Ác Ma Ca Ca

Chương 176: Xin lỗi vì đã tổn thương cô, Viễn Chi!



Tạ Thư Dật lưu số điện thoại của mình vào điện thoại của Hải Nhạc, nhưng không ngờ màn hình lại hiện lên dòng chữ: ‘ Danh bạ đã tồn tại, có muốn ghi đè?’

Tạ Thư Dật trong lòng chợt nhói một cái, hắn trực tiếp bấm gọi, rất nhanh điện thoại di động của hắn liền reo lên.

“ Làm sao cô lại biết số điện thoại của tôi?” Tạ Thư Dật đột nhiên hỏi Hải Nhạc.

Hải Nhạc có chút hốt hoảng, số điện thoại di động là Tiểu Bảo sợ quên mất nên mới lưu vào, chứ không phải cô cố ý lưu. Biết số điện thoại của hắn thì sao chứ, cô có thể nói chuyện sao? Hải Nhạc chỉ vào Tiểu Bảo đang ngồi chơi trò chơi say sưa.

“Là Tiểu Bảo lưu vào điện thoại của cô sao?” Tạ Thư Dật hỏi.

Hải Nhạc vội vàng gật đầu.

Tạ Thư Dật không khỏi tự giễu cười cười, hắn hiện tại trở nên ngu xuẩn rồi, hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, số điện thoại nhất định là Tiểu Bảo cho, bằng không, cô làm sao có thể biết.

Tạ Thư Dật trả điện thoại cho Hải Nhạc, nói: “ Tôi hỏi cô mấy câu, cô hãy nhắn tin trả lời.” Hải Nhạc chần chờ gật đầu một cái.

“Viễn Chi, nói cho tôi biết, Hải Chi Lệ rõ ràng chính là cô, tại sao lại để Tiểu Tĩnh giả mạo mình?” Tạ Thư Dật hỏi.

Hải Nhạc cười khổ một tiếng, gửi một tin nhắn cho Tạ Thư Dật: “Bởi vì hình tượng của tôi không tốt.”

Tạ Thư Dật nhận được tin ngắn, trầm tư nhìn cô, hồi lâu, hắn nói: “ Ngoại hình của cô có cái gì không tốt, chỉ là do cô vẫn luôn để ý. Nếu như cô tin vào bản thân mình, thì ngoại hình của cô là rất thu hút người khác. Lại nói, khi cô che mặt in hình trên sách, tôi tin chắc rằng độc giả sẽ thêm phần hiếu kì về cô.”

Hải Nhạc kích động lắc đầu một cái, nhanh chóng gửi tin nhắn: “ Không! Tôi không cần họ tò mò về mình,tôi không thể nào lộ diện trước mặt mọi người. Cảm giác khi họ nhìn thấy khuôn mặt mình, bị mắng là người đàn bà xấu xí, tôi cảm thấy mình giống như một quái vật, mọi người đều chán ghét, xa lánh tôi! Tôi chỉ muốn tránh xa họ, càng xa càng tốt! Tốt nhất là không một ai được nhìn thấy tôi!”

Tạ Thư Dật nhận được tin ngắn, trong lòng không khỏi rầu rĩ.

“ Tôi không hề thấy cô xấu xí, cô có một đôi mắt rất đẹp, cô nhất định không hề xấu xí. Cô có thể tháo khăn trùm xuống để tôi xem qua một chút không?” Tạ Thư Dật nhẹ nói.Hải Nhạc nghe được Tạ Thư Dật nói như vậy, cô vội vàng lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ lắc đầu, sau đó quay người bỏ chạy đến phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Tạ Thư Dật thấy cô phản ứng kịch liệt như thế, có chút hối hận vì mình quá nóng vội rồi, mới vừa tạo dựng lên lương hảo quan hệ lại bị mình cho phá hư.

Hắn vội vàng chạy lại gõ cửa: “ Viễn Chi, xin lỗi, tôi cũng không phải là có ý tứ gì khác, xin đừng hiểu lầm, tôi không phải là tò mò về khuôn mặt của cô, tôi chỉ muốn cho cô biết, không phải ai nhìn thấy cô cũng đều nói cô xấu xí. Một khuôn mặt xinh đẹp, rồi cũng có một ngày sẽ già nua đi. Cô hãy suy nghĩ một chút, ở trong lòng của Tiểu Bảo Tiểu Bối, cô là người mẹ xinh đẹp nhất. Ba mẹ Phương cũng không thấy cô xấu xí, Tiểu Tĩnh cũng đối xử với cô rất tốt. Chỉ cần tiếp xúc với cô, họ đều nhận ra được sự ôn như và tâm hồn đẹp của cô, tôi cũng cảm nhận được điều đó. Tin tưởng tôi, tôi không có ác ý.”

Bên trong vẫn im bặt, nhưng không lâu sau điện thoại Tạ Thư Dật có tiếng chuông tin nhắn, hắn vội mở ra tin nhắn.

“ Thiếu gia tôn kính, lời nói đẹp đều nói ra, nhưng tôi vẫn nhớ lúc đầu anh nói tôi quyến rũ anh, anh nói loại phụ nữ xấu xi như tôi anh không nhìn nổi, anh có biết lời nói của anh tổn thương người ta tới mức nào không? Anh không biết đâu, vì anh không phải là tôi, anh không thể nào hiểu được cảm giác của tôi lúc ấy là đau đớn như thế nào. Vậy mà bây giờ anh lại nói với tôi rằng anh có thể cảm nhận được tôi ôn nhu, tâm hồn đẹp, tôi làm sao có thể tin? Đừng tò mò về tôi, tôi chẳng có gì khác, chỉ là một người phụ nữ hạ đẳng xấu xí mà thôi! Hãy rút lại lòng hiếu kỳ của anh, quay trở về Đài Bắc đi! Ngày mai không cần anh đi cùng chúng tôi đến khu vui chơi đâu. Cảm ơn anh đã đối xử tốt với Tiểu Bảo Tiểu Bối, tôi không muốn bọn trẻ với cao tới thiếu gia như anh, hãy lấy lại ngọc bội và Dolphin Kiss? Con tôi vẫn còn nhỏ, không xứng nhận được món quà quý giá như vậy từ thiếu gia!”

Tạ Thư Dật trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, hiểu lầm lần trước đã khiến cô tổn thương rất sâu, hắn đáng lẽ không nên nói cô như vậy!

“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi! Tôi một lần nữa nhận lỗi với cô, xin cô đừng kích động, tôi thật lòng yêu thương Tiểu Bảo Tiểu Bối, tôi sẽ không lấy lại thứ gì đã đưa cho bọn trẻ. Có thể cô không biết, miếng ngọc bội và Dolphin kiss đó, đối với tôi mà nói là vật vô cùng quan trọng, tôi thật sự không lừa cô. Ngọc bội đó là của người con gái mà tôi yêu nhất tặng cho tôi, tôi đưa nó cho Tiểu Bối, là hy vọng Tiểu Bối sau này lớn lên có thể giống cô ấy xinh đẹp, lương thiện.Còn Dolphin Kiss, cô đã từng viết ra cuốn “ Cá Heo Chi Hôn”, tôi nghĩ cô hiểu ý nghĩa của nó, nó chính là tín vật đính ước của chúng tôi. Tôi đưa cho Tiểu Bảo Tiểu Bối là thật lòng quan tâm bọn trẻ, cho nên tôi sẽ không lấy lại những đồ vật đó! Vừa rồi tôi đã lỗ mãng rồi, rất xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”

Rất nhanh, hắn lại nhận được tin ngắn: “ Anh về đi, xin anh hãy về đi! Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, xin anh đừng tới quấy rầy cuộc sống bình yên của chúng tôi nữa! Hãy về đi, nơi này không phải nơi anh nên tới! Cám ơn anh đã thật lòng yêu thương Tiểu Bảo Tiểu Bối, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, cầu mong thượng đế phù hộ cho anh! Thiếu gia, anh hãy trở về đi, khuya lắm rồi! Ngày mai anh không cần tới đón chúng tôi, thân phận của anh cách xa tôi rất nhiều, tôi hiểu rõ, người ta biết được sẽ thành chuyện cười mất, tôi không muốn mình trở thành trò cười, xin anh hãy về đi!”

Tạ Thư Dật trầm mặc hồi lâu, hắn thở dài một cái, nói: “ Được rồi, tôi sẽ về, cô hãy mở cửa đi, tôi có vài lời muốn nói với Tiểu Bảo Tiểu Bối.”

“Mẹ, đừng khóc mà.., đừng khóc, Tiểu Bối về sau sẽ nghe lời, mẹ đừng khóc.” Tiểu Bối cũng ở trong phòng sợ hãi mà nói.

Cô vẫn còn khóc sao? Xem ra, hắn thật quá mức tồi tệ rồi! Tạ Thư Dật trong lòng tràn đầy hối tiếc.

“Mẹ đừng khóc, ba nuôi cũng nhận lỗi với mẹ rồi, mẹ, mẹ mở cửa đi, ba nuôi có lời muốn nói với Tiểu Bảo Tiểu Bối mà.” Tiểu Bảo cũng ở bên cạnh nói.

Tạ Thư Dật đứng ngoài cửa chờ đợi cửa mở ra, Tiểu Bảo Tiểu Bối vừa ra khỏi phòng thì cánh cửa liền đóng lại cái pằng, thiếu chút nữa đụng gãy mất cái mũi của hắn.

Tạ Thư Dật chỉ đành phải cười khổ lui ra.

“Ba nuôi, ba muốn nói gì với chúng con a?” Tiểu Bảo mong đợi nhìn Tạ Thư Dật.

“A, ba nuôi sợ các con quên, muốn nói với hai đứa là ngày mai các con phải dậy sớm, ba nuôi sẽ tới đây thật sớm để đưa các con đi chơi!” Tạ Thư Dật nói.

“ Vâng, chúng con sẽ dậy thật sớm.” Hai tiểu tử kia dùng sức gật đầu.

Tạ Thư Dật nhìn cánh cửa kia một cái, nói: “ Ba nuôi phải đi rồi, ngày mai gặp lại.” Tạ Thư Dật nói xong liền hôn lên má Tiểu Bảo và Tiểu Bối.

“ Vâng, ba nuôi về cẩn thận nhé.”

“ Ừ, ba đi đây, ngày mai gặp.” Tạ Thư Dật nói xong, liền rời đi Phương gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.