Ác Ma Ca Ca

Chương 115: Em không thể không tin tôi!



“Cái gì? Anh nói cái gì?” Hải Nhạc không khỏi nhảy dựng lên, đầu chạm vào mui xe thật mạnh, cô cũng quên đau, quên mất tất cả, chỉ còn một tiếng vang ong ong cùng với câu Tạ Thư Dật nói đã lên giường chị hai kia!

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tạ Thư Dật, vậy mà đã lên giường với chị hai tối hôm qua rồi?! Chẳng qua cô chỉ không ở nhà một buổi tối mà thôi! Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Hắn và chị hai lên giường rồi! Hắn và chị hai lên giường rồi!

Như vậy, chị hai… chị hai chắc chắn sẽ không buông tha cho Tạ Thư Dật nữa rồi!

Làm sao hắn có thể lên giường với chị hai? Trong miệng hắn vừa nói hắn yêu cô xong, nhưng mà, tối hôm qua, lại đã lên giường với chị hai rồi!

Trái tim cô đau quá, giống như vạn tiễn xuyên tâm (~ vạn mũi tên đâm vào tim)!

Cô nhìn Tạ Thư Dật si ngốc, không thể tin được. Nước mắt, từ trong đôi mắt hoảng sợ của cô lăn một giọt thật to ra ngoài.

Thấy cô lộ vẻ kinh hoảng như vậy, đầu óc Tạ Thư Dật rối loạn toàn bộ, hắn có chút hối hận đã nói ra.

“Nhạc Nhạc!” Hắn nhìn cô cầu xin, ý định kéo cô vào trong lòng lần nữa.

“Tạ Thư Dật! Anh gạt em!” Hải Nhạc thét to dùng sức đẩy hắn ra, cô khóc mở cửa xe xe, lập tức xông ra ngoài.

“Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Em đừng chạy! Em nghe tôi giải thích! Em nghe tôi giải thích đã!” Tạ Thư Dật lập tức xông ra ngoài theo.

Ông trời ơi, rốt cuộc hắn đã làm cái gì? Hại cô thống khổ như vậy?

Hải Nhạc lao đi vừa vội vừa nhanh, nhưng, Tạ Thư Dật rất nhanh đã đuổi kịp cô, từ sau lưng ôm chặt lấy cô!

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Nhạc Nhạc! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Tạ Thư Dật không biết tớ nên nói gì, hắn chỉ có thể khẩn cầu nói “thật xin lỗi”.

“Buông ra! Buông ra! Anh tên lừa đảo này! Miệng anh nói bao nhiêu tiếng yêu em! Nhưng mà…! Tối hôm qua anh lại lên giường với chị em rồi! Anh bảo em phải tin tưởng anh như thế nào đây!” Hải Nhạc giãy dụa, thét chói tai, liều mạng muốn tránh khỏi vòng ôm của Tạ Thư Dật.

“Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Tôi nói, là cô ta gài bẫy tôi! Em suy nghĩ một chút đi! Người tôi yêu là em! Mà người em yêu cũng là tôi! Cô ta lại là chị của em! Hơn nữa, tối hôm qua tôi cũng đã ngả bài chia tay với cô ta rồi! Tạ Thư Dật tôi làm sao có thể lại đi lên giường với cô ta chứ? Em suy nghĩ một chút đi! Dùng trí thông minh của em suy nghĩ lại! Nếu tôi thật sự muốn lên giường với cô ta, tôi đã sớm lên rồi! Làm sao tôi có thể đợi cho đến lúc chia tay cô ta lại còn đang quen với em, mới lên giường với cô ta chứ? Xin em! Nhạc Nhạc, em phải tin tưởng tôi! Em nói, tôi làm cái gì em đều sẽ lựa chọn tin tưởng tôi vô điều kiện! Tôi không có gạt em! Thật sự là chị em hại tôi! Nhạc Nhạc! Van xin em! Em phải tin tưởng tôi! Em phải tin tưởng tôi! Tôi không thể không có em! Em phải tin tôi! Em không tin tôi, tôi lập tức mất hết tất cả! Em không thể bỏ lại tôi! Em không thể!”

Tạ Thư Dật không khỏi hoảng loạn bật khóc lên, hắn thật sự sợ hãi Nhạc Nhạc cứ vậy mà không bao giờ cần hắn nữa! Vậy hắn phải làm sao bây giờ? Đã không có tình yêu của cô, hắn phải làm sao bây giờ? (biến truyện này thành ngược luyến tình thâm thôi chứ sao =]])

Nước mắt của hắn, một giọt tiếp một giọt dừng lại ở trên cổ Hải Nhạc, Hải Nhạc không phải không cảm thấy hắn nói có lý, cũng không phải không cảm nhận được nước mắt của hắn, nhưng mà, trái tim của cô đau như vậy, đau đến cô cảm giác như một giây sau tớ sẽ chết mất, cô không muốn tha thứ cho hắn! Thật sự tuyệt không muốn!

Tạ Thư Dật chảy nước mắt, nghẹn ngào khẩn cầu: ” Nhạc Nhạc! Đừng bỏ lại tôi! Đừng bao giờ không cần tôi nữa! Người tôi yêu, vẫn luôn là em! Trì Hải Hoan, cho tới bây giờ tôi vốn không có bất kỳ cảm giác gì với cô ta cả! Cô ta biết người tôi thích là em! Tối hôm qua tôi lại nói chia tay với cô ta nữa! Cô ta không muốn cho hai người chúng ta ở cùng một chỗ, cô ta lại dùng cách thức hạ lưu như vậy! Ả muốn trói chặt tôi! Nhạc Nhạc, em có thể tha thứ cho tôi không? Trước giờ tôi đều không có một chút ý niệm lên giường với cô ta trong đầu, tôi thậm chí còn chưa từng nắm tay cô ta, cho tới bây giờ tôi đều chưa từng hôn cô ta, một vài lần cũng là cô ta chủ động, mà tôi… chỉ là muốn nhìn xem em có thể ghen không, cho nên dừng lại hơn vài giây đồng hồ, nhưng tôi có thể thề với em, cho tới bây giờ tôi vốn thật sự không hề có ý nghĩ lên giường với cô ta! Nhạc Nhạc! Em không thể không tin tôi! Tôi không thể mất đi em! Em nhất định phải tin tưởng tôi! Nhạc Nhạc, van em!”

Hải Nhạc vẫn run run chậm rãi quay lại, cô rơi lệ đầy mặt nhìn hắn.

“Tạ Thư Dật, làm sao anh có thể như vậy? Làm sao anh có thể? Anh có biết trái tim… trái tim… nếu nó đã bể nát rồi, sẽ không còn là một trái tim tròn vẹn nữa! Làm sao anh có thể như vậy? Làm sao anh có thể như vậy? Tạ Thư Dật, nếu… nếu… nếu giờ phút này là em cùng người con trai khác lên giường, lòng của anh… lòng của anh… sẽ cũng xem như không có chuyện gì xảy ra hay sao?” Hải Nhạc nhìn hắn bi thương.

Tạ Thư Dật ngây dại, nhưng mà… nhưng mà hắn không phải cố ý!

“Nhạc Nhạc!” Tim của hắn cũng nát! Chẳng lẽ, cô muốn cứ vậy mà rời khỏi hắn sao?

Hải Nhạc thấy hắn không trả lời, bi ai nói: “Tạ Thư Dật, cho dù chị ấy gài bẫy anh đi nữa! Làm sao anh có thể cho chị ấy cơ hội để cho chị ấy gài bẫy được anh?”

Tạ Thư Dật thấy cô vậy mà lại tin hắn là bị gài bẫy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi lại nôn nóng tiếp túc giải thích: “Lúc ấy cô ta gọi điện thoại cho tôi, nói cô ta đau bụng, nói cô ta nằm trên giường không dậy nổi, bảo tôi đi qua tìm thuốc giùm cô ta, nếu em không tin, trên điện thoại còn có nhật kí ghi lại!”

Hắn vội vàng mở nhật kí điện thoại trong điện thoại di động ra, đưa cho Hải Nhạc xem, Hải Nhạc liếc một cái, không có hé răng.

Tạ Thư Dật thấy cô không mở miệng, tiếp tục nói.

“Tôi tin là thật, đi qua tìm thuốc cho ả, tôi đưa thuốc cho cô ta xong, tôi liền định đi ngay, nhưng cô ta giữ chặt tôi lại, nói cô ta chỉ có một yêu cầu, chính là bảo tôi ở lại đến khi cô ta ngủ, về sau, cô ta có thấy cũng sẽ không dây dưa tôi nữa, lúc ấy tôi cực kì muốn ở cùng một chỗ với em, thấy cô ta nói như vậy, tôi liền nhận lời cô ta, nhưng mà, cô ta còn nói buổi tối cô ta phải uống một ly rượu đỏ mới có thể ngủ được, cô ta cũng rót một ly cho tôi, lúc ấy tôi cũng không muốn uống, nhưng mà, cô ta thấy tôi không uống, liền đổ rượu trong ly tôi ra uống hết, sau đó lại rót một ly cho tôi lần nữa! Tôi nghĩ không có chuyện gì, cũng uống theo, thế nào lại nghĩ đến chuyện trong ly rượu kia không có việc, việc ra ở trong bình rượu kia kìa, tôi uống ly rượu kia xong, lập tức cực kì buồn ngủ, kết quả, sau đó cái gì cũng không biết, buổi sáng tỉnh lại, tôi liền nhìn thấy tôi với cô ta đang nằm cùng nhau! Nhạc Nhạc, đây là toàn bộ chuyện đã xảy ra!”

Hắn nói xong một hơi, sau đó nhìn Hải Nhạc đầy đáng thương, chờ đợi Hải Nhạc cho hắn phán quyết cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.