Ba Phương về nhà, trong lòng không ngừng hưng phấn nói với người nhà: “ Mẹ Tiểu Tĩnh à, ngày hôm qua người đưa Tiểu Bảo đi khám bệnh lại là một người trẻ tuổi, là Tạ thiếu gia a!”
“Cái gì? Tạ gia thiếu gia? “ Mẹ Phương cùng Tiểu Tĩnh cơ hồ trăm miệng một lời hô lên miệng.
“Choang!” Trong phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng vang chén đập xuống đất.
“Viễn Chi, em không sao chứ?” Tiểu Tĩnh nhanh lên chạy vào phòng bếp.
Tiểu Tĩnh chạy vào thì thấy Viễn Chi vội vàng lúi húi dọn dẹp mảnh vụn trên sàn nhà: “ Ai da, đừng có dùng tay, cẩn thận cắt trúng tay bị thương a!” Tiểu Tĩnh chạy lại ngăn cản động tác của Viễn Chi nhưng lại chậm một bước, rất nhanh đã thấy máu chảy ra vài giọt từ ngón tay của cô.
Tiểu Tĩnh vội vàng đi tìm băng gạc băng ngón tay bị thương của Hải Nhạc.
“ Ai da, sao em lại không cẩn thận như vậy chứ, chén làm vỡ rồi thì thôi, còn lấy tay nhặt làm cái gì?” Ba Phương cùng mẹ Phương nhìn thấy cũng có chút đau lòng, mẹ Phương nhanh chóng lấy chổi quét mảnh vỡ ra ngoài.
Hải Nhạc đi theo họ trở lại phòng khách, trái tim cô vẫn nhảy liên hồi trong lồng ngực.
Là hắn, thật sự là hắn! Hắn tới Hải Giác rồi!
Không nghĩ tới, hắn lại gặp được Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, còn đưa Tiểu Bảo đi phòng khám bệnh rồi! Có phải là ông trời cố ý sắp đặt để hắn tới bên cạnh con mình hay không a?
Hải Nhạc nhất thời rối loạn, trong đầu cũng trở nên hỗn loạn một mảnh, mà trong lòng cũng không ngừng nhớ tới tên hắn.
“Đúng rồi, Tiểu Tĩnh, cữu cữu muốn con đến Hải Giác giúp mấy ngày, bởi vì thiếu gia ở lại đây, một tuần nữa sẽ đi Đài Bắc, bọn họ lại thiếu người, ngày mai con liền qua đó đi.” Ba Phương nói.
Tiểu Tĩnh kêu to lên: “Ba, con không đi! Con ghét Tạ Thư Dật! Con không muốn nhìn thấy hắn! Con không đi! Muốn đi thì ba đi đi!”
“Nha đầu này, thiếu gia chọc tới con sao hả? Ba đã đồng ý với cậu con rồi! Bảo ba đi, ba đi làm cái gì? Ba đi thì ai đi đánh cá đây? Ngư trường trăm chuyện, con lại không biết cái gì!” Ba Phương trừng mắt nhìn Tiểu Tĩnh một cái.
“Tóm lại con không đi! Con ghét hắn! Con không đi!” Tiểu Tĩnh tức giận.
Hải Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tĩnh một cái, cô biết Tiểu Tĩnh vẫn còn hận Tạ Thư Dật cài chứng cứ rồi đuổi cô ấy ra khỏi Tạ gia. Chuyện Thư Dật làm trước kia thật sự rất đáng khiến người ta hận.
“Hắn muốn ở chỗ này một tuần lễ sao?” Hải Nhạc đột nhiên xung động, đi tới trước mặt ba Phương.
“Tiểu Tĩnh không đi, con đi!”
Ba Phương nhìn Hải Nhạc, có chút kinh ngạc.
“Con đi? Không phải con còn phải viết văn sao?” Ba Phương nói.
“Ba nuôi đã đồng ý với cữu cữu rồi, Tiểu Tĩnh lại không muốn đi, chỉ có con đi là hợp lí. Yên tâm, con sẽ làm tốt, văn con có thể viết vào buổi tối.” Hải Nhạc nói.
“Vậy, được rồi! Cùng lắm cũng chỉ một tuần lễ, Tiểu Tĩnh không đi, vậy thì ở nhà phụ trách đưa đón Tiểu Bảo Tiểu Bối đi học, sau khi tan học thì trông nom, không được để bọn trẻ chạy loạn a.” Ba Phương nói.
“Nhưng mà Viễn Chi, em mà đi chị chỉ sợ họ sẽ không hiểu được ý của em nha.”
“Chỉ cẩn em hiểu ý của họ là tốt rồi!” Hải Nhạc mỉm cười.
“Được rồi, vậy con đi đi, đến lúc đó cữu cữu cũng sẽ chiếu cố con.".
Khi Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đi học về, Hải Nhạc đưa Tiểu Bảo đi thay thuốc: “ mẹ, thay thuốc xong chúng ta có thể đến ngôi nhà lớn đó trả tiền cho chú đó được không? Ta có thể về tới nhà trước khi trời tối mà.”
“Ông ngoại sáng sớm nay đã đi cảm tạ người ta rồi.” Hải Nhạc nói.
“À? Nhanh như vậy? Ông ngoại tại sao lại không cho con đi cùng?” Tiểu Bảo có chút thất vọng......
“A, như vậy, vậy sau này không gặp được chú đó nữa sao?” Tiểu Bảo vẫn có chút thất vọng.
Hải Nhạc dừng bước, nhìn Tiểu Bảo, chẳng lẽ, đây chính là mối liên kết tình phụ tử sao?
“Con rất thích chú đó sao?” Hải Nhạc ngồi chồm hổm bên cạnh, khẽ hỏi.
“ Đúng vậy a, con rất thích chú ấy, chú ấy là người tốt, Tiểu Bối cũng vậy, em còn cười cười, hỏi chú ấy có muốn làm ba của chúng con không.”
Hải Nhạc nghe được trong lòng thấy thật chua xót, cô ở trong lòng nói: ‘Tiểu Bảo a, hắn vốn chính là ba của các con a!’
“ Vậy chú ấy nói thế nào?” Hải Nhạc hỏi Tiểu Bảo.
“Chú ấy nói chú ấy thích một người con gái, mà mẹ cũng thích ba ruột của Tiểu Bảo, hai người không yêu nhau thì không thể ở chung một chỗ.”
Hắn thích một người con gái? Hắn yêu người con gái đó! Phảng phất một con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Hải Nhạc, cô không khỏi ôm Tiểu Bảo vào trong lòng thật chặt, dường như muốn mượn Tiểu Bảo đến hoá giải nỗi đau trong tim mình.
Cô gái kia, là ai chứ? Là thế thân của Hải Nhạc, Trì Hải Hoan sao?
Không có tình yêu, không yêu nhau thì không thể ở bên nhau, phải không? Nhưng mà bọn họ trước kia thật lòng yêu nhau, nhưng sao lại không thể ở cùng nhau?
“Mẹ, mẹ ôm con chặt qua, con thở không nổi.” Tiểu Bảo bị ôm chặt kháng nghị.”
Hải Nhạc lần nữa lắc đầu, dắt Tiểu Bảo đi vào trong thôn khám bệnh.
Tiểu Bảo cũng không hỏi mẹ tại sao muốn khóc nữa, nó mơ hồ cảm thấy tâm trạng của mẹ không tốt, có phải vì nó nhắc tới ba nó không? Rốt cuộc là mẹ yêu hay không yêu người ba mà nó chưa bao giờ gặp mặt kia?
Nhưng tất cả cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, Tiểu Bảo không dám hỏi ra ngoài, sợ tâm tình mẹ lại thêm không tốt.
“Viễn Chi, là cháu sao, không phải nói là Tiểu Tĩnh sẽ tới sao?”Chú Phúc có chút kinh ngạc.
Hải Nhạc mỉm cười gật đầu.
“Không có sao không có sao, cháu tới cũng được.” Chú Phúc cũng không tiện nói thêm, dẫn cô vào cửa lớn biệt thự Hải Giác, một khắc kia, trong lòng Hải Nhạc không ngừng kích động, bao nhiêu năm đã không đặt chân vào Hải Giác rồi!
Chú Phúc gọi tất cả người giúp việc ra cho Hải Nhạc biết, sau đó mới quay lưng dặn dò thím Phúc: “ Bà hãy đưa Viễn Chi đi một vòng, tìm mấy công việc nhẹ cho nó làm.”
“Biết."Thím Phúc kéo tay Hải Nhạc, nói: “Viễn Chi a, bởi vì thiếu gia tới có chút đường đột, cho nên tất cả rèm cửa trong biệt thự cần phải thay mới hết. Cháu hãy gỡ rèm cũ xuống đi thay toàn bộ đi. Còn nữa, cháu nhớ đổi cả trong phòng thiếu gia, thiếu gia thích sạch sẽ, ga trải giường vơi vỏ gối đều phải thay hàng ngày, việc này giao cho cháu làm nhé. Trước tiên cháu hãy thay trong phòng thiếu gia, giao cho phòng giặt quần áo, rồi mới đi thay rèm cửa nhé. Có cần thêm người giúp không?”
Hải Nhạc gật đầu một cái, lại lắc đầu.
“Không cần thêm người, vậy được rồi, để mợ dẫn cháu đi phòng của thiếu gia, đúng rồi, thao tác cháu phải nhanh, trước khi thiếu gia ra ngoài chạy bộ về, cháu phải ra khỏi đó, hắn không thích có người trong phòng mình. Ngày hôm qua hắn trở về mà Tiểu Liên vẫn còn ở trong đó, hắn liền đuổi việc Tiểu Liên rồi, đoán chừng cháu cũng còn nửa tiếng để dọn dẹp a!”
Hải Nhạc dùng sức gật đầu một cái.
Cho dù thím Phúc không nói thì Hải Nhạc cũng sẽ rời đi trước khi hắn về, chuẩn bị xong tất cả, cô chỉ cần đứng len lén mà nhìn hắn thôi, như vậy là đủ rồi. Hôm nay cô chỉ cần thật cẩn thận, không thể gây chú ý tới Tạ Thư Dật, cô chỉ muốn nhìn thấy hắn, chỉ cô thấy hắn là tốt rồi.
Khi thím Phúc cầm ga trải giường cùng vỏ gối đến phòng của Tạ Thư Dật, trong lòng Hải Nhạc kích động không thôi, không nghĩ tới mình bây giờ lại có thể ở gần hắn như vậy.
Hải Nhạc nhìn xung quanh phòng ngủ của Tạ Thư Dật, mọi thứ hầu như chẳng thay đổi gì cả, đoán chừn là hắn dặn người làm, cho nên mới có thể giữ nguyên vẹn được năm năm.
Hải Nhạc kinh ngạc ngồi bên giường lớn, ở căn phòng này, cô và hắn có bao nhiêu ngọt ngào, hạnh phúc, nhưng đến hôm nay thì cả người và vật đều không còn nữa rồi!
Nước mắt Hải Nhạc không tự chủ lại chảy xuống.
Nghĩ đến thím Phúc dặn chỉ có nửa tiếng, Hải Nhạc sợ Tạ Thư Dật về tới, vội vàng tháo ga giường với vỏ gối ra thay mới.
Thấy không khí trong phòng có chút tăm tối, Hải Nhạc mở cửa sổ ra để cho không khí trong lành tiến thẳng và căn phòng.
Hải Nhạc nhìn trên ghế thấy một đống quần áo của Thư Dật, thuận tay liền lấy xuống đưa đến phòng giặt quần áo.
“À? Làm sao cô lại đem quần áo của thiếu gia xuống đây a? Cô gặp chuyện lớn rồi, nhanh trả về chỗ cũ đi! Thiếu gia thích sạch sẽ, trừ thím Phúc ra, hắn sẽ không cho ai đụng vào quần áo đã thay ra! Trong phòng của thiếu gia đã có sẵn máy giặt và máy sấy, nhanh cầm lên đi! Nhanh lên a!” Người phụ trách giặt đồ ở Hải Giác thấy Hải Nhạc mang theo cả quần áo của Thư Dật xuống thì không khỏi hoảng hốt.
Hải Nhạc sợ hết hồn, đúng rồi, quần áo của Tạ Thư Dật ở Tạ gia cũng đặc biệt để vú La làm, lúc đi đến Hải Giác thì cô giúp hắn giặt đồ, ủi quần áo, cũng có lúc là hắn tự làm. Thế nhưng bây giờ cô cũng không còn là Hải Nhạc, cô là Phương Viễn Chi, lấy tư cách gì mà có thể đem đồ của hắn đi giặt đây?
Hải Nhạc vội vàng đem quần áo Tạ Thư Dật tở về phòng, rối ren để quần áo lên ghế. Đúng lúc này cô lại nghe được ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Hải Nhạc hoảng sợ muốn chết, làm sao bây giờ? Hắn đã về rôi! Hắn đã về rồi a!
Tạ Thư Dật bước tới cửa phòng mình, phát hiện cửa đang mở rộng, hắn không khỏi cau mày bước vào cửa phòng, khi thấy bên cạnh ghế dựa có một cô gái đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ, hắn không khỏi ngẩn ra, ánh mắt đó rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó? Hắn đang nghĩ tới có khi là cô gái Ả Rập ở phòng 101 kia chăng?
“ Cô là ai?” Tạ Thư Dật không khỏi hỏi ra lời. Cô gái giống như rất sợ hắn, toàn thân đứng một chỗ cũng phát run.
“Cô không cần phải sợ tôi, tôi không có đáng sợ như vậy, cũng sẽ không boe khăn trùm đầu xuống, nhưng tại sao cô lại xuất hiện ở đây?” Tạ Thư Dật hỏi cô.
Hải Nhạc run run đứng nhìn Tạ Thư Dật trước mặt mình, cô rất sợ, nhớ tới thím Phúc nói qua, Tiểu Liên vì khi hắn trở lại mà vẫn còn ở trong phòng của hắn, lập tức bị hắn sa thải rồi. Da đầu Hải Nhạc bắt đầu tê dại rồi, cô không muốn vừa mới vào đã bị Tạ Thư Dật đuổi ra ngoài a! Cô chỉ muốn khi nào hắn đi khỏi Hải Giác, thì mình cũng sẽ rời khỏi đây, nhưng không phải là bây giờ a!
Hải Nhạc đứng đó cũng không nghĩ tới Tạ Thư Dật không hề giận dữ, con nói sẽ không bắt cô gỡ khăn che mặt ra, trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Ở trước mặt Tạ Thư Dật, Hải Nhạc mãnh liệt muốn nói bới hắn một câu, nhưng mà cô há hốc miệng, một câu cũng không nói được, lại không thể phát ra âm thanh nào, Hải Nhạc bất lực huơ huơ tay, dùng ngôn ngữ của người khiếm thính nói với hắn: “ Tôi là giúp việc mới tới.”
Tạ Thư Dật không hiểu tại sao cô gái bí ẩn này lại ra dấu tay, bởi vì hắn cũng không hiểu cô đang muốn nói cái gì?
Hải Nhạc bất lực bỏ qua, thương tâm cúi đầu.
Cô và hắn, bây giờ đã là người của hai thế giới rồi! Hắn không có cách nào hiểu được ý của cô, không giống như trước kia, chỉ cần dùng ánh mắt, hắn liền hiểu ngay ý của cô là muốn nói gì… Ăn ý, đã sớm biến mất từ lâu rồi!
“Hay là để tôi hỏi cô đi, nếu đúng thì cô gật đầu, không đúng thì lắc đầu thôi.” Tạ Thư Dật nói.
Lần này hắn không ngửi được trên người cô mùi nước hoa mà Hải Nhạc dùng, tuy nhiên, biết cô là người câm, hắn cũng không có cách nào nói chuyện với cô mau lẹ như những cô gái khác được. Trong lòng Hải Nhạc lại có chút đau.
Hải Nhạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, không tự chủ được gật đầu một cái.
“ Cô là người làm chú Phúc tìm về thay thế người giúp việc Tiểu Liên sao?” Tạ Thư Dật hỏi.
Hải Nhạc gật đầu một cái, lại lắc đầu, cô chỉ là tới giúp việc, cũng không phải tới thay thế Tiểu Liên làm người giúp việc lâu dài ở đây.
Tạ Thư Dật nghi ngờ, vừa gật đầu, vừa lắc đầu, vậy rốt cuộc là có ý gì?
Xem ra, cái phương pháp này cũng không được, cô gái này không phải là người thay thế Tiểu Liên sao? Vậy làm sao cô ta có thể xuất hiện trong phòng của hắn?
“Xem ra, chỉ có thể tìm thím Phúc tới.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc trong lòng bất anm nhìn hắn đi ra khỏi phòng, cô cũng vội vàng đi theo ra khỏi phòng của hắn.
“Thím Phúc!” Tạ Thư Dật hô một tiếng.
“Đến đây! Thiếu gia, có chuyện gì?” Thím Phúc ở dưới lầu nghe được Tạ Thư Dật gọi bà, vội trả lời rồi một mạch chạy lên lầu, thấy Phương Viễn Chi đứng đằng sau Tạ Thư Dật liền hoảng hồn.
Chẳng lẽ, là thiếu gia không ưa Viễn Chi sao?Bà trong lòng không ngừng nghĩ ngợi, chờ Tạ Thư Dật phân phó.
Tạ Thư Dật chỉ chỉ Hải Nhạc, hỏi thím Phúc : “ Thím Phúc , cô ta là ai?”
“A, cô ấy tới đây để giúp việc, chúng tôi gọi cô ấy là A Ly.” Thím Phúc vội vàng nói – “ thiếu gia, cô ấy không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể làm việc, tay chân nhanh nhẹn, cũng là một cô gái thông minh, cho nên chúng tôi mới để cô ấy tới đây giúp một tay.”
Không nói chuyện được, không lẽ cô ta là mẹ của Tiểu Bảo, Tiểu Bối, Phương Viễn Chi? Sẽ không phải là cô gái A Ly trước mắt này chứ?
Hắn không khỏi quan sát cô gái A Ly trước mặt, thấy hắn nhìn cô, cô vội vàng sợ hãi cúi đầu.
Mẹ Tiểu Bối là một nhà văn sao? Cũng đã xuất bản vài cuốn sách, một nhà văn lại có thể hạ thấp thân phận đi làm giúp việc?
“Cô là mẹ của Tiểu Bảo Tiểu Bối phải không? Tên của cô là Phương Viễn Chi?” Hắn hỏi.
Hải Nhạc do dự một chút, gật đầu một cái, xem ra, hắn nghĩ đến cái này, cũng phủ nhận không được.
“Đúng vậy, tên cô ấy là Phương Viễn Chi, là mẹ của Tiểu Bảo Tiểu Bối.” Thím Phúc vẫn như cũ không hiểu trong đầu thiếu gia đang nghĩ cái gì, nhưng nghe đượ khẩu khí của hắn đã hạ xuống, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hình như Viễn Chi cũng không có gây ra phiền toái gì.
“ Được rồi, không có gì, tôi chỉ là hỏi thế thôi. Thím hãy đi làm việc của mình đi.” Tạ Thư Dật nói với thím Phúc.
Hắn xoay người lại, nói Hải Nhạc: “ Chuyện này, mẹ Tiểu bảo, ở đây cũng không có chuyện của cô, cô cũng đi xuống đi.”
Hải Nhạc thở phào nhẹ nhõm, hắn không có nói muốn đuổi việc cô, thật tốt quá.
Hải Nhạc vội vàng đi theo thím Phúc xuống lầu, bước xuống lầu dưới cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phíaThư Dật, không nghĩ tới hắn vẫn đang nhìn cô, Hải Nhạc sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu.
Tạ Thư Dật nhìn thấy rất rõ phản ứng của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy giật mình, vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy lại khiến hắn nhớ đến Hải Nhạc, vẻ mặt của Hải Nhạc khi nhìn trộm hắn, bị hắn bắt gặp chính là bộ dạng như vậy.
Suy nghĩ đi nơi nào rồi? Hắn làm sao có thể đem cô ta so sánh với Hải Nhạc đây? Tạ Thư Dật lắc đầu một cái, không hiểu mình tại sao có thể có suy nghĩ cổ quái như vậy.
Một cô gái phải đi làm giúp việc, thì cuộc sống có lẽ cũng không tốt lắm, thế nhưng lần trước hắn lại thấy cô xuất hiện ở phòng cao cấp 101 đó! Cô có thể xuất hiện ở nơi đó, thế nào lại tới đây làm giúp việc chứ?
Hơn nữa lại là một nhà văn, càng không thể nào ở trong nhà người khác làm người giúp việc a, thật là một nữ nhân kỳ quái!
Tạ Thư Dật cảm thấy nữ nhân này thật sự thần bí, còn có chút kì quái, tạo cho hắn cảm giác rất kì lạ.
Tạ Thư Dật trở về thư phòng liên lạc với thư kí, triệu tập hội nghĩ công ty qua video, khi hắn xử lí công việc xong mới ra khỏi thư phòng, khi đi ngang qua hành lang, thấy cô gái đó đang leo thang tháo rèm cửa sổ ra, hắn không khỏi dừng chân đứng lại nhìn.
Hải Nhạc cũng không biết mình đã hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Tạ Thư Dật, trong lòng vui vẻ, hưng phấn tháo rèm cũ ra rồi thay cái mới vào, không hề nhận ra có một đôi mắt lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Nhìn cô, giống như là tới để làm việc, không hề giống như có mục đích khác, chẳng lẽ, là hắn càm giác sai rồi? Tạ Thư Dật có chút nghi ngờ.
Phương Viễn Chi, Phương Viễn Chi, cái tên này, là cái tên rất nho nhã, giống như là ba mẹ cô rất có tri thức, nhưng mà nhìn ba Phương ngày hôm qua, lại không giống như người đọc nhiều sách. Trong lòng của Tạ Thư Dật không khỏi suy nghĩ.