Ác Ma Ca Ca

Chương 114: Chúng ta không trở về nhà



Mẹ hắn vẫn cười, trong nụ cười vẫn mang theo một tia sầu lo.

“Dì ơi, Nhạc Nhạc ở đây cảm ơn dì sinh ra Thư Dật, làm cho Nhạc Nhạc có được một người yêu xuất sắc như thế, Nhạc Nhạc cảm tạ dì! Về sau Nhạc Nhạc cũng sẽ tới thăm dì!” Hải Nhạc cười nói.

“Ân, chúng con sẽ mang con cái của bọn con tới thăm mẹ.” Tạ Thư Dật bổ sung, “Mẹ, con và Hải Nhạc phải đi đây, tương lai chúng con kết hôn, chúng con sẽ trở lại thăm mẹ.”

Hắn và Nhạc Nhạc khom người chào mẹ, sau đó đi từ từ ra nghĩa địa.

“Mới nãy anh vừa nói đến con cái với dì, anh nói chuyện đó có hơi xa xôi thì phải?” Hải Nhạc thẹn thùng cúi đầu nói.

“Không xa đâu, chờ em đến mười tám tuổi, tôi liền khiến cho em sinh con cho tôi!” Tạ Thư Dật nói.

“Em không cần nhanh như vậy đâu, em muốn tốt nghiệp đại học mới có thể lo đến chuyện con cái đó, anh phải tự chờ thôi!” Hải Nhạc cười nói.

“Em mười tám tuổi tôi đã tốt nghiệp lâu rồi, em có thể sinh con xong lại đi học, tôi liền ở nhà làm vú em!” Tạ Thư Dật cười nói.

“Vậy anh không cần đi ra ngoài kiếm tiền nuôi em với con à? Thật là một tên ngốc!” Hải Nhạc nở nụ cười khanh khách.

“Tôi sẽ vừa chăm đứa nhỏ vừa kiếm tiền chứ sao! Tôi có thể vừa họp vừa đút con uống sữa đó.” Tạ Thư Dật nghiêm trang nói.

Tưởng tượng đến Tạ Thư Dật tây trang giày da ngồi trong phòng hội nghị, trên tay lại ôm một em bé, vừa chủ trì hội nghị vừa mớm sữa dỗ con nít, Hải Nhạc không khỏi phá lên cười.

“Thật mệt anh nghĩ ra được, chẳng lẽ, sau này anh muốn sống cuộc sống vú em như thế à? Em vừa nghĩ tới đã cảm thấy cực kì buồn cười.”

Thư Dật cong miệng lên: “Buồn cười à? Tôi cảm thấy chẳng buồn cười chút nào, tôi chỉ là muốn làm ông ba tốt, ai kêu lúc đó em còn đang đi học chứ? Không có cách nào, nhiệm vụ chăm đứa nhỏ chỉ có thể là của tôi, em sinh đứa nhỏ cho tôi vậy. Tôi không lo cho bảo bai sao được? Đương nhiên tôi phải tự thân vận động, sẽ không mượn tay người khác!”

Hải Nhạc không khỏi vươn tay đánh hắn: “Anh còn càng nói càng hăng nữa!” Nhưng mà, trong lòng của cô, thật sự rất khát khao một cuộc sống như hắn nói, về sau, bọn họ sẽ thật sự có con ư? Đứa bé kia sẽ như thế nào? Giống cô, hay là giống hắn?

Ai da, nghĩ đi đâu rồi? Đến chuyện xa như vậy? Trái tim của cô vì chính khát khao của tớ mà vội vàng loạn nhịp, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Thư Dật mở cửa xe cho cô, chuẩn bị giúp cô cài dây an toàn.

“Chúng ta trở về trước, hay là đi đâu nữa?” Hải Nhạc hỏi.

Thư Dật vừa nghe thấy cô nói ra hai chữ “trở về”, trái tim vốn đang hạnh phúc đột nhiên lại trầm xuống, nếu Nhạc Nhạc về nhà, nếu biết chuyện xảy ra giữa hắn và Hải Hoan, Nhạc Nhạc, còn có thể yêu hắn như vậy nữa hay không?

Hắn không khỏi sợ hãi lại ôm lấy cô lần nữa.

“Không, không, chúng ta tạm thời không trở về nhà! Chúng ta không trở về nhà!”

Hắn đột nhiên chen vào trong ghế Hải Nhạc, ôm Hải Nhạc ngồi lên đùi hắn, sau đó, điên cuồng hôn Hải Nhạc nồng cháy.

Cho dù hắn đã thẳng thắn với cô, cũng đã ở trước mặt mẹ nói hắn yêu cô, nhưng, trong lòng hắn vẫn rất sợ hãi, thật sợ hãi, hắn sợ Nhạc Nhạc biết được tối hôm qua Hải Hoan đã lên giường với hắn xong, sẽ không cần hắn nữa! Cho nên, hắn khao khát ở trước khi Nhạc Nhạc biết được tin này, có được Nhạc Nhạc, hắn không muốn mất đi cô a!

Tạ Hải Nhạc bị cơn điên cuồng đột ngột của Thư Dật làm hoảng sợ, hắn đói khát ham muốn cô như thế, cô cũng không phải đứa ngốc, không thể nào không cảm nhận được, hắn, sao đột nhiên lại như vậy?

Khi bàn tay Tạ Thư Dật tiến vào trong áo của cô, cô lo lắng ngăn cản hắn.

“Đừng như vậy, đừng như vậy được không?”

“Nhạc Nhạc, tôi yêu em! Tôi không muốn đợi! Đợi lát nữa tôi sẽ điên mất!” Tạ Thư Dật nói.

Tay hắn vẫn cố chấp muốn cởi cúc áo của cô như trước, hơn nữa, trong hai mắt của hắn đã sắp phun ra lửa, Hải Nhạc đã cảm giác như tớ sẽ bị hắn thiêu đốt thành tro tàn rồi, nhưng, lý trí nói cho cô biết, không thể tiếp tục như vậy.

“Hãy nghe em nói, Thư Dật, hãy nghe em nói được không? Chúng ta sẽ ở cùng nhau, sớm hay muộn em sẽ cùng anh đi đến bước này, nhưng mà, em không nghĩ ở hiện tại, em không muốn, em còn nhỏ, những chuyện này, có thể chờ một chút được không? Chờ em.” Mặt cô đỏ bừng, nhưng cô vẫn nhìn Tạ Thư Dật khẩn cầu, “Chờ em có thể nhận những chuyện đó, chờ em trưởng thành một chút, được không? Anh đã nói, bao lâu anh cũng sẽ chờ! Thư Dật, đừng để cho em thất vọng với anh được không?”

Tạ Thư Dật nghe cô nói như vậy, ngọn lửa trong mắt bị dập tắt, còn lại chính là ảm đạm, hắn thở dài một hơi, yên lặng giúp cô cài lại những nút áo bị hắn cởi ra.

Thật lâu sau hắn nặng nề nói: “Thật xin lỗi, là tôi quá vội.”

Hắn kéo Nhạc Nhạc vào trong ngực của mình, chậm rãi làm cho tớ thở bình thường trở lại.

So với để cô về nhà nghe được tin tức kia, không bằng tự mình chính miệng nói với cô đi?

Nhưng, cô có thể cứ thế mà không cần hắn nữa không?

Trái tim của hắn, sắp bị hành hạ đến phát điên.

Tóm lại cô sẽ biết, hãy để cho hắn chính miệng nói cho cô biết đi.

Hắn mở miệng, hỏi có chút khó khăn: “Nhạc Nhạc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh tôi, đều sẽ tin tưởng tôi phải không?”

“Ân, em sẽ tin tưởng anh vô điều kiện!” Hải Nhạc gật đầu kiên định.

Tạ Thư Dật không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, kia, hắn có thể nói ra chăng?

Nói ra đi, bằng không, để cho Trì Hải Hoan đoạt tiên cơ, hắn sẽ càng bị động.

Hầu kết của hắn trượt vài cái, khó khăn nói: “Nhạc Nhạc, tối hôm qua em không ở nhà, tối hôm qua, đã xảy ra một chuyện.”

Hải Nhạc ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tạ Thư Dật hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi bị chị em gài bẫy, tối hôm qua trong tình trạng cái gì cũng không biết, tôi đã lên giường cùng cô ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.