Ác Ma Ca Ca

Chương 158: Là tạ thiếu gia!



“ A, chú tới từ Đài Bắc sao? Chú đến nơi này làm gì?” Tiểu Bảo hỏi.

Tạ Thư Dật suy nghĩ một chút, nói: “Chú tới đây là để quay phim,”


“ Chú là minh tinh sao? Khó trách chú lại đẹp trai như vậy, chú so với chú kia còn đẹp trai hơn a.”

Không nghĩ tới chú đẹp trai sẽ là minh tinh!

“Ha ha, đẹp trai không nhất định là minh tinh.” Tạ Thư Dật nói.

“ Nhưng mà chú so với mấy chú minh tinh còn đẹp trai hơn a, sao có thể không phải là minh tinh chứ?” Tiểu Bảo cảm thấy kỳ quái.

“ Oa, chú đẹp trai là minh tinh, vậy phòng của chú rất lớn sao? Chú minh tinh kia cùng với dì xinh đẹp cũng ở trong căn phòng lớn ở thôn phía trên a, lần đầu con đi qua căn phòng lớn đẹp như vậy a!” Tiểu Bối cả gương mặt như bừng sáng lên.

Đúng là Tiểu Bối đã đi qua Hải Giác, là dì Tĩnh mang cá sang tặng cho cậu của dì ấy, thuận tiện cho cô bé đi theo. Tiểu Bối cho đến bây giờ cũng chưa thấy qua căn phòng nào đẹp như vậy, cô bé thấy chú minh tinh và dì xinh đẹp cũng ở đó.

“Con đã thấy một lần rồi?” Tạ Thư Dật biết cô bé đang nói đến biệt thự Hải Giác, làm sao cô bé lại đi đến đó chứ?

“Đúng vậy a, là dì Tĩnh đưa con đi, ở đó có ông cậu của con và anh hai nữa!” ((((((((( mẹ tụi nhỏ gọi ông ấy là cậu, nên tụi nhỏ gọi là Ông Cậu, tiếng Trung là cữu mỗ mỗ.)))))))))

“À? Ông cậu của con?”

Chẳng lẽ là chú Phúc! Chú ấy làm ở Hải Giác cũng khá lâu, tuổi cũng lớn rồi!

“Đúng vậy, lần trước dì Tĩnh dẫn con đi đưa cá cho ông cậu, phòng ở đó thật sự rất đẹp a, anh hai, để lần sau dì Tĩnh đưa anh đi xem một chút, thực sự rất đẹp, rất lớn giống mấy ngôi nhà trên ti vi nha!” Tiểu Bối vẫn không ngừng ca ngợi.

“Chú minh tinh, chú ở nơi đó sao?” Tiểu Bảo hỏi.

“Đúng vậy, chú ở đó.”Tạ Thư Dật gật đầu một cái.

“Oa, vậy thì tốt rồi. Thì ra là chú ở đó, vậy thì Tiểu Bối sẽ tới tìm chú đi chơi a!” Tiểu Bối thực sự cao hứng.

“Được, rất hoan nghênh.” Tạ Thư Dật cười cười, đứa trẻ mà, lời nói qua đều sẽ quên mất thôi.

“Vậy, nếu chú ở đây, chú sẽ đến thăm Tiểu Bối sao?” Tiểu Bối nháy mắt hỏi.

“Nếu như chú ở đây, khi có thời gian, sẽ đến thăm các con.” Tạ Thư Dật nói.

“A, không cho gạt tụi con, ngoắc tay nào.” Tiểu Bối nắm lấy tay Tạ Thư Dật, ngoắc ngón út với nhau.

Ba người vừa nói vừa cười, một lát sau đứa nhỏ lên tiếng: “Chú minh tinh, đây chính là nhà con.”

Tạ Thư Dật ngẩng đầu nhìn lên, nhanh vậy đã đến rồi, hắn thở ra một hơi, hắn buông Tiểu Bối ra, đang muốn trêu chọc Tiểu Bối một cái, lúc này, điện thoại di động vang lên, là Thường Hàn gọi tới.

“Cậu không phải sẽ tới trường quay sao, sao bây giờ còn chưa tới? Cậu đi đâu vậy hả?” Thường Hàn hỏi hắn.

“A, đụng phải một chuyện, tôi lập tức tới ngay.” Tạ Thư Dật nói.

Tạ Thư Dật cúp máy, rồi quay sang hai đứa trẻ:” Rất xin lỗi, chú có công chuyện, chú phải đi rồi.”

“Chú, uống một ly trà đã được không?”

“Không được! Lần sau đi, lần sau chú sẽ tới tìm hai đứa.” Tạ Thư Dật nói với hai đứa trẻ: “ Hẹn gặp lại.”

“ A, gặp lại!” Tiểu Bảo,Tiểu Bối lưu luyến không rời vẫy tay với Tạ Thư Dật.

Hai đứa nhỏ bước vào nhà, mẹ chúng nghe được tiếng động nên chạy ra, nhìn thấy Tiểu Bảo trên đầu bọc băng gạc, thất kinh!

“ Mẹ,con không cẩn thận vấp ngã, là một chú minh tinh mang con đi gặp bác sĩ lấy thuốc.” Cậu bé sẽ không nói sự thật vì sao mình lại bị thương.

“ Ông trời ơi, vậy tốt rồi.” Hải Nhạc lo lắng kéo Tiểu Bảo qua, cẩn thận nhìn vết thương trên đầu nó, xác nhận không có chuyện gì lớn, thì trong lòng mới yên tâm một chút.

“Bác sĩ nói thế nào?” Cô hỏi Tiểu Bảo.

“Dì bác sĩ nói anh hai không sao, ngày mai phải tới để thay băng, cũng không được gội đầu.” Tiểu Bối đột nhiên lấy chiếc khăn tay dính máu trong túi áo ra, nói: “ Đây là của chú minh tinh, mẹ, con muốn giúp chú ấy giặt nó thật sạch.

Hải Nhạc không khỏi đưa tay cầm lấy kia khăn tay dính máu kia, cô nhìn một chút, trong lòng không khỏi giật mình, đây giống như là hàng hiệu được thiết kế riêng mà!

Rất nhiều đàn ông thích nhãn hiệu này, nhưng duy chỉ có hắn là cố chấp, quần áo, tất cả phụ kiện mà hắn mặc đều đính nhãn hiệu này!

Hải Nhạc đưa khăn tay lên muic, ngoài trừ mùi máu tươi, cô còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, khoan khoái quen thuộc. Hắn cũng thích dùng nhất là khăn tay và nước hoa hiệu này.

Hải Nhạc thất thần đứng ở nơi đó, nước mắt thiếu chút nữa sẽ tràn mi ra.

“ Mẹ, chú ấy rất đẹp trai, là minh tinh đẹp trai nhất rồi, chú ấy ở cùng với những minh tinh khác, trong ngôi nhà lớn ở trên bờ biển sau núi.”

Hải Nhạc nghe được, không khỏi chợt đứng lên, là hắn sao? Sẽ là hắn sao?

“Chú ấy vừa mới đưa con và em về nhà, con mời chú ấy vào uống trà, nhưng mà chú ấy nhận điện thoại xong liền đi ngay.”

Hắn bây giờ đã tới Hải Giác sao? Không phải là hắn chứ? Không thể nào là hắn! Nhất định là người khác, nhất định là người khác!Có lẽ cũng là một người đàn ông khác cũng giống hắn, thích nhẫn hiệu ARMANI!

Nhưng mà hai chân Hải Nhạc vẫn không tự chủ được mà xong về phía trước đi ra ngoài, cô hoảng sợ bước vội tới trước cửa Liễu gia, dọc con đường này có thể đi đến biệt thự Hải Giác kia. Hải Nhạc không khống chế được trong lòng vội vàng, càng chạy càng nhanh, cô muốn nhìn một chút, có phải là hắn hay không, đến cùng phải hắn hay không!

Khi cô chạy đến đỉnh núi, Hải Nhạc che ngực, thở hổn hển dựa vào gốc cây đại thụ, nhìn qua phía bên kia là có thể thấy biệt thự Hải Giác. Cô nhìn con đường đi vào Hải Giác nhưng cũng không có thấy thân ảnh của hắn.

Hải Nhạc thất vọng trượt theo cây đại thụ chậm rãi ngồi xuống.

Cô nhìn góc phòng lộ ra, nơi đó đã từng là nơi mà hai bọn họ ngọt ngào ân ái, cô đã từng có, nhưng bây giờ, đối với Hải Nhạc nó thật sự quá xa vời!

Nước mắt, chậm rãi lần nữa chảy xuống gương mặt của cô.

Hải Nhạc cũng chưa từng nghĩ tới mình một ngày nào đó, mình sẽ quay trở lại nơi đó, cô đã không còn là Tạ Hải Nhạc nữa rồi, cô bây giờ chỉ là Phương Viễn Chi!

Coi như là hắn, thì thế nào đây? Cô có thể làm gì chứ?

Hải Nhạc nắm chiếc khăn tay dính máu thật chặt, che lấy hai mắt của mình, không tiếng động mà khóc ồ lên.

Khóc một lúc, dột nhiên nghĩ tới mình chạy đi như vậy, hai đứa bé nhất định sẽ lo lắng cô, Hải Nhạc ngừng khóc, đứng lên, xoa xoa nước mắt, nhìn hướng biệt thự Hải Giác một cái rồi xoay người, đi theo con đường lúc nãy trở về.

Quả nhiên, hai đứa bé cũng đi theo ra, thấy mẹ đi trở về, Tiểu Bảo hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên chạy đi a?”

“Mẹ muốn cảm tạ chú ấy.” Hải Nhạc cười, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói với đứa trẻ.

“Vậy mẹ đuổi theo chú ấy sao?” Tiểu Bối hỏi, “đuổi theo chú đẹp trai đó rồi sao?”

“ Không có.” Hải Nhạc lắc đầu một cái.

“Mẹ, chú ơi giúp con trả 400 nguyên tiền thuốc, mẹ, sau này con muốn trả cho chú ấy.”

“Phải không? Tiền thuốc thang cũng là hắn trả hay sao?” Hải Nhạc có chút giật mình huơ huơ tay.

“Đúng vậy.”

“Nhưng mà mẹ lại không biết chú ấy, không biết là người nào, về sau trả thế nào? Ngộ nhỡ hắn sẽ không trở lại thôn chúng ta?” Hải Nhạc liền thấy gấp trong lòng.

“ Mẹ, con và em biết chú ấy, con biết chú ấy ở trong ngôi nhà lớn đó, bây giờ cũng không còn sơm, ngày mai con và em sẽ đi trả lại cho chú ấy.” Tiểu Bảo lanh lợi nói.

“ Nơi đó còn có chút xa, mẹ không yên lòng để các con đi a.” Hải Nhạc lắc đầu.

“Vậy mẹ đi cùng chúng con nhé!”

“Không không không, mẹ không đi, mẹ không đi.” Hải Nhạc không ngừng lắc lắc tay.

Cô không đi, cô bây giờ có thói quen không muốn gặp người lạ, nhất là ở đó lại đang quay phim, cô không đi!

“Vậy, để ông dắt chúng con đi, nếu không thì để dì Tĩnh dắt đi cũng tốt.”

‘Được.’ Hải Nhạc gật đầu một cái.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Thư Dật từ bên ngoài chạy bộ trở về, thấy chú Phúc đang xách một giỏ cá lớn đứng bên cửa nói chuyện phiếm, chú Phúc nhìn thấy hắn, vội vàng chạy tới chào hỏi: “ Thiếu gia, đây là anh rể tôi, anh ấy nói đến tìm một người, chiều hôm qua có một người nhìn thấy Tiểu Bảo bị thương nên giúp đỡ, lại nói mình ở đây nên anh rể tôi tới muốn cám ơn một tiếng.”

“a, chuyện này a, không quan trọng, không cần cảm tạ, đại thúc, Tiểu Bảo vẫn tốt chứ?” Tạ Thư Dật dùng khăn lông xoa xoa đầu đầy mồ hôi nói.

“ A, hoá ra là thiếu gia đã giúp Tiểu Bảo a!” Phương ba ba không khỏi có chút giật mình, là thiếu gia a! Nói vậy, giở cá kia thật sự không xứng với thân phận của người ta a.

Ông để giỏ cá xuống đất, nói: “ Thiếu gia, cám ơn cậu hảo tâm, cảm ơn cậu đã dẫn cháu tôi đi khám bệnh, đây là chút cá mà nhà chúng tôi đi biển đánh bắt được, là sáng nay tôi mới lây, còn rất tươi, mong thiếu gia nhận lấy ăn thử.”

Tạ Thư Dật cười cười, người trong làng chài này thật sự rất chất phác, chỉ là một việc nhỏ thế nhưng lại đem một giỏ cá bự tới đây cảm tạ hắn.

“Chẳng qua là chuyện nhỏ, không có cần thiết mang giỏ cá lớn như vậy tới đây, quá phí a.”Tạ Thư Dật khách khí nói.

“ Chúng tôi là ngư dân nghèo chỉ biết đánh cá, thứ có thể cảm tạ thiếu gia cũng chỉ có cá.” Phương ba ba chân thật mà nói.

“Thiếu gia, hay là cậu cứ nhận lấy, dù sao đây cũng là một chút tâm ý của anh ấy.” Chú Phúc nói.

“Được rồi, vậy chú mang tới đi.” Tạ Thư Dật nói.

“A, còn có 400 nguyên tiền thuốc thang, cảm tạ cậu vì Tiểu Bảo nhà chúng tôi mà trả tiền thuốc.” Phương ba ba lại từ trong túi móc ra 400 nguyên đưa cho tạ Thư Dật.

Tạ Thư Dật đưa tay ngăn tay của Phương ba ba: “Không cần, cũng chỉ là 400 nguyên mà thôi, tôi rất thích Tiểu Bảo Tiểu Bối, cũng không cần khách khí như vậy.”

“Như vậy sao được? Trong mắt cậu có thể chỉ là một khoản tiền nhỏ, nhưng nhà chúng tôi cũng không thể thiếu ân tình của thiếu gia được.” Phương ba ba kiên trì.

“Thật không cần,chú như vậy tôi sẽ tức giận a, chú đã tặng tôi một giỏ cá tươi kia, tôi cũng đã nhiều năm chưa ăn cá lấy từ ngoài biển xa vào rồi, 400 nguyên đó, tôi làm sao có thể lấy a? Tốt lắm, chú à, hãy giữ tiền lại, thật sự chỉ là chuyện nhỏ, không có cái gì.” Tạ Thư Dật nói.

400 nguyên, trong mắt hắn, thật không coi vào đâu, có lúc đi ra ngoài đưa người ta tiền boa cũng còn hơn 400 nguyên, huống chi là trợ giúp một đứa trẻ?

“vậy, thiếu gia đã không lấy, anh rể, anh cũng không cần đẩy tới đẩy lui, hãy cầm về.”

“Vậy cũng tốt.” Phương ba ba có chút không thể làm gì, thu hồi tiền bỏ vào túi áo.

“ Hai người nói chuyện, tôi vào nhà trước, chú, vào nhà ngồi.” Tạ Thư Dật lên tiếng chào, liền vào nhà đi.

“A Phúc, thiếu gia thật tốt a, một chút kiêu ngạo cũng không có.” Phương ba ba nói.

Nhưng mà ông liền thấy khó hiểu, thiếu gia thoạt nhìn rất không tệ, làm sao lại đem chuyện xấu đổ lên đầu Tiểu Tĩnh, rồi đuổi việc con bé chứ? Trong lòng Phương ba ba chợt có chút suy nghĩ.

“ Đúng vậy, thiếu gia bây giờ đã không còn là thiếu gia của năm, sáu năm trước nữa rồi. So với trước kia, cậu ấy giản dị, gần gũi hơn rất nhiều, chẳng qua là, nhìn cậu ấy bây giờ u buồn nhiều, trong lòng đầy tâm tư.” Chú Phúc cảm thán mà nói.

“Là người cũng sẽ có việc phiền lòng, người có tiền cũng không tránh khỏi.” Phương ba ba nói – “ A Phúc, tôi về nhà trước, lần sau, lại đưa cá tới đây.”

“Được, thỉnh thoảng tới đây chơi một chút, ha ha. Đúng rồi, anh rể, vì thiếu gia tới đây, Hải Giác lại thiếu người làm, Tiểu Tĩnh dạo này ở nhà, có thể để con bé tới đây giúp mấy ngày không? Thiếu gia cùng lắm là một tuần nữa sẽ quay trở về Đài Bắc rồi, để Tiểu Tĩnh đến đây giúp mấy ngày, em sẽ trả lương cho con bé gấp đôi.

“Được, để tôi trở về nói với nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.