“Này, các cậu nhìn tin tức chưa? Hai anh em Tạ gia tuyên bố đính hôn rồi, Tạ Hải Nhạc trong tay cũng đã đeo nhẫn rồi, oa, thật hạnh phúc a.”
“Đúng vậy a, Đúng vậy a, tớ phát hiện bọn họ thực sự rất xứng đôi a! Tớ bây giờ mê hai người họ mất rồi, tớ còn tải hình hai người nắm tay nhau xuống làm hình nền điện thoại nha, cậu xem đi, thực sự rất hạnh phúc a!”
“Hai người thì ra là không phải là anh em ruột, lúc trước cứ nghĩ rằng họ là anh em cùng cha khác mẹ, thì ra là cũng không có chung cha mẹ ruột. Lúc trước báo chí viết như vậy hại tớ vỡ mộng, bây giờ hai người họ đính hôn, tớ thực sự rất cao hứng nha.”
“Đúng vậy a! Đúng vậy a, tớ thực sự thấy vui vẻ thay họ nha, Tạ Thư Dật rất đẹp trai a, tớ quyết định vừa mê anh ấy, vừa mê Thường Hàn! Tạ Hải Nhạc thật hạnh phúc khi có được tình yêu của Tạ Thư Dật, thật hâm mộ nha!”
Mấy nữ sinh ở bên cạnh rôm rả thảo luận về chuyện tình anh em Tạ gia.
Trì Hải Hoan nằm ngủ trên giường, không chịu nổi, bật dậy hô to: “ Các người có biết phiền không hả? Không thấy người ta đang ngủ sao?”
Trong đó một nữ sinh cười cười, nói:” Nhưng mà, bạn học Trì Hải Hoan, không phải cậu nói cậu và Tạ Hải Nhạc là chị em song sinh sao? Cậu nên chúc mừng cho bọn họ mới phải chứ? Hay là cậu ghen tỵ với em gái của mình? Cậu và em gái giống nhau như vậy, hại chúng tớ lúc trước còn cho rằng cậu là Diêu Nhạc Nhạc. Nhưng mà Tạ Thư Dật không có yêu cậu, lại yêu em gái cậu, cậu có phải là đang tức giận a?”
Vốn là vô tình nói giỡn như vậy, lại vừa vặn đâm trúng chỗ đau của Trì Hải Hoan, cô từ trên giường tuột xuống, lao tới vị nữ sinh kia, nữ sinh kia không có phòng bị, bị Trì Hải Hoan túm tóc, hướng lên mặt cho mấy bạt tai, thét lên chói tai, đột nhiên xảy ra đánh nhau khiến hai cô bé bên cạnh sợ đến ngây người.
“Chết đi! Mày chết đi! Mày chết đi!” Trì Hải Hoan túm lấy mái tóc dài của cô bạn kia, không ngừng đập đầu cô bé vào tường. Cô gái yếu ớt, vô lực phản kích, thét lên hô cứu mạng, hai người bạn luống cuống tay chân muốn kéo Trì Hải Hoan ra, nhưng Trì Hải Hoan nổi cơn điên nhất quyết không chịu buông tay, mà còn nắm chặt hơn. Hai nữ sinh bất lực đành phải mở cửa phòng kí túc xá chạy ra ngoài cầu cứu.
Nữ sinh bị đánh trong lúc rối loạn giơ chân đá lung tung về phía Trì Hải Hoan, may thay lại có một cước đạp trúng bụng Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan đột nhiên buông cô ta ra, lùi lại vài bước, lập tức ôm bụng ngồi xuống, thống khổ mà kêu lên.
Bạn cùng phòng cùng từ bên ngoài chạy tới người cửa, nhìn Trì Hải Hoan ngồi dưới đất liền bị doạ sợ.
“Tớ chỉ đá nhẹ cô ta một cái thôi, chuyện không liên quan đến tớ a.” Nữ sinh kia bị Trì Hải Hoan đánh cho mặt mũi máu me tùm lum, tóc tai cũng bị kéo bù xù, nhìn rất chật vật.
“Trì Hải Hoan, cậu không sao chớ?" Một nữ sinh tốt bụng đỡ Trì Hải Hoan đau đớn thống khổ: “ Cậu có muốn đến phòng y tế xem qua hay không? Hay là trực tiếp đi bệnh viện nha?”
“Đưa tôi đi bệnh viện, tôi muốn đi bệnh viện!” Trì Hải Hoan nhịn đau nói.
Cô phải đi bệnh viện, như vậy mẹ mới có thể đến xem cô, cô không muốn làm một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Mẹ Hải Nhạc nghe tin liền vội vã chạy tới bệnh viện.
“ Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trì Hải Hoan, con làm sao vậy? Sao lại bị đưa đến bệnh viện a?” Mẹ Hải Nhạc ngồi ở bên giường lo lắng hỏi.
Bà đối với Trì Hải Hoan vẫn rất quan tâm, cũng là muốn cô nhận ra hành vi sai trái của mình, bà sẽ tha thứ cho cô, dù sao Trì Hải Hoan cũng còn nhỏ, không hiểu chuyện nên mới làm ra những chuyện không có đầu óc như vậy! Nhưng mà không có nghĩ tới, khi gặp mặt lại ở trong bệnh viện, dù sao Trì Hải Hoan cũng là con gái bà, trong lòng bà thật sự rất lo lắng.
“Mẹ!” Trì Hải Hoan trên mặt trợt xuống hai hàng nước mắt, cô nức nở tựa đầu vào lòng bà.
“Con nói đi, con không có chuyện gì chứ?” Mẹ Hải Nhạc hỏi
Vị nữ bác sĩ đứng một bên nói: “ Ngài là mẹ của đứa trẻ này sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Mẹ Hải Nhạc gần đầu lia lịa.
“ Tôi có lời muốn nói với phu nhân.” Nữ bác sĩ nói.
Mẹ Hải Nhạc thấy bác sĩ gương mặt ngưng trọng, không khỏi trong lòng bất an, đi theo bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ nói: “ Con gái phu nhân đang mang thai, thai nhi cũng đã được ba tháng.”
“ Cô nói cái gì?” Tin tức này quá mức đột ngột, quả thật là tin động trời, thiếu chút nữa đã hù mẹ Hải Nhạc bất tỉnh!
“Ông trời ơi! Ông trời ơi!” Mẹ Hải Nhạc không tin nổi, loạng choạng mấy bước, bà thật sự không có cách nào tiếp nhận nổi đứa con gái của mình mới 16 tuổi mà lại mang thai, hơn nữa, lại còn được 3 tháng.
“Các vị nên xem xét lại muốn hay không muốn giữ đứa bé lại.” Bác sĩ thấy mẹ Hải Chính các ngươi xem một chút đứa nhỏ này là muốn, còn chưa phải muốn." Bác sĩ thấy Mẹ Hải Nhạc khiếp sợ như vậy, không khỏi lắc đầu thở dài không hiểu nổi thiếu nữ bây giờ.
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ nhắc nhở”
Mẹ Hải Nhạc hữu khí vô lực một lần nữa đi vào phòng bệnh, bà thật sự muốn đánh Trì Hải Hoan một bạt tai, nhưng nhìn thấy con gái nước mắt lưng tròng thì trong lòng lại không nỡ, bà không nhịn được lại rơi lệ.
“Nói, đứa nhỏ này là của ai? Nói! Tôi muốn giết hắn! Tôi muốn giết hắn!” Mẹ Hải Nhạc cáu kỉnh hỏi Trì Hải Hoan.
“Mẹ” Nước mắt Trì Hải Hoan cứ thế không ngừng rơi, cô nức nở nói: “ Mẹ, mẹ nói xem? Mẹ nói xem là của ai? Đứa bé này còn có thể là của ai chứ?”
Trì Hải Hoan thực sự không biết là mình đang mang thai, bởi vì kì kinh nguyệt của cô không đều, hai tháng mới có một lần là chuyện bình thường, hơn nữa nghe nói lúc mang thai không phải sẽ có phản ứng thai nghén sao? Trì Hải Hoan ngoại trừ lúc trước có chút ghê tởm muốn ói nhưng vẫn rất thèm ăn, vẫn tham ăn, vẫn có thể nằm. Cho nên cô cho rằng dạ dày mình không tốt, lại không nghĩ đến mình đã mang thai.
Rõ ràng Trì Hải Hoan nghe người ta nói dùng thuốc là có thể ngừa thai, cô cũng đã uống rồi, cũng xác định là vượt qua ngày nguy hiểm rồi, tại sao lại vẫn mang thai chứ?
Không lẽ thuốc bị hỏng sao? Tại sao chứ?
“Tạ Thư Dật, Trì Hải Nhạc, tất cả đều tại chúng mày hại tao! Đều do chúng mày! Đều do chúng mày!”
Vừa nghĩ tới trên màn hình TV Tạ Thư Dật và Hải Nhạc thân mật mười ngón tay đan xen, lại còn nói sẽ cùng với Hải Nhạc đính hôn, mong mọi người chúc phúc, lòng của Trì Hải Hoan lại co rút đau đớn.
Không, cô sẽ không chúc phúc cho bọn họ, Trì Hải Hoan nguyền rủa bọn họ, trăm lần nguyền rủa bọn họ đời đời kiếp kiếp cũng không được ở bên nhau.
Tạ Thư Dật! Tôi sẽ không để cho các người ở bên nhau! Tôi nói đứa bé là của anh, thì nó chính là của anh!
Tôi nói rồi, những đau khổ mà tôi phải chịu, tôi sẽ đòi lại từ các người gấp trăm lần!
Trì Hải Hoan ở trong lòng không ngừng gào thét, mẹ Hải Nhạc không hề biết trong lòng con gái mình là cái ý nghĩ ngoan độc kia, bà như bị người ta đánh cho một gậy, đứng im không hề hé một câu.
Hồi lâu, bà mới run giọng hỏi: “ là Thư Dật hay sao? Là tạ Thư Dật hay sao?”
“Trời ạ! Nghiệp chướng a! Nghiệp chướng a! Tại sao có thể như vậy a!” Mẹ Hải Nhạc cơ hồ thống khổ đến điên rồi.
Ngày Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc đính hôn cũng an bài tốt lắm a, nghĩ đến Trì Hải Hoan lại mang thai đứa con của hắn? Chuyện này làm sao có thể là tốt chứ? Mẹ Hải Nhạc thống khổ phải thật muốn chết đi.
“Sớm biết tụi mày xuống hành hạ mẹ, thì mẹ ban đầu không nên sinh ra tụi mày a! Nghiệp chướng a! Nghiệp chướng a!” Mẹ Hải Nhạc khóc đến sắp bất tỉnh.
“Mẹ, mẹ, con biết phải làm gì bây giờ? Con biết phải làm gì bây giờ?” Trì Hải Hoan cũng khóc hỏi mẹ.
“Mẹ không biết, mẹ cũng không biết.” Mẹ Hải Nhạc cũng vô định mà nói.
“ Mẹ, mẹ! Đây là đứa bé của Tạ gia! Là cốt nhục của Tạ gia.” Trì Hải Hoan khóc rống kêu.
“Ôi đứa con gái tội nghiệp của tôi! Đứa con tội nghiệp của tôi!” Mẹ Hải Nhạc cũng khóc rống đem Trì Hải Hoan ôm vào trong lòng, bà hoàn toàn quên mất Trì Hải Hoan đã đối xử tệ như thế nào với Hải Nhạc, dù nói thế nào thì Trì Hải Hoan cũng là con gái của bà. Bà làm sao có không giúp cô? Làm sao có thể thấy chết mà không cứu?
“Trì Hải Hoan mang thai, là con của Thư Dật.” Mẹ Hải Nhạc mặt không chút thay đổi lên tiếng.
“ Cái gì?" Tạ ba ba giật mình.
“Không thể nào! Không thể nào!” Tạ Thư Dật cơ hồ nhảy lên.
Mà nồi đằng kia giật mình một cái, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Tỷ tỷ mang thai? Nghi ngờ là con của Thư Dật, cô một hồi suy nghĩ trong lòng, trước mắt liền như một mảnh đen tối.
Làm sao có thể? Làm sao có thể? Cô ta nhất định là lừa gạt dì! Là lừa gạt dì! Nhất định là cô ta thấy con cũng Hải Nhạc hoà thuận vui vẻ nên mới bày trò phá hoại chúng con! Nhất định không thể nào mang thai con của con, con với cô ta không hề xảy ra chuyện kia, không hề!” Tạ Thư Dật kích động hướng không trung vung quyền.
Mẹ Hải Nhạc ngó hắn một cái, nói: “ Con bé bây giờ còn nằm trong bệnh viện để quan sát, bác sĩ hỏi dì có muốn bỏ đứa bé, nhưng Hải Hoan nó nhất định không chịu.”
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Tạ Thư Dật do kích động mà trở nên si ngốc, hắn ngã ngồi trên ghế salon, không nói nổi tiếng nào.
Hắn rõ ràng cảm giác mình không có cùng Trì Hải Hoan xảy ra chuyện nam nữ thân mật, tại sao cô ta có thể mang thai chứ?
Tạ Thư Dật không khỏi thống khổ ôm kín đầu.
Mà Hải Nhạc, ánh mắt đờ dẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Thư Dật đang che kín đầu.
Ông trời thật là không muốn cho bọn họ ở bên nhau sao? Cho nên, đợi cô cùng hắn đính hôn rồi đến chia rẽ bọn họ sao?
Nước mắt lạnh băng từ trong mắt Hải Nhạc không ngừng tuôn rơi.
“ Ông xã, phải làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?” Mẹ Hải Nhạc cũng không kiềm chế được mà khóc lên.
Đầu của Tạ ba ba thật sự rất đau, cái nhà này cứ như vậy huyên náo, còn có thể là một nhà sao?
Làm sao bây giờ? Ông cũng không biết nên làm sao làm sao đây rồi!
Trì Hải Hoan đứa nhỏ trong bụng, không nên xuất hiện! Như vậy Thư Dật cùng Hải Nhạc sẽ được ở bên nhau!
Không phải là ông thiên vị, Thư Dật muốn cùng Hải Nhạc ở chung một chỗ, ông cũng muốn như vậy. Đứa trẻ Hải Nhạc này là ông nhìn nó lớn lên, tính tình thiện lương, không như Trì Hải Hoan, nghĩ tới thủ đoạn thâm độc mà Trì Hải Hoan đối phó Hải Nhạc, ông không rét mà run. Ông không muốn đứa trẻ tâm địa xấu xa làm con dâu mình!
Nhưng mà, Trì Hải Hoan lại mang thai đứa con của Thư Dật, lại không chịu bỏ đứa bé, chuyện này phải xử lí như thế nào mới tốt a?
Nếu như là đứa con gái nhà khác, có thể dùng tiền mà đuổi cô ta đi, đằng này Trì Hải Hoan lại là con gái của Tư Nguyên, là con gái của vợ ông! Tại sao lại như vậy chứ? Ông tròi có phải là đang đùa giỡn Tạ gia? Vui đùa như vậy không phải là quá mức rồi, là liên quan đến mạng người a!
Trong nháy mắt, Tạ ba ba trông như vừa già đi mười tuổi.