Tạ Hải Nhạc nhận được điện thoại của mẹ, ý muốn cô về nhà một chuyến, mẹ điện thoại của, ẩn dụ để cho côvề nhà một chuyến, Tạ Hải Nhạc đoán chừng mẹ cũng là vì cô nói cái thời hạn một tháng đó, nhưng cô cùng tạ Thư Dật biến thành như vậy, cái thời hạn một tháng đó còn có cái gì ý nghĩa?Nhưng dù sao cũng là cô yêu cầu, cũng phải cho mẹ một câu trả lời thoả đáng.
Thân thể của cô cũng chăm sóc không khác trước mấy rồi, trốn tránh cũng không có tác dụng gì, tốt hơn vẫn là nên về nhà cùng ba mẹ nói rõ.
Cô vừa về đến nhà, thế nhưng lại phát hiện Thích Hán Lương cũng đang ở đó.
“Thầy Thích, thầy cũng ở đây?" Cô sửng sốt.
“ Hải Nhạc, đã lâu không gặp a." Thích Hán Lương nhìn Hải Nhạc, phát hiện cô thật sự rất gầy, tiều tuỵ hơn trước.
Mà Hải Nhạc cũng thấy Tạ Thư Dật đang ngồi ở đằng kia, hắn đang dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô, cô không khỏi dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn thấy cùng mẹ ba ngồi chung một chỗ, Trì Hải Hoan đang đùa bỡn móng tay của mình, bộ dáng có vẻ chán nản.
“Nhạc Nhạc, mẹ đã mấy tuần lễ không có gặp con rồi, con gái, tới đây nào.” Mẹ Hải Nhạc hướng Hải Nhạc ngoắc, Hải Nhạc cũng ngồi xuống bên bà.
“Nhạc Nhạc, con gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần xem ra không tệ, mẹ hôm nay phân phó đầu bếp làm tất cả đều là món mà bình thường con thích ăn, khó có được dịp thầy Thích cũng lưu lại ăn cơm, mọi người tối nay thật tốt lại được dịp tụ họp”.
Thầy Thích cũng sẽ lưu lại ăn cơm? Hải Nhạc không khỏi nhìn về Thích Hán Lương, Thích Hán Lương hướng cô gật đầu mỉm cười, Hải Nhạc vội vàng hướng hắn cười một tiếng.
Tạ Thư Dật nhìn ở trong mắt, tức ở trong lòng, nhưng rồi lại không lên tiếng.
Trong lúc ăn cơm, vẫn luôn là Thích Hán Lương cùng vợ chồng Tạ gia chuyện trò vui vẻ, Tạ Thư Dật trong lòng buồn bực ăn cơm.
“ Di? Hôm nay Thư Dật vì sao nảy giờ không nói gì?" Trì Hải Hoan nó, nhưng là Tạ Thư Dật không để ý tới cô ta.
Tạ ba ba cũng lên tiếng: " Đúng vậy a, Thư Dật, khó được thầy Thích tới nhà chúng ta làm khách, con lại không nói một tiếng”.
“ Ăn không nói, ngủ không nói." Tạ Thư Dật nói.
Hắn vừa nói như thế, cũng biểu hiện đối với Thích Hán Lương không chút ý tốt.
Cơm nước xong, mọi người lại ngồi vào trong phòng khách nói chuyện phiếm. Mẹ Hải Nhạc lên tiếng: " Nhạc Nhạc, con còn nhớ rõ tháng trước con xin mẹ cho thời hạn một tháng không?”
“Nhớ." Hải Nhạc cúi đầu.
Mãn cho là sẽ biển cạn đá mòn, trong một tháng, đã là người và vật không còn.
“Thư Dật, Hỉa Hoan các con còn nhớ chứ?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.
“Nhớ." Tạ Thư Dật trầm giọng nói, hắn chỉ là kinh ngạc, chuyện riêng của gia đình sao có thể cho phép Thích Hán Lương ngồi đây mà nghe.
Thích Hán Lương cũng có cùng suy nghĩ với Tạ Thư Dật, đ mẹ Hỉa Nhạc cáo từ: “ Bác trai, bác gái, cảm tạ các người đã chiêu đãi cháu, cháu nghĩ, cháu cũng nên cáo từ”.
“Tiểu Thích, cậu cũng ngồi xuống, chuyện này, để cho cậu biết, cũng không có cái gì." Mẹ Hải Nhạc nói Thích Hán Lương ngồi xuống, từ chối thì bất kính, đoán chừng có mấy lời liên quan với hắn, bằng không sao lại giữ lại người ngoài như hắn?
“Thư Dật, dì hỏi con, trong một tháng này con phải đưa ra quyết định rồi, hai chị em nó, con chọn người nào?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.
Tạ Thư Dật ngẩng đầu nhìn một chút Hải Nhạc nói: " muốn con chọn, vẫn là trước kia lựa chọn, con muốn cùng Hải Nhạc ở chung một chỗ.”
Nghe được hắn nói như vậy, Hải Nhạc ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng là, trong lòng quý động như ba đào lăn lộn, hắn là thật muốn sẽ cùng cô làm lại từ đầu sao? Hắn vẫn là chọn cô sao?
Cô không tự chủ nhìn về phía hắn, hắn cũng đang nhìn cô, trong mắt của hắn có thâm tình, cũng có thống khổ, còn có hối hận, lại còn kỳ cầu, cô vội vàng bỏ qua anh mắt đó, nhìn đi hướng khác.
Trì Hải Hoan nghe Tạ Thư Dật nói vậy, sắc mặt cũng không thay đổi.
“ Nhưng mà, Thư Dật ca ca, em gái em không nhất định sẽ chọn lựa anh, nó hẳn là muốn anh ngồi đây cùng lời mà nói, tại sao thầy Thích lần trước lại ngủ ở phòng của nó? Em gái, em cứ nói đi? Hôm nay thầy Thích vừa vặn cũng ở đây, em cũng không cần xấu hổ, có cái gì mọi người cứ nói thẳng ra.” Trì Hải Hoan mở miệng nói.
Cô biết hai người bọn họ đã chia tay nhưng lại không ngờ Tạ Thư Dật lại muốn lựa chọn Hải Nhạc! Cô sắp bị tức chết rồi!
Thích Hán Lương không nghĩ tới Trì Hải Hoan lại hướng hắn khai hỏa, hắn không khỏi nhìn về Hải Nhạc, nói: " Đêm đó chúng tôi thật không có cái gì.”
Trì Hải Hoan không khỏi hừ lạnh một tiếng: " Nhưng nếu không có gì anh tại sao muốn ngủ lại trong phòng của em gái tôi?Anh là muốn vì em gái tôi che dấu, vẫn là suy nghĩ muốn vì mình mà che dấu? Thật ra thì chuyện này, mẹ tôi đã sớm biết, anh không cần phải băn khoăn gì cả, hay là anh sợ ba mẹ tôi bắt anh chịu trách nhiệm sao? Thật ra thì ba mẹ tôi rất sáng suốt.”
“Trì Hải Hoan! Cô không nói có ai nói cô bị câm sao?” Tạ Thư Dật nghe được trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn cao giọng nói.
Trì Hải Hoan không khỏi phản bác mà nói: " Em nói sai chỗ nào chứ?”
“ Đến phiên cô nói chuyện sao?" Tạ Thư Dật thanh âm lại nâng lên mấy thanh bậc.
“ Hai người các con, chớ quấy rầy!" Tạ ba ba lên tiếng ngăn trở, sau đó, hắn hỏi Thích Hán Lương, " Thích tiểu tử, cậu là thật yêu thích Hải Nhạc nhà chúng ta sao?”
“ Đúng, cháu không giấu giếm cháu thích Hải Nhạc, cháu cũng đã sớm thừa nhận với bác gái cháu thích cô ấy, nếu như mọi người đông ý, cháu muốn theo đuổi Hải Nhạc.”
“ Vậy thì tốt, vậy thì tốt”. Tạ ba ba hài lòng gật đầu, đây cũng là nguyên nhân giữ Thích Hán Lương lại, chính là cùng mọi người thấy được thái độ của hắn.
Tạ ba ba hướng Hải Nhạc hỏi: " Nhạc Nhạc, con thì sao? Ba cảm thấy được, Thích tiểu tử không tệ, nếu như các con…” –“ Ba, xem ra, con phải hướng các người giải thích một chuyện, nếu không giải thích con thật sự là chịu oan, thầy Thích cũng phải chịu oan.” Hải Nhạc thật nhanh nói.
“ A, chẳng lẽ các con thật không có cái gì?" Tạ ba ba kinh ngạc.
“Chẳng lẽ mọi người vẫn cho rằng chúng con có cái gì sao?" Hải Nhạc không khỏi cười khổ.
Tạ Thư Dật hiểu lầm, cô có thể nhịn, nhưng là, nếu là ngay cả ba mẹ cũng hiểu lầm cô, cô không cách nào nhịn được, xem ra, không làm sáng tỏ lời mà nói, chính là đi đến nơi xa nữa cũng phải đeo trên lưng một đoạn tiếng xấu, cô không thể chịu được!
Côđứng lên, nhìn chung quanh mọi người, sau đó nói, " Mọi người hãy chuẩn bị thật tốt, con sẽ cho mọi người nghe một đoạn ghi âm, mọi người đợi chút”.
Cô rất nhanh đem lấy thẻ nhớ cầm xuống, để lên bàn, sau đó nói: "Con cho mọi người nghe một đoạn ghi âm, vốn là con cũng không muốn nói ra, nhưng tình hình thế này, bằng vào miệng nói, không có người có thể tin tưởng! Như vậy, để cho sự thật nói chuyện chứ!”
Cô mở ra Computer, tìm tòi ra đoạn ghi âm kia, rất nhanh bên trong truyền đến âm thanh của Trì Hải Hoan: " Em gái tôi tửu lượng không tốt, tôi với anh chơi tiếp đi, tôi hiện tại rất rất muốn uống rượu a”.
“Thôi, đừng uống nữa, tôi đưa em về nhà, Hải Nhạc cần nghỉ ngơi." Âm thanh của Thích Hán Lương.
“Nếu như em cảm thấy không thoải mái, tôi đưa emvề nhà”. Vẫn là âm thanh của Thích Hán Lương.
Sau đó vừa một chút đối thoại, những người khác nghe được như rơi vào trong sương mù, nhưng sắc mặt Thích Hán Lương chợt thay đổi, mà mặt của Trì Hải Hoan, càng trở nên trắng phờ phạc không có một tia huyết sắc.
“Em, em thế nhưng thu âm lại?” Cô run rẩy nói.
“Đúng vậy, em cảm thấy chị thời điểm chị đưa em viên thuốc có chút lạ, em ở phòng rửa tay đã mở máy ghi âm. Chuyện này thực ra phải cảm tạ Hi Ca tỷ tỷ, chị ấy từ chỗ Lâm Phong ca ca len lén cầm một vài thứ, cảm thấy chơi khá thú vị thuận tiện cũng tặng em mấy cái, trong đó có máy ghi âm. Lúc em không ngồi ở đó thật ra là đã bật máy ghi âm trong váy”. Hải Nhạc mặt không chút thay đổi mà nói.
Trì Hải Hoan ngồi thừ trên ghế sa lon, lúc này cô ta nghe được chính âm thanh của mình: “ Thầy Thích, anh thật là ngây thơ, anh tối nay nhất định phải ở lại chỗ này rồi! Ngại quá, cái tôi cho nó uống, căn bản không phải thuốc mê, ấy là loại thuốc làm cho người ta tận tình phóng túng, anh nhất định phải ở lại đây, tôi chỉ thương muội muội, tối nay nếu không chiếm được phóng túng sẽ theo trên lầu nhảy xuống đấy!”