lầu trên muốn đánh rắm thì phải về nhà trùm chăn đã nhá. Tôi đây thường xuyên đi qua nhất ban, nhìn thấy Sơ Lê lúc thì cúi đầu làm bài tập, lúc thì nghiêng mặt ngủ, chỉ cần nhìn qua đã thấy thật sự nhan sắc không hề tầm thường.
Lầu n: Tôi cảm thấy cô ấy đẹp hơn Triệu Hợp Thuần nhiều.
Lầu n+1: Thật không nghĩ tới Thất ban so với Nhất ban về học tập thua kém thì cũng thôi đi, bây giờ đọ hoa khôi mà cũng còn kém đến mức như vậy.
Lầu n+2: còn phải so nữa hay sao??
Lầu n+3: Muốn hỏi một chút Sơ Lê đã có bạn trai hay chưa vậy? Cô ấy đúng là hình tượng chân mệnh thiên nữ của tôi, tôi muốn theo đuổi!!
Lầu n+4: Chắc là chưa có đâu. Học bá khẳng định là khinh thường chuyện yêu sớm.
Lầu n+n: Còn lâu nhé! Tôi nghe thông tin từ một người bạn có uy tín rằng Sơ Lê học bá đã có bạn trai rồi.
Bởi vì dòng comment này mà diễn đàn của trường im lặng một hồi lâu.
Chẳng ai tin là Sơ Lê sẽ yêu sớm.
Có người mắng, nói bịa đặt những thứ linh tinh, sau đó là chuyển dời đến đối tượng khác.
Sơ Lê ghé vào trên giường xem điện thoại, vừa ngáp vừa lướt xem ảnh chụp của mình từ hồi mới nhập học.
Trong điện thoại cô còn không có bức ảnh nào của chính mình nữa.
Ngón tay cô nhấn lưu ảnh vào điện thoại, sau đó đặt tấm ảnh làm ảnh đại diện Wechat.
Chẳng có nguyên nhân sâu xa gì, đơn giản chỉ là vì cô thấy tấm ảnh này đẹp nên cảm thất có thể để cho người khác xem được.
Cô mỹ mãn tắt điện thoại đi, dém chăn chuẩn bị đi ngủ. Sơ Lê lại nằm mơ, cô mơ thấy đoạn thời gian ngọt ngào nhất của cô và Trần Dã ở đời trước.
Trần Dã khi ấy thật sự rất muốn một đứa con, nhưng chính cô lại không mấy tình nguyện. Cũng không phải là cô không muốn, chỉ vì lúc này cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cảm thấy có chút sợ hãi.
Sơ Lê trộm xem rất nhiều tài liệu video về sinh con, cảm thấy ranh giới giữa sự sống và cái chết, giữa sinh ly và tử biệt lại gần đến như vậy.
Buổi tối, cô ôm cổ Trần Dã mà cọ cọ, cọ mặt hắn, mấy ngón tay thon dài nắm lấy góc áo hắn, e dè nói: "Chúng ta từ từ hắng có con có được không? Chờ em lớn thêm chút nữa, chuẩn bị tốt một chút, hiện tại em mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa lớn mà."
Trần Dã cười, đặt cô lên giường, tay nới lỏng caravat môi mơn trớn môi cô, hôn liền mấy ngụm rồi mới nói: "Không được."
"Em phải sinh cho chồng một đứa con trắng trẻo mập mạp."
Sơ Lê né tránh hắn, cuộn tròn cơ thể vào trong chăn không cho hắn cơ hội tới gần: "Em thật sự còn chưa chuẩn bị tốt mà."
Trần Dã túm cô ra dễ như trở bàn tay, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, ngón tay không an phận mà luồn vào trong áo cô từ sau lưng nhẹ nhàng vuốt ve: "Không sao hết, như vậy anh có thể coi như là mình đang nuôi hai đứa trẻ."
Lúc ấy Sơ Lê mới tròn hai mươi hai tuổi, lúc này mà sinh con thì đúng là có chút hơi sớm. Cô còn chưa học đại học thì đã gả cho Trần Dã, rất giống với nữ sinh vừa tốt nghiệp cấp ba.
Tính cách cô khá nhút nhát, ngày thường có chịu ủy khuất thì cũng chỉ trốn vào một góc mà khóc, không có gan phản kháng, cũng không dám bỏ nhà trốn đi.
Cho nên, chuyện gì cô cũng ngoan ngoãn nghe theo Trần Dã, ngoan đến mức người ta không thể không yêu thương.
Nhưng dù có thế thì đối với chuyện sinh con, Sơ Lê cũng không thể nào nhượng bộ được. Cô bị hắn ôm ngồi trên đùi, đầu dựa vào vai hắn, "Em rất sợ."
Trần Dã kiên nhẫn: "Lê lê, nói cho chồng biết em sợ cái gì?"
Hai mắt Sơ Lê đỏ lên, tay vô thức sờ vào cái bụng bằng phẳng: "Em sợ mình sẽ chết... Hức....hức."
Xem phim phóng sự về việc sinh con liền có thể thấy được nó nguy hiểm đến cỡ nào, đau đớn đến cỡ nào.
Một năm kia, Sơ Lê vẫn chưa gặp tai nạn giao thông, khi đó cơ thể được điều dưỡng tốt nên bệnh tim cũng dần ổn định.
Con, không phải không thể sinh, chủ yếu là do cô quá sợ hãi mà thôi.
Trần Dã sửng sốt, nửa ngày sau mới nói tiếp: "Đừng lo, sẽ không sao đâu."
Sơ Lê càng nghĩ càng cảm thấy khổ não, lần nữa thử cò kè mặc cả nhưng giọng nói hơi nghẹn ngào: "Em cũng rất thích tiểu bảo bối nhưng lại cảm thấy mình chưa đủ tốt, không thể chăm sóc tốt cho con của chúng ta."
Đến chính bản thân cô còn chưa chăm sóc tốt chứ đừng nói đến chăm sóc con nhỏ.
Trần Dã chỉ đành thở dài một hơi.
Sơ Lê vừa mới ngừng rơi lệ một chút thì hai mắt lại bắt đầu phiếm hồng lên, sụt sịt nói: "Nhưng nếu như mà anh thật sự rất thích thì cũng không phải là không thể."
Trần Dã cảm thấy có chút buồn cười, hắn dịu dàng lau hết nước mắt trên mặt cô, tùy ý nói: "Vậy thì chúng ta sinh một đứa đi."
Mặt Sơ Lê chôn ở cổ hắn, nghe như vậy liền gào khóc lớn, tiếng khóc nghe vô cùng khổ sở: "Hu hu hu, nhưng bây giờ thì chưa được."
"Vì sao?"
"Ngày hôm qua em vừa đi salon tóc làm tóc."
Sơ Lê nấc một cái, lại tiếp tục sùi sụt khóc: "Hôm qua em lại vừa đi làm tóc mất rồi."
Trần Dã không hiểu gì nhưng vẫn khen cô: "Ừm, tóc Lê Lê rất đẹp."
Sơ Lê ngước mặt lên: "Em không phải muốn anh khen, mà vì em sợ ảnh hưởng đến em bé."
Trần Dã trầm mặc liền một phút, sau đó không nhịn được mà cười thành tiếng.
Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng không đến đây được.
Trần Dã đau lòng cô còn nhỏ tuổi, hơn nữa cô cũng chưa thật sự tự nguyện muốn sinh em bé thì cũng không ép buộc cô thêm nữa.
Hắn thật sự rất thích trẻ con. Mấy tiểu bảo bối ngoan ngoan mềm mềm khiến người ta không kìm lòng được mà yêu thích, kể cả người lãnh đạm vô tình như hắn cũng không phải ngoại lệ.
Nếu là con gái thì càng tốt, mà con trai thì cũng không sao hết.
Ban đêm, sau khi lăn lộn một hồi Trần Dã mới nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: "Nếu em còn chưa sẵn sàng thì chúng ta có thể chờ thêm một thời gian nữa cũng không sao hết."
Sơ Lê cảm thấy tuy Trần Dã là người hay giảng đạo lí với cô nhưng thật sự rất biết cách chăm sóc người khác, chăm cho cô đến mức muốn dựa dẫm tất cả vào hắn, cảm thấy bản thân càng ngày càng yếu đuối.
Kết quả là, Trần Dã nói gì Sơ Lê nghe nấy, bảo cái gì làm cái đó, dù cho ngượng chín mặt cũng không chút dị nghị mà làm theo.
Nhĩ tấn tư ma, kiều diễm hoa lệ.*
Ngón tay tinh tế của Trần Dã nhẹ nhàng sượt qua xương quai xanh cô, vừa cười vừa khen cô thật ngoan ngoãn.
Sau khi quyết định tạm thời chưa có con, Trần Dã cũng không kiêng rượu nữa. Đôi khi xã giao, ăn uống tiệc tùng với đối tác hay tụ tập chơi bài với bạn bè thì không thể nào tránh được việc chạm vào rượu cùng thuốc lá.
Sơ Lê vừa thi xong bằng lái xe. Buổi tối, lúc cô mơ mơ màng màng muốn ngủ thiếp đi thì nghe tiếng điện thoại từ Trần Dã. Mấy người anh em của hắn gọi cho cô, rất khách khí kêu một tiếng chị dâu rồi hỏi cô có thể đến đón hắn hay không.
Trần Dã uống rượu, lại không có tài xế nên tất nhiên không thể tự lái xe về.
Hai mắt Sơ Lê nhập nhèm, ngái ngủ nói "được".
Cô xuống giường thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái rồi bắt đầu xuất phát. Cho dù đêm khuya không có nhiều xe nhưng tốc độ của cô vẫn rất chậm, dẫm chân ga cực nhẹ, lết cái xe ô tô chậm rãi tới clup bọn họ đang chơi bài.
Xe vừa dừng lại cô đã lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc áo Sơmi trắng, lười biếng dựa vào vách tường thưởng thức điếu thuốc trong tay.
Dáng người hắn rất cao, xương cổ tay mảnh khảnh, hai ngón tay kẹp điếu thuốc trông rất tinh tế, khóe miệng hơi nhếch lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Từ lần đầu tiên thấy hắn, cô đã vì diện mạo của hắn mà thần hồn điên đảo.
Cô xuống xe bước đến gần hắn, đứng dưới hắn mấy bậc thang nói: "Em đến đón anh về nhà."
Bọn họ đã uống rất nhiều rượu, đứng cách cả cây số vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Trần Dã để cô tùy ý kéo lấy tay mình, cười tủm tỉm nói với mấy người khác: "Vợ tôi tới đón rồi, đi trước đây."
"Ấy ấy ấy!!!"
"Tôi cũng muốn hưởng thụ sự ngọn ngào khi có vợ chứ không muốn bị tiểu đường vì thức ăn cho chó đâu! Tôi muốn vợ!! Vợ ơi, giờ này em đang nơi đâu?!!"
"Tắm rửa rồi lên giường ngủ đi, có lẽ sẽ mơ được đến ngày cậu lấy vợ đấy, ha ha ha."
"Đêm nay Dã ca lại làm bị thương đôi mắt chó hợp kim của chúng tôi rồi!!"
"Cầm thú thật sự mà!"
Trần Dã cười cười nghe bọn họ chọc ghẹo mà mặt không đỏ, tim không đập. Ngược lại là Sơ Lê ngượng chín mặt, đối với mấy lời chọc ghẹo thô lỗ này thì hai tai đỏ bừng.
Lên xe, Trần Dã biếng nhác ngồi dựa vào ghế phụ lái, một tay gác lên cửa sổ, một tay với lấy chai nước rồi vặn nắp, nửa cổ uống, xong rồi cười nhạo cô: "Rùa đen lái xe còn thấy nhanh hơn em."
Sơ Lê bị hắn nói khiến tay chân cũng luống cuống, hai tay càng thêm khẩn trương: "Lâu rồi em không lái xe, có chút sợ."
Trần Dã gật đầu, thoạt nhìn không có vẻ gì như đang say: "Hay để anh lái cho?"
Trần Dã cười nhẹ, ngũ quan trên khuôn mặt hoàn hảo vô cùng sinh động, hắn nói một cách tùy ý: "Say rượu lái xe thì có gì là lạ chứ."
Giọng nói tựa như đang tự trào phúng chính mình.
Hắn híp mắt, thần sắc không khác lạ chút nào, hồn nhiên kể chuyện cũ: "Từ cao trung, anh đã lái xe như vậy rồi đấy."
Sơ Lê không dám tin tưởng. Trần Dã trần ổn thành thục đáng tin cậy như vậy, vô cùng có mị lực. Cô hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng hồi cao trung của Trần Dã, nghe hắn nói vậy thì luôn nghĩ hắn chỉ đang đùa vui.
Trần Dã nhìn ra cô vợ nhỏ này không tin được lời hắn nói nhưng cũng chỉ ngồi cười trừ, không ép buộc cô phải tin tưởng.
Hắn đã không còn là thiếu niên bốc đồng năm xưa nữa.
Mười mấy tuổi vẫn còn là phú nhị đại, vậy mà mới qua mấy năm đã trưởng thành chín chắn hơn rất nhiều, vững vàng bình tĩnh đến mức có thể là chỗ dựa vững chắc cho người phụ nữ của mình.
Sơ Lê tuy rằng lái xe rất chậm nhưng cuối cùng tốt xấu gì thì cũng vẫn lết được về đến nhà một cách an toàn. Cô là người sống rất có quy luật, ngủ sớm dậy sớm nên thức đến được tận giờ này đã là kì tích lớn lao, nhưng vẫn chịu cảnh hai mí khép sát mà lên mạng tìm cách nấu canh giải rượu rồi nấu cho Trần Dã.
Trần Dã ngồi dựa vào sofa, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn kéo lỏng caravat ra, rồi tùy tiện mở mấy cúc trên cùng của áo sơmi. Xương quai xanh lộ ra cùng lồng ngực rắn chắc lấp ló sau vạt áo lỏng, hắn nhìn Sơ Lê, hơi thở dốc nói: "Anh đói!"
Sơ Lê mang canh giải rượu đến cho hắn, thấy canh nóng liền thổi thổi một lúc, vừa hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Trần Dã nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Nêu không em nấu cho anh chén mì đi, hoặc cơm chiên cũng được."
Có một lần cô nấu ăn, Triệu Văn Kiệt nếm thử liền phun luôn ra cô đã phát hiện ra một điều, rằng mình cực kì không có thiên phú trong việc bếp núc.
Trần Dã khẽ khều ngón tay cô, đưa lên cằm cọ cọ một hồi: "Đói."
Sơ Lê không còn cách nào khác đành phải quay lại bếp, sau hơn 10 phút đem ra một phần cơm chiên trứng.
Mặc kệ hương vị chẳng ra gì, Trần Dã vẫn cứ chén sạch bách không chừa lại hạt nào.
Sơ Lê thấy hắn ăn ngon liền cảm thấy đói bụng, nói: "Em cũng muốn ăn."
Trần Dã cưng chiều xoa đầu cô: "Để anh gọi cho em phần cơm ngoài."
"......"
Ý gì đây???
****
Những mảnh ghép trong mơ vô cùng sinh động và chân thật, giống như mọi chuyện mới vừa xảy ra hôm qua thôi.
Sau khi tỉnh lại, Sơ Lê nằm trên giường thêm 5 phút, hồi tưởng lại cảnh trong mơ liền cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Từ trên giường bò dậy, rửa mặt đánh răng xong miễn cưỡng mới lấy lại được chút tinh thần.
Ra ngoài nhìn thấy cửa phòng Sơ Nguyên vẫn đóng chặt, chắc chắn là anh vẫn chưa rời giường. Cô cầm theo hộp sữa bò, vừa vặn nắp vừa mở cửa phòng anh. Sơ Nguyên đưa lưng về phia cửa, vẫn đang say giấc nồng.
Soe Lê gọi: "Anh hai, mau dậy nấu cơm."
Thiếu niên trên giường giật mình, đưa mông về phía cô giống như đang trả lời.
Sơ Lê bám riết không tha: "Anh ưi ﹏
Em đói bụng!"
Sơ Nguyên đến mắt cũng lười mở ra, duỗi tay sờ soạng vào ngăn kéo tìm được hai mươi đồng, tiện tay ném luôn ra cửa nơi cô đang đứng.
Sơ Lê nhặt hai mươi đồng trên đất lên, lầm bầm: "Giống như bố thí tống cổ ăn mày vậy."
Sơ Nguyên vẫn lấy mông đối mặt với cô, méo quan tâm, tiếp tục ngủ ngon lành.
Sơ Lê cảm thấy nếu anh không vì mấy tên chó má đó mà bỏ mạng, cả đời sống như vậy cũng không có gì là không ổn.
Hơn nữa, Sơ Nguyên chính là không thích học chứ đầu óc anh rất linh hoạt, thậm chí so với cô còn thông minh hơn.
*
Hôm nay Thất trung tổ chức hoạt động kỉ niệm thành lập trường
Khối cao tam được ngồi hết trên lễ đường. Có thể do bài viết trên diễn đàn mà hôm nay cô rất được chú ý, Sơ Lê cảm thấy hôm nay xung quanh mình có rất nhiều người lạ mặt.
Tạ Mạn cùng Trình Nam Song kéo cô tới vị trí có tầm nhìn tốt nhất, hai người họ hiển nhiên có chuyện lo lắng: "Cái bài trên diễn đàn tối hôm qua cậu đừng để trong lòng mà thêm phiền nha, chắc là do mấy người ăn no không biết làm gì nên mới bày ra mấy cái trò bầu chọn hoa hậu giảng đường đấy thôi."
Sơ Lê đáp: "Đâu có, mình cảm thấy khá thú vị mà."
Tạ Mạn còn cảm thấy ủy khuất thay cô: "Mình thật sự không biết mấy người đó khai quật được ảnh cậu ở đâu nữa."
Sơ Lê hơi rũ mắt như có điều suy nghĩ: "Mình cũng không rõ, cũng không biết bị chụp lén lúc nào luôn."
Trình Nam Song hóng bát quái nguyên một buổi tối, lúc này hai mí mắt liền sụp xuống. Miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cô nói: "Tối qua mấy người đó thảo luận rất nhiều, nói tới nói lui so ra xem ai là người đẹp nhất mà đến cuối cùng chủ thớt đó cũng không công khai số phiếu, đến tận sáng nay vẫn chưa ra được kết quả."
Tạ Mạn khịt mũi coi thường: "Cái trò này thật quá nhàm chán đi. Chẳng cần bàn cãi nhiều, mình chính là thấy Lê Lê nhà chúng ta đẹp nhất, Triệu Hợp Thuần đó dù mất cả ngày ngồi make up cũng chẳng xứng đứng cạnh Sơ Lê nhà ta lúc để mặt mộc."
Trình Nam Song gật gù, cô cũng cảm thấy như vậy.
Sơ Lê thật quá xinh rồi, lại còn tốt tính nữa chứ, làm cho người khác không thể không yêu thích. Còn cái cô họ Triệu đó hả, mắt cao hơn đầu, nhìn như món trang sức di động vậy.
"Hôm nay kỉ niệm thành lập trường, hình như Triệu Hợp Thuần của Thất ban biểu diễn độc vũ thì phải."
Tạ Mạn kinh hãi, lắp bắp: "Tống Duy còn chưa thấy nói gì, mình tưởng cô ta sẽ đại diện Thất ban biểu diễn chứ."
"Hazz, từ khi Tống Duy và Triệu Văn Kiệt ở bên nhau, cô ta chỉ một lòng một dạ yêu đương, mấy chuyện khác vứt hết sau đầu luôn rồi."
Sơ Lê nhếch môi, nở nụ cười nhẹ. Đúng là dạo gần đây Tống Duy im hơi lặng tiếng hơn rất nhiều, cô cũng chưa biết tin gì về cô ta. Thì ra là yêu thật.
Trình Nam Song bỗng "a" một tiếng: "Hình như hôm qua trên diễn đàn nói cậu có bạn trai!"
Việc Sơ Lê và Trần Dã đang yêu đương đúng là rất ít người biết, ở Nhất ban cô cũng chỉ kể với Tạ Mạn, không để quá nhiều người chú ý.
Mấy người Triệu Văn Kiệt đó ngày thường thì không mấy tin cậy được nhưng cũng không phải loại người thích đi nói bậy, mà cũng chẳng ai hơi đâu đi lướt điẽn đàn nguyên buổi tối chỉ để bát quái.
Sơ Lê đăm chiêu, nghĩ nửa ngày cũng không ra ai là người thổi tiếng gió. Cô mím môi hơi cười: "Không sao hết, mấy người đó nghĩ gì cũng chẳng ảnh hưởng đến chúng ta."
Trình Nam Song an ủi cô: "Cậu không cần lo lắng đâu, cả đêm qua cũng không ai nói ra được người bạn trai đó của cậu là ai."
Còn hơn nửa số người đều không tin học bá ở ban mũi nhọn vừa khai giảng không lâu đã yêu đương.
Sơ Lê gật gật, trên sân khấu đã sắp bắt đầu tiết mục mở màn và cũng chính là Triêu Hợp Thuần biểu diễn.
Cô ta mặc chiếc váy diễn không chút tì vết, cổ thon dài trắng sáng, tư thế uyển chuyển nhẹ nhàng. Nhưng hình như chiếc váy cô ta mặc trêm người không mấy vừa vặn khiến tất cả các khuyết điểm trên cơ thể đều lộ rõ mồn một.
Sơ Lê ngáp một cái, buồn ngủ.
Trần Dã nhẹ nhàng cùng các bạn học nam khác đổi chỗ ngồi, dần dần chuyển đến phía sau cô. Hai chân bắt chéo, tư thế lười biếng nhàn nhã, khóe miệng hơi cong nhìn dáng vẻ đáng thương của cô gái nọ, buồn ngủ mà không ngủ được.
Tiểu mĩ nhân trắng nõn nà, dịu dàng đáng yêu, có lúc khó chiều nhưng tính cách rất tốt, khuôn mặt nhỏ mềm mềm đến mức tưởng như có thể véo ra nước vậy, nếu ghép cùng đôi mắt ngập nước sẽ hóa thành quỷ khóc.
Triệu Văn Kiệt ngồi bên cạnh mà nhìn đến ê răng, ai mà không muốn một có bạn gái vừa mềm mại vừa đáng yêu cơ chứ? Biết làm nũng này, thích khóc này, lớn lên lại xinh đẹp này, chân dài này, chỉ nhìn thôi là đã thấy yêu thương muốn chơm chơm rồi.
Trong trường học, Trần Dã cũng không cố tình quá thân mật với Sơ Lê, cô gái nhỏ da mặt mỏng sợ các bạn học nhìn thấy sẽ đoán ra quan hệ của hai người họ.
Trần Dã không thể nắm tay cô, càng đừng nói đến việc ôm hôn. Hắn tuy kiềm chế chính mình nhưng bản tính ác liệt sẽ chẳng bao giờ thay đổi được.
Tiết mục trên sân khấu chẳng rấy lên được sự hứng thú của hắn, ngược lại còn bắt đầu đùa nghịch mái tóc đen dài của Sơ Lê.
Trần Dã duỗi tay với lấy lọn tóc, nhẹ nhàng đùa nghịch, không làm cô bị đau chút nào.
Sơ Lê còn đang mơ màng ngủ gà ngủ gật, lúc bị hắn kéo tóc liền hơi hé hai mắt mông lung, sau đó tiếp tục tìm tư thế thoải mái hơn để ngủ tiếp.
Trần Dã nghẹn cười, tiếp tục công trình đùa nghịch tóc cô.
Sơ Lê bắt đầu cảm nhận được tóc mình đang bị đè hơi nặng, nhíu mày ngoái đầu lại xem.
Trần Dã đánh thức cô mà trên mặt không có một chút cảm giác tội lỗi nào, thoải mái hào phóng để cho cô ngắm mình.
Sơ Lê cản lại hai tay quấy phá của hắn: "Cậu phiền quá!"
Trần Dã vẫn cứ cho rằng mình vô cùng vô tội: "Cậu cứ việc ngủ của cậu, tôi chỉ đùa với tóc cậu thôi mà."
Không thể nắm tay, không thể hôn hôn, bây giờ đến nghịch tóc cũng không được phép là sao??
Sơ Lê hết nói nổi, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn nữa.
Trần Dã giống như không thèm để ý đến cô đang dỗi, tiếp tục thưởng thức tóc đen rơi trên vai cô.
Sơ Lê cũng cảm thấy lười dỗi hắn luôn, mệt thật sự, không còn sức lực để đấu trí đấu dũng với hắn nữa.
Phần sau của lễ kỉ niệm, cuối cùng cô cũng có thể lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng dáng vẻ rất đoan trang. Thần thái khuôn mặt rất nghiêm túc, tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú các bạn diễn viên nghiệp dư trên sân khấu, sau đó lại ra sức mà vỗ tay.
Trần Dã cuốn ngọn tóc cô trên ngón tay, đùa nghịch rất ư là vui vẻ, lại nhẹ nhàng gác cằm lên vai cô, không biết ngủ hay thức.
Sơ Lê cứng nhắc, cũng không dám cựa quậy nữa mà để im cho hắn gác. Cũng may các bạn học xung quanh đều hướng sự chú ý lên sân khấu, không ai rảnh rang mà nhìn bọn họ vào khoảnh khắc này.
Trước khi xong hết các tiết mục Trần Dã đã tỉnh dậy.
Rời đi cũng phải lần lượt theo từng lớp, người dần thưa đi cũng có thể nghe được tiếng mưa tí tách ngoài trời.
Buổi sáng ra ngoài còn nắng rất to, không ai đoán được hiện tại trời sẽ mưa như thế.
Một số bạn học đánh liều ôm đầu đội mưa chạy đi, lại có rất nhiều người đứng dưới mái hiên không biết phải làm sao.
Sơ Lê lạnh run nười, muốn dầm mưa đi trước nhưng lại sợ bị cảm mạo mà cô bị cảm thì chính là một việc hết sức rắc rối.
Trong lúc cô đang do dự thì Trần Dã bước đến cởi áo khoác che trên đầu cô, nắm tay cô, giọng bói trầm ấm: "Đi thôi."
Áo khoác của hắn thật sự rất lớn, trên đó có mùi thuốc lá nhàn nhạt nhưng không hề khiến người khác khó chịu. Sơ Lê đỏ mặt, một tay cầm chặt áo hắn, một tay lại vòng ra eo rắn chắc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vùi sâu vào ngực hắn giấu kín mít đi. Cứ như vậy, ai cũng biết Trần Dã đang ôm một nữ sinh nhưng không ai hay nữ sinh đó hình dáng như thế nào.
Cô nói: "Hiện tại tôi không nhìn thấy gì hết cho nên cậu đừng làm tôi té ngã đó."