Ác Ma Ca Ca

Chương 130: Các người đừng hòng ở bên nhau



Khi Trì Hải Hoan biết mẹ quyết định, côtức giận đến không nói được, vọt tới phòng Hải Nhạc,Hải Nhạc không phòng bị liền nhận một cái tát.

Hải Nhạc che bị đánh mặt, nhìn chị với ánh mắt khó tin nói: " tại sao đánh em?”

“Tao liền muốn đánh tỉnh mày! Từ nhỏ đến lớn, tao với mày giành đồ chơi, mày từ khi nào giành thắng rồi hả?" Trì Hải Hoan nói.

“ Thư Dật không phải là đồ chơi, hắn là người." Hải Nhạc đã bình tĩnh lại, cô nhanh chóng hơn đối diện với chị gái đang tức giận nói chuyện.

“Mày biết như mày vậy, Tao đã nói rất nhiều lần, tao tuyệt đối sẽ không cho chúng mày toại nguyện! Mày muốn cùng Tạ Thư Dật ở chung một chỗ! Đó là chuyện không thể nào! Vĩnh viễn không thể nào!" Trì Hải Hoan tức giận quát.

Hải Nhạc lạnh lùng nhìn chị: " Chị đã nói như vậy em cũng nói luôn, em sẽ không từ bỏ! Tại sao thứ gì chị muốn cũng đều phải có trong tay? Tại sao? Thư Dật chắc là sẽ không thích chị! Thế nào đều sẽ không thích chị! Chị, hãy tỉnh lại và rút lui đi!

Trì Hải Hoan tức giận đến mức thở hổn hển, chỉ vào mặt Hải Nhạc nói: " Mày cho rằng mày thiện lương sao! Giả tinh khiết! Tiểu nhân! Biết rất rõ ràng tao thích TạThư Dật, tao cùng hắn đã lui tới mà vẫn một mực chen vào. Mày đây là đang có ý gì a! Mày chính là tiểu Tam, người thứ ba! Người thứ ba!

Hải Nhạc nhẹ nhàng giật tay ra khỏi tay Trì Hải Hoan, nói: "Không cần đổ tội cho em, em không phải là người thứ ba, cho tới bây giờ đều không phải! Ban đầu, ta cũng là thích Thư Dật, trái lương tâm giúp chị, thật ra thì, ta cũng vậy thích hắn! Chẳng qua là, em đem cơ hội nhường cho chị! Thư Dật vì cos­play chuyện tình cùng em gây gổ, là em đã khuyên hắn đuổi theo chị! Cùng chị lui tới đấy! Em hiện tại mới hiểu được, là em đã sai! Thư Dật căn bản không thích chị! Chỉ vì cùng em gây gổ, mới nhất thời xug động cùng chị lui tới! Đây đúng là chuyện đã làm cho em hối hận cả đời, em đáng ra không nên vì tình tỷ muội mà hi sinh tình yêu của mình. Chị, chị có chắc là trinh tiết đã giao cho Thư Dật rồi? Mẹ tin chị nhưng em không hề tin! Chị cho Thư Dật lần đầu tiên tuyệt đối là giả. Chị chẳng qua chỉ là lợi dụng thiết kế hắn ngủ say cái gì cũng không biết!”

“Mày" hải vui mừng bị nghẹn đảo, nhưng côrất nhanh đã nói, " Nói như vậy là mày nói tao vu khống? lần đầu tiên của chị đích thực là trao cho hắn! Mẹ tận mắt thấy”

Hải Nhạc khinh thường cười cười: " em nghe nói cái loại đó, cũng có thể làm giả, chị là người thông minh, làm sao có thể thật giao ra lần đầu tiên? Chị chính là nghĩ ra cách để cho ba mẹ nghĩ rằng đó là lần đầu tiên! Nhưng là dùng lần đầu tiên tới buộc lại một người đàn ông, chị có cảm giác hay không làm như vậy thật hèn hạ quá mức? Hoàn toàn cũng thiếu đi ý nguyện chu đáo, áp đặt trên đầu Tạ Thư Dật, cưỡng bách Thư Dật cùng chị đính hôn, chị là chị đã hành động quá mức rồi!”

Trì Hải Hoan nhìn Hải Nhạc, đứa em gái nhu nhược bây giờ nói chuyện như vậy không khách khí, thì ra em gái cũng không phải dạng yếu đuối như cô ta tưởng, là cô ta đã quá xem thường rồi.

“ Mày… Tao nói rồi, mày có mơ tưởng cũng đừng nghĩ. Tạ Thư Dật là của tao”. Trì Hải Hoan nói xong liền ôm một bụng tức ra khỏi phòng.

Hải Nhạc bây giờ mới thả lỏng thần kinh, ngồi xuống giường, khuôn mặt trắng trẻo in đậm vết bàn tay thật ghê sợ.

Má của cô sưng lên, chị hai thật là hung ác, hạ thủ tuyệt không lưu tình! Lần nầy cô không so đo với chị ta, nhưng lần sau tuyệt đối sẽ không cho chị ta có cơ hội đánh mình!

Khi tạ Thư Dật thấy trên mặt cô rõ ràng dấu tay, giận dữ, muốn đi tìm Hải Hoan tính sổ, Hải Nhạc chỉ đành phải kéo hắn.

“Thư Dật, đây là chuyện của hai chị em em, em sẽ tự xử lí, anh không cần lo được không? Anh yên tâm, em sẽ xử lí tốt.”

“Em không tránh sao? Làm sao em lại ngu ngốc như vậy đây? Mặt của em là để cho người ta đánh sao? Tôi thật tức điên vì em mà! Tại sao cứ để cô ta khi dễ mình? Em xem cô ta là chị nhưng cô ta có xem em là em gái không? Thứ người như cô ta, không cho cô ta một bài học, cô ta sẽ thật tự cho mình là nữ vương, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa! Taị sao cô ta lại tới đánh em? Tại sao? Tạ Hải Nhạc! Tại sao em đần như vậy! Thật là tức chết tôi mà!”

Tạ Thư Dật thật bị tức điên, hắn không cách nào nhịn được Hải Nhạc rõ ràng bị khi dễ, thế nhưng không thèm đánh trả.

“Tôi muốn người con gái biết tự bảo vệ lấy mình! Không phải loại người mềm yếu không phản kích như em! Tạ Hải Nhạc, em không đem một cái tát này trả cho cô ta, tôi về sau sẽ không bao giờ quản em, cũng không để ý đến em nữa!" Tạ Thư Dật bị tức giận mà nói.

Hải Nhạc thấy hắn tức giận như vậy, trong lòng có chút khó chịu, nhưng là cũng có chút ngọt ngào, hắn không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ cô, nhưng thật ra là quan tâm cô.

Hải Nhạc thấy hắn thực sự tức giận, liền xuống nước: “ Lần sau em sẽ không như vậy, em chỉ vì nghĩ đó là chị nên không có phòng bị chị tới đánh mà thôi. Lần sau, lần sau nếu chị đánh em, em sẽ đáp lại. Đừng, anh không để ý em thực sự em sẽ rất đau lòng, anh thực sự muốn thấy em đau lòng sao?" Hải Nhạc ôm cổ Tạ Thư Dật thanh âm mềm mại, nhỏ nhẹ làm nũng, mong rằng chiêu này sẽ làm hắn nguôi giận.

Tạ Thư Dật vẻ mặt thản nhiên cũng chùng xuống, nhất thời không có thích ứng kịp, Hải Nhạc làm nũng với hắn.

“ Không nên tức giận được không? Lần sau, em nhất định sẽ không để cho anh thất vọng, bất kể chị có làm gì khi dễ em, em đều sẽ hung hăng phản kích! Em là của anh, Thư Dật, lần sau sẽ không như vậy, không cần giận em, anh tức giận, trong lòng em rất khổ sở, không để cho em khổ sở được không?" Hải Nhạc không mất thời cơ chủ động hôn hắn một hớp.

Mấy câu mềm nhũn mang theo lời nói làm nũng, đem tạ Thư Dật tức giận hoàn toàn mềm hoá rồi, hắn thật chặt ôm cô, trở về cho cô một nụ hôn sâu. Hôn hồi lâu, hắn buông cô ra, vẻ mặt ngoan ác nói: " Phải nhớ kỹ lời vừa nói, nếu thật có lần sau tôi sẽ không để ý đến em nữa! Tôi không cần một nữ nhân vô dụng!”

“Biết rồi." Hải Nhạc dựa vào trong ngực hắn, nói: " Không đánh trả, không có nghĩa là em vô dụng, em chỉ là vì chị ấy là bề trên, lần này, xem ra lần này chị ấy không màng đến tình chị em, em cũng sẽ không cam chịu nữa.”

“Em chính là lòng mềm yếu rồi, chính là đứa ngốc! Ai,tôi Tạ Thư Dật không biết uống lộn thuốc gì, thích một đứa ngu ngốc như vậy!" Tạ Thư Dật vẫn còn tức giận.

“ Ngu ngốc có ngu ngốc tốt, ngu ngốc sẽ một lòng một dạ thích anh, sẽ một lòng một dạ tin tưởng anh a." Hải Nhạc cười hì hì.

“Thật là một nha đầu ngu ngốc! Toàn bị người nhà khi dễ!" Tạ Thư Dật lại định hướng môi cô hành hạ.

“ Hừ, anh còn không phải như vậy khi dễ em?" Hải Nhạc tránh né hắn đánh lén.

Tạ Thư Dật liếc Hải Nhạc một cái: " Tôi không giống họ, em là của tôi, tôi lại thế nào khi dễ em? Tôi đối với em đánh là hôn, mắng là yêu, thật sự là như vậy, không sai, chính là như vậy!”

Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, liền phì cười, ở trên đầu hắn gõ một cái: " Oa, tiểu tử thúi! Tiểu tử thúi, chuyên khi dễ ta, tiểu tử thúi! Anh thật cho rằng em dễ bị khi dễ à?”

“ Em dám đánh tôi?" Tạ Thư Dật nhanh chóng bắt được Hải Nhạc đang muốn trốn.

“Là anh tự nói , đánh là hôn, mắng là yêu, em đánh anh là hôn anh, mắng anh là yêu anh a!" Hải Nhạc hướng tới hắn le lưỡi một cái.

Tạ Thư Dật vừa bực mình vừa buồn cười: " Tiểu Bại Hoại, cho em một mét ánh mặt trời, em nghĩ toàn cầu rực rỡ!”

Hai người cười nháo, đã sớm quên đi sầu muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.