Ác Ma Ca Ca

Chương 145: Hắn quả thật không đến!



Tạ Thư Dật xoay người mở máy tính, mở chiếc CD mà hắn đã để sẵn trong máy. Đó là đoạn video quảng cáo của Hải Nhạc, hắn không nhịn được click mở CD.

Trong quảng cáo, Hải Nhạc thật ngọt ngào, khả ái, thường Hàn dù là đại minh tinh nhưng cũng không làm lu mờ đi vẻ hào quang từ người cô. Tạ Thư Dật đột nhiên có chút hối hận vì lúc đầu đã không thay thế Thường Hàn, nếu đổi lại là hắn thì bây giờ trên màn hình hắn đã có thể cùng cô ở một chỗ, lại nghĩ, hắn và Hải Nhạc cho đến bây giờ cũng không hề có một tấm ảnh nào chụp chung trừ bỏ tấm hình bị báo chí chụp lén. Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, ở sảnh lớn cái tên Thường Hàn đó quỳ một chân trên đất cầu hôn Hải Nhạc, Tạ Thư Dật nheo mắt không khỏi bực bội.

Tay Tạ Hải Nhạc nắm lấy sợi dây chuyền cá heo, nội tâm lại có chút mâu thuẫn, vốn dĩ là tối hôm qua muốn đem trả lại cho Tạ Thư Dật nhưng lại bị hắn làm cho quên mất.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó đến trước cửa phòng của Tạ Thư Dật, gõ cửa nhưng không ai lên tiếng, Hải Nhạc không khỏi có chút ngờ ngợ.

Hải Nhạc đưa tay mở cửa cũng ghé đầu nhìn, lại phát hiện trong phòng không có bóng dáng Tạ Thư Dật, mới sáng sớm hắn đã chạy đi đâu rồi chứ?

Hải Nhạc trong lòng có chút chán nản, cô lần nữa trở lại phòng mình, vú La cùng Tiểu Thiến đã cầm hành lí xuống giúp cô, ba mẹ cũng đang chờ cô dưới lầu.

“Tiểu thư a, đi Mĩ quốc, cô nhất đinh phải chăm sóc tốt cho mình a” Vú La không thôi lau khóe mắt.

Hải Nhạc nhẹ nhàng ôm vú La: " Con biết rồi vú La, vú nhất định phải chăm sóc cho ba mẹ con thật tốt, con phải nhờ vú rồi.”

“Vú biết rồi, tiểu thư nhất định phải viết thư gửi về hoặc gọi điện về báo bình an cho chúng tôi đấy.” Vú La nghẹn ngào.

“Tiểu thư, cô đi rồi, trong lòng chúng tôi thực sự rất buồn.” Tiểu Thiến đứng bên cạnh cũng mếu máo.

“Không có chuyện gì, em sẽ quay trở về thăm mọi người mà.” Hải Nhạc nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Thiến an ủi khiến cô gái cứ thế mà ô ô khóc lên.

Ba người cùng nhau xuống lầu, ba mẹ Hải Nhạc kiên quyết đưa cô đến sân bay, dọc đường đi cả hai người dặn dò trăm điều, Hải Nhạc chỉ đành gật đầu lia lịa đáp ứng.

Đến sân bay, Long Tương Tư cùng Long Đế Uy đã sớm chờ ở cửa.

Mà anh em Hứa gia cùng Sở Lâm Phong, Minh Hi Ca cũng đang đi về phía bọn họ, Hứa Nhã Nghiên ôm lấy Hải NHạc khóc suốt không chịu buông tay, bên cạnh Minh Hi Ca cùng với mẹ Hải Nhạc cũng rớt không ít nước mắt.

Cuối cùng mọi người lưu luyến không rời tách ra, Hải Nhạc chần chờ một chút, đem dây chuyền cá heo đưa cho Long Đế Uy: “Anh Đế Uy, nếu anh gặp được anh ấy, hãy thay em trả lại cho anh ấy.” Cô nhẹ giọng nói.

Long Đế Uy do dự một chút, cuối cùng cũng thò tay mà tiếp nhận: “ được, anh sẽ giao trả cho cậu ta.”

“Cám ơn anh Đế Uy " Hải Nhạc muốn nặn ra khuôn mặt tươi cười, nhưng nước mắt vẫn tràn mi ra.

Hắn thế nhưng cũng không tới đưa cô!

“Mọi người cũng nên trở về đi, ba mẹ hai người còn phải đi làm, anh chí Ngạn, anh Lâm Phong, chị Hi Ca còn Nhã Nghiên nữa, mọi người còn phải đi học đó. Tống quân thiên lý, chung nhất hữu biệt,(nghĩa là tiễn quân ngàn dặm cuối cùng rồi cùng phải tạm biệt. Mị để nguyên câu cho hay)), mọi người trở về đi nếu không con sẽ khóc dữ dội nha.” Hải Nhạc hít mũi một cái.

“Để bọn anh tiễn em lê máy bay.” Hứa Chí Ngạn lên tiếng.

“Không cần, nhìn mọi người đứng ở đây, em sẽ khóc, em sẽ không nỡ, mọi người hãy về đi.” Hải Nhạc nói.

Tất cả mọi người không cuối cùng cũng đành phải từng người một lưu luyến ra về.

Khi Tạ Thư Dật chạy tới sân bay cũng không thấy thân ảnh quen thuộc đâu cả, tròng lòng hắn gấp muốn chết chẳng lẽ đã đi rồi?

Hắn móc điện thoại ra gọi cho Long Đế Uy: “ Họ đi rồi sao?”

“Đã đi rồi.” Tạ Thư Dật chán nản cúp điện thoại, trong lòng không vui! Tay của hắn, theo bản năng siết chặt thành nắm đấm.

Đều do hắn quá ngu ngốc, vẫn không suy nghĩ chu toàn, hắn muốn chọ cho cô chiếc nhẫn tốt nhất cho nên mới tốn thời gian chọn lựa, lại không nghĩ tới cô đã lên máy bay trước khi hắn tới. Cũng may, tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, hắn quyết định tại sân bay cầu hôn cô, nếu cô lỡ cô lên máy bay rồi thì hắn sẽ đuổi theo cô đến Mĩ quốc! Đuổi kịp đến Mĩ quốc có thể kéo cô quay trở về, hắn lập tức chạy đến quầy phục vụ, đang muốn mở miệng hỏi thăm chuyến bay của Hải Nhạc đã bay đi chưa thì một người đàn ông mang giày Tây đen bóng bước tới gần Tạ Thư Dật, trên tay anh ta cầm chiếc vé máy bay, nói với nhân viên quầy phục vụ: “ Mẹ tôi ở nhà đột nhiên phát bệnh, thật xin lỗi, tôi muốn trả lại vé đi Los Angeles.”

Los Angeles? Tạ Thư Dật giật mình, bây giờ hắn đi đến Los Angeles, sau đó lại bay tới New York, không phải là cũng được gặp cô sao?

“Tiên sinh, anh có thế đem vé máy bay nhượng lại cho tôi không? Tôi hiện tại rất cần nó.” Tạ Thư Dật dễ tính nói.

Tạ Hải Nhạc! Em cứ đi đi! Em đi đến chỗ nào! Tôi liền tới chỗ đó! Tóm lại em phải luôn ở bên tôi! “ Tiên sinh, nếu như anh cần vé máy bay, phiền anh lấy hộ chiếu ra.” Nhân viên làm việc lễ phép nói.

Tạ Thư Dật lấy hộ chiếu ra đưa cho nhân viên, rất nhanh đã làm xong thủ tục, hắn cầm trên tay vé máy bay hài lòng cười. Ông trời có mắt, kịp thời tặng vé máy bay đi Mĩ cho hắn, hắn lại nghĩ tới xuất hiện ở nhà của Long Tương Tư bên Mĩ, Hải Nhạc ra mở cửa, thấy hắn ở đó có phải sẽ rất kinh ngạc? Khi đó hắn sẽ nhân cơ hội cô còn ngây ngốc nhìn hắn mà đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô, không bao giờ để cô tháo xuống, Tạ Thư Dật chỉ nghĩ đến đó trong lòng đã cảm thấy cực kì vui vẻ.((hừ, quả là lưu manh, mất hình tượng quá nha Dật ca….))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.