Hải Nhạc trong lòng hung ác, cúi đầu hung hăng cắn lấy cổ tay hắn, Tạ Thư Dật không nghĩ tới cô thế nhưng lại cắn hắn, hắn a một tiếng, nhưng vẫn kiên quyết không buông cô ra.
Hải Nhạc ngửi thấy trong miệng đã có mùi máu tươi, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, cô không khỏi buông lỏng miệng ra, giọt lệ lạnh như băng từ khoé mắt chảy xuống.
“ Tại sao? Anh tại sao luôn cố chấp như vậy chứ? Cứ tiếp tục dây dưa như vậy, chỉ khiến tôi thêm coi thường anh! Trên đời không chỉ có một mình tôi là phụ nữ! Tạ Thư Dật, anh chẳng lẽ không tìm được một người đến yêu anh sao? Chỉ cần anh vẫy tay một cái thì ngoài kia đã có bao cô gái xếp hàng chờ anh yêu thương! Buông tôi ra đi! Tôi van xin anh đấy!” Hải Nhạc sức cùng lực kiệt mà khóc nấc lên.
“Tôi chỉ muốn em! Nhạc Nhạc! Tôi chỉ muốn em! Chỉ muốn duy nhất một mình em!” Tạ Thư Dật vùi đầu vào cổ Hải Nhạc, nức nở nói.
Hải Nhạc cắn cắn môi, nói: " Có phải là anh chưa từng lấy được sự cam tâm tình nguyện của tôi cho nên mới không muốn buông tay?”
Tạ Thư Dật nhất thời buông lỏng cô ra.
“Tôi nói đúng rồi sao?" Hải Nhạc đùa cợt, cười hỏi, sau đó, cô xoay người lại, từ từ nâng hai tay cởi ra cúc áo đầu tiên.
Tạ Thư Dật kinh ngạc nhìn Hải Nhạc đem cúc áo cởi ra, cởi một viên, rồi lại một viên, đôi gò bồng đảo từ từ hiện ra trước mắt Tạ Thư Dật. Tạ Thư Dật rất muốn đem tầm mắt dời đi nhưng đại não không bị khống chế vẫn để hắn nhìn chằm chằm vào bầu ngực trắng noãn của cô.
Cô rốt cuộc muốn làm gì? Trong lòng hắn bất an nghi vấn.
“Tạ Thư Dật, tối nay, tôi cam tâm tình nguyện đem lấy chính mình cho anh." Hải Nhạc cởi ra chiếc cúc áo cuối cùng, bình tĩnh nhìn chằm chằm tạ Thư Dật, nhẹ nói.
ta sẽ giao trả cho hắn
tạ Thư Dật không khỏi lui về sau vài bước, cô là đang cho là hắn tới đây để chiếm lấy thân thể cô sao? Cônghĩ hắn là kẻ như thế sao?
“Tạ Hải Nhạc, sao em có thể đối với tôi tàn nhẫn như vậy?” Long Tạ Thư Dật vỡ vụn, hắn nhìn chằm chằm Hải Nhạc, đau đớn mở miệng.
“ Chẳng lẽ, anh không muốn sao? Không phải anh vẫn luôn muốn có được tôi sao?” Hải Nhạc bình thản, từ từ đem áo ngủ từ trên bờ vai cởi ra, “ Chỉ cần anh đến gần tôi, tôi sẽ là của anh”.
Tạ Thư Dật há hốc mồm, hắn bi thương nhìn Hải Nhạc. ((chỉ muốn nói là… mị thông cảm với bạn Dật…haiz))
Hải Nhạc cắn răng, tay lôi kéo, áo ngủ rơi vào dưới chân của cô, cô nhẹ nhàng chuyển bước, hướng tạ Thư Dật đi tới.
Tạ Thư Dật không ngừng lắc đầu, hắn ngốc trệ nhìn Hải Nhạc, từ từ lui về phía sau.
“ Tạ Thư Dật, trước khi tôi đi, tôi sẽ thoả mãn tâm nguyện của anh, lấy được thứ anh muốn rồi, chúng ta liền hoàn toàn chấm dứt, đường ai nấy đi.” Hải Nhạc nói.
“ Tạ Hải Nhạc, tôi hận em!" Tạ Thư Dật thống khổ xoay người lại, nặng nề mở cửa ra, lại nằng nặng đóng cửa lại.
Đứng ở trong phòng, Hải Nhạc khuỵu xuống, cô không khỏi ôm lấy mình, nước mắt lại nặng nề rớt xuống khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp.
Cái này có thể coi là đoạn tuyệt không? Hắn thực sự muốn có thân thể cô, rất tốt cô sẽ cho hắn, từ đó nhất đao lưỡng đoạn, mãi không gặp nhau nữa. Nhưng là hắn lại xoay người rời đi, lại còn cả ánh mắt đau thương của hắn nữa, đã đâm cô một nhát thật đau nhói, cô đã làm sai rồi sao? Giả như cô làm như vậy đã tổn thương đến hắn, điều đó có đại biểu rằng hắn thật sự yêu cô hay không?
Tạ Thư Dật vọt tới trong phòng của mình, miệng mở tothở hổn hển, ánh mắt chớp chớp, hơi nóng lại xông ra bên ngoài, hắn ngẩng đầu lên, nỗ lực đem nó nháy mắt trở về.
Cô như thế này mà hiểu lầm hắn! Cô cho là hắn chỉ muốn thân thể của cô mà thôi!Tạ Thư Dật điên cuồng đấm lên tường, trong miệng không ngừng gào thét như dã thú.
Cô tại sao có thể đối với hắn như vậy? Tại sao có thể?
Cho đến khi máu ở mu bàn tay trở nên chết lặng, hắn mới chán nản xoay người lại tựa vào trên tường, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên màn hình chờ máy tính, là hình của Hải Nhạc.Cô đang mặc đồng phục đem hai tay để sau lưng, bả vai hơi nghiêng quay mặt lại đối diện với Tạ Thư Dật cười nói tự nhiên. Tạ Thư Dật đứng dậy bước tới, không nhịn được đưa tay sợ nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh đang cười tươi, lại không cẩn thận làm dính lên đó một giọt máu, hắn vội vã lấy áo lau đi, mà hình chờ cũng biến mất,Tạ Thư Dật buông thõng ngồi trên ghế, đôi mắt vô hồn. Hắn chỉ có thể ngồi trước màn hình, chỉ có thể nhìn ảnh của cô mà vượt qua sao?