Ác Ma Ca Ca

Chương 220: Cả nhà đang chờ anh, Thư Dật!



Trì Hải Hoan ngẩng đầu nhìn Tạ Thư Dật, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn nhanh chóng nhuộm thành một đóa hoa màu đỏ, đỏ đến mức chói mắt. Trì Hải Hoan không khỏi lui về phía sau hai bước, tan nát cõi lòng lắc đầu. Cô ta không hề muốn bắn hắn, thật sự người cô ta muốn bắn chết không phải là hắn! Là Tạ Hải Nhạc! Là vì cô ta đoán Tạ Hải Nhạc chắc chắn sẽ đỡ cho Tạ Thư Dật một phát đạn này! 

Trì Hải Hoan vẫn để ý đến Hải Nhạc, mặc dù đứng phía sau Tạ Thư Dật, nhưng Hải Nhạc vẫn luôn nhìn cô ta, sợ rằng cô ta sẽ nổ súng! Cô ta hiểu rất rõ, Tạ Hải Nhạc là loại người như thế, chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn cô ta bắn chết Tạ Thư Dật, nó nhất định sẽ hi sinh quên mình bảo vệ cho Tạ Thư Dật! Một điểm này, cô ta thật sự không có đoán sai, Tạ Hải Nhạc quả thật làm như vậy, nó phi thẳng đến trước mặt của Tạ Thư Dật, muốn đỡ đạn thay cho hắn! Bingo! Trì Hải Hoan đợi đúng là giờ khắc này! Cô ta không chút do dự nổ súng, nhưng mà cô ta thật sự không ngờ, Tạ Thư Dật lại trong chớp nhoáng này ôm Hải Nhạc quay một vòng, quay lưng hắn đối diện với họng súng của cô ta!

Viên đạn đó bay ra khỏi họng súng, lao thẳng vào người của Tạ Thư Dật! Cũng như đâm vào lòng của Trì Hải Hoan một nhát! Một khắc kia, tim của cô thật là đau, thật sự rất đau! Hắn vì bảo vệ Tạ Hải Nhạc, tình nguyện vì nó mà hứng đạn! Hắn vì Tạ Hải Nhạc, vì một Tạ Hải Nhạc đã bị hủy dung mạo mà ngay cả mạng sống cũng không cần! 

Hắn yêu Tạ Hải Nhạc như thế! Thì ra là quả thật chỉ có cô ta một bên tình nguyện, trong lòng của hắn chỉ có Hải Nhạc, tim của hắn, bởi vì Hải Nhạc mà cự tuyệt bất kỳ người phụ nữ nào muốn tiến vào! 

Trì Hải Hoan, cô ta cả đời cũng không vào được tim của hắn!

Trì Hải Hoan rốt cuộc cũng hiểu, thì ra là dưa chín ép thật sự không ngọt! Cũng hiểu ra, một bên tình nguyện như vậy thật đáng buồn cười, cũng thật đáng thương! Hiểu ra rằng, thì ra khi yêu một người, có thể vì người mình yêu mà nguyện ý hi sinh cả tính mạng! Giống như Tạ Hải Nhạc vì Tạ Thư Dật, cam tâm làm tấm bia đỡ đạn cho Tạ Thư Dật, mà Tạ Thư Dật cũng vì Tạ Hải Nhạc mà lấy thân mình che chở cho nó, để cho viên đạn kia bắn vào người mình! 

“Tạ Thư Dật! Anh…anh yêu nó đến như vậy sao? Yêu đến nỗi không cần cả sinh mạng của mình?” Nước mắt của Trì Hải Hoan không nhịn được mà rơi xuống. 

Trì Hải Hoan thất hồn lạc phách nhìn cặp đôi vẫn đang ngồi ôm nhau dưới đất, tiếng khóc rống thất thanh của Tạ Hải Nhạc, không ngừng vang bên tai của cô ta. Cô nổ súng rồi, cô đã giết Tạ Thư Dật rồi, hắn sẽ chết sao? Cô ta có phải sẽ đi tù hay không, hay là bị phán tử hình? sẽ đi ngồi tù, hoặc là sẽ bị phán tử hình? Bằng không hãy đến kết thúc sinh mạng của cô ta đi, như vậy ít ra cũng bớt đau khổ hơn!

Viên cảnh sát nhìn thấy Trì Hải Hoan ngây ngốc đứng nhìn, tay cầm súng cứ như mất cảm giác buông thõng, anh ta thoắt một cái liền bắn một phát súng gây mê vào Trì Hải Hoan, bởi vì Tạ Thư Dật đã giao phó cho anh ta, nhất định phải bắt sống Trì Hải Hoan. 

Viên cảnh sát bắn một phát súng trúng ngay cổ của Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan chỉ cảm thấy cổ đau xót, ngay sau đó tê rần, cô theo bản năng đưa thay sờ sờ, không thấy máu, cũng không có sờ thấy dấu đạn, nhưng cô lại có cảm giác như mình sắp chết rồi! Rất nhanh, Trì Hải Hoan mất đi ý thức, súng lục tuột ra khỏi bàn tay rơi trên sàn nhà vang lên một tiếng, mà thân thể của cô, cũng lảo đảo rầm một tiếng ngã trên mặt đất.

Cô chết rồi sao? Có phải là chết rồi không? Tạ Thư Dật đâu? Hồn phách của Tạ Thư Dật có phải là đã đến âm phủ rồi? Giây phút nhắm mắt lại, cô lưu luyến nhìn bóng lưng đẫm máu kia, chết đi, anh hãy chết nhé, ở trên đời này em không được ở bên anh, nhưng xuống địa ngục chúng ta có thể được ở bên nhau rồi! Anh sẽ ở bên em! Sẽ đi cùng em! Vậy cũng tốt! Cũng tốt!

Trì Hải Hoan không khỏi mỉm cười thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

“Đau không? Thư Dật, đau lắm phải không? Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Hải Nhạc chỉ biết là khóc lớn.

“Không đau, anh không hấy đau, anh không sao, không đau chút nào!” Thư Dật an ủi Hải Nhạc.

Hải Nhạc không khỏi sờ sờ sau lưng của Tạ Thư Dật, sờ một chút đã thấy bàn tay ướt đẫm, tim của cô như muốn vỡ thành trăm mảnh. 

“Anh gạt em, anh gạt em! Nhất định là rất đau! Rất đau! Em tình nguyện mình chịu đau đớn thay cho anh! Tại sao anh lại xoay em lại? Tại sao? Tạ Thư Dật, em hận anh! Em hận anh! Em hận anh chết đi được!” Hải Nhạc cứ thế khóc rống lên.

“Đừng khóc, bảo bối đừng khóc, anh cũng như vậy, anh không muốn em chịu đau đớn, anh tình nguyện chịu thay em! Đừng khóc, anh rất khỏe, anh không đau!” 

“Anh đúng là đồ ngu! Thật là ngu! Tại sao lại ngu ngốc như vậy chứ?” Hải Nhạc ôm thật chặt Tạ Thư Dật, khóc đến thở không ra hơi.

“Anh đưa cho em áo chống đạn, tại sao em lại không mặc?” Tạ Thư Dật cười hỏi tạ Hải Nhạc.

“Em không biết cô ta có súng! Anh không có nói là cô ta có súng! Em mặc vào thấy quá nóng, cho nên tháo ra, em nghĩ rằng mặc cái đó cũng không cần thiết! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thư Dật, thật xin lỗi! Nhưng tại sao anh lại không mặc? Tại sao anh không mặc?” Tạ Hải Nhạc khóc đến mức cả phòng ồn ào cả lên,

“Cái áo chống đạn đó là của anh. Haiz, tối nay em muốn tự mình làm mồi nhử Trì Hải Hoan, anh liền đem nó cho em, anh không biết là cô ta sẽ tới, anh cũng không nghĩ là em sẽ tháo nó ra. Đáng lẽ, anh nên nói cho em biết trong tay Trì Hải Hoan có súng. Anh chỉ là sợ sẽ dọa đến em, anh không muốn em sợ cô ta, anh cho rằng anh sẽ không để cho cô ta có cơ hội bắn trúng em, anh đã nói rồi, anh sẽ không để cho em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.” Tạ Thư Dật nói chuyện càng ngày càng phí sức, theo chuyển động môi hắn, máu tươi từng ngụm trào ra. 

“ Ô ô ô …. Sao anh lại không nói cho em nó là áo chống đạn? Sao anh lại ngốc như vậy chứ hả? Cô ta là chị song sinh của em, em có trực giác, em có cảm giác nhất định tối nay cô ta sẽ xuất hiện, nhưng em không biết đó là áo chống đạn của anh! Ô ô ô…. Là em không tốt, em cũng chỉ là có cảm giác cô ta sẽ đến, nào ngờ tối nay cô ta lại đến thật!” 

“Đáng lẽ anh nên nói cho em biết tối nay cô ta sẽ đến!” Tạ Thư Dật nói với Hải Nhạc, máu miệng lại phun ra một ngụm. 

“Ô ô ô…. đừng nói chuyện! Xin anh đừng nói nữa!" Tạ Hải Nhạc run rẩy lấy tay che lại miệng của hắn, nhưng máu tươi vẫn len lỏi chảy qua ngón tay của cô. 

Hải Nhạc luống cuống tay chân dùng sức che miệng Tạ Thư Dật: "Thư Dật, anh đừng làm em sợ! Anh đừng làm em sợ mà! Chúng ta khó khăn lắm mới được ở bên nhau! Thư Dật, anh không được xảy ra chuyện gì! Thư Dật a! Anh không được bỏ lại em! Thư Dật, anh sẽ không bỏ lại em một mình có đúng không! Đáp ứng em! 

Anh sẽ không bỏ lại em! Thư Dật, anh sẽ không bỏ lại em một mình có đúng không? Có đúng không?” 

“Đúng, đúng! Anh sẽ không bỏ lại em!” Tạ Thư Dật dùng sức gật đầu một cái, nhưng cánh tay hắn ôm chặt lấy Hải Nhạc đã từ từ buông lỏng xuống.

Hải Nhạc thấy vậy không khỏi sợ hãi, cô ôm thật chặt Tạ Thư Dật: "Anh nói anh sẽ không bỏ lại em mà, đừng buông em ra, em cầu xin anh đừng buông em ra! Thư Dật, em không thể mất đi anh, em không thể không có anh a! Không có anh em sẽ không sống nổi! Anh nhất định không được bỏ lại em! Không được bỏ lại em a! Ô ô ô….” Hải Nhạc tuyệt vọng, không biết phải làm gì, cô chỉ biết ôm lấy Tạ Thư Dật mà khóc rống lên.

“Nhạc Nhạc, anh chỉ hơi mệt mỏi, anh muốn ngủ một giấc mà thôi." Hai tay của Tạ Thư Dật hoàn toàn buông lỏng Hải Nhạc ra, thân hình cao lớn của hắn nặng nề đổ lên người Hải Nhạc, nhưng cô vẫn cố gắng ôm hắn, không buông hắn ra.

“Thư Dật! Thư Dật! Anh không thể chết! Anh không thể chết a! Em làm sao bây giờ? Em và Tiểu Bảo Tiểu Bối phải làm sao bây giờ?” Trong hành lang chỉ có tiếng khóc của Hải Nhạc vang lên. 

Những viên cảnh sát kia vội vàng chạy tới đỡ Tạ Thư Dật, muốn kéo Tạ Thư Dật ra khỏi Hải Nhạc, nhưng cô có chết cũng không chịu buông tay.

“Đừng cướp anh ấy đi! Cầu xin các người đừng cướp anh ấy đi! Anh ấy là của tôi! Anh ấy là của tôi! Cầu xin các người đừng cướp anh ấy đi mà!” Tạ Hải Nhạc điên cuồng hướng mấy viên cảnh sát mà kêu.

“Chúng tôi không phải là tới giành anh ta! Anh ta cần phải đi cấp cứu! Vết thương này trúng chỗ rất nguy hiểm! Nếu cô không buông anh ta ra, thì sẽ không cứu được anh ta đâu! Cô phải tin tưởng tôi! Nơi này chính là bệnh viện, anh ta sẽ không có chuyện gì đâu! Tôi cam đoan với cô! Anh ta sẽ không có chuyện gì đâu!”Một cảnh viên cảnh sát giữ Hải Nhạc lại, trấn tĩnh cô. 

Hải Nhạc rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, cô kinh ngạc buông lỏng ra Tạ Thư Dật ra, nhìn hắn bị đặt lên băng ca đẩy đi, cô cũng không tự chủ được mà chạy theo băng ca. Bởi vì quá đau lòng, quá sợ hãi sẽ mất đi Tạ Thư Dật, Hải Nhạc cứ thế chạy theo, đến khi trước mắt cô một hồi tối đen, sức lực trong phút chốc như bị rút cạn, Hải Nhạc cả người xụi lơ ngã trên mặt đất. 

Thật lâu sau Hải Nhạc mới tỉnh lại, cô cố hết sức mở mắt, phát hiện mình lại đang nằm trong phòng bệnh. 

“Thư Dật! Thư Dật!” Hải Nhạc lẩm bẩm gọi tên Tạ Thư Dật.

Cô muốn đi gặp hắn, cô nhất định phải nhìn thấy hắn! Hải Nhạc giùng giằng, muốn ngồi dậy. 

“Nhạc Nhạc! Con là Nhạc Nhạc của mẹ sao? Con đã tỉnh lại rồi sao? Con gái, con đã tỉnh rồi sao?” 

Tạ Hải Nhạc nghe được thanh âm quen thuộc, đó là giọng của mẹ!

Hải Nhạc không khỏi quay đầu, nhìn thấy mẹ đã lâu không được gặp, nước mắt không tự chủ được rơi xuống hai gò má. 

" Mẹ! Cha!" Hải Nhạc nghẹn ngào thốt lên. 

Mẹ Hải Nhạc thấy Hải Nhạc gọi một tiếng ‘mẹ’, bà ngồi ở bên mép giường không khỏi kích động ôm Hải Nhạc vào trong ngực. 

“Nhạc Nhạc a! Nhạc Nhạc đáng thương của mẹ! Quả thật là con! Quả thật là con!” Bà khóc ồ lên.

“Mẹ cứ cho rằng con đã không còn nữa, không nghĩ tới, con vẫn còn sống, con gái của mẹ, đứa con gái đáng thương của mẹ! Con mấy năm này sống thế nào a? Tại sao con không trở về nhà? Tại sao không trở về tìm cha mẹ! Đứa con gái đáng thương của mẹ! Con gái đáng thương của mẹ a! Con phải chịu khổ rồi, con phải chịu khổ rồi a!” 

“Mẹ, cha! Con muốn đi tìm Thư Dật! Hắn thế nào rồi? Hắn rốt cuộc thế nào rồi? Con muốn đi tìm hắn! Con không thể không có hắn!” Hải Nhạc kích động nói với mẹ.

“Nhạc Nhạc, con gái của cha, không nên gấp gáp. Thư Dật không có sao, nó không có chuyện gì, con không cần lo lắng, viên đạn trong người nó đã lấy ra rồi, không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.” Tạ ba ba nhẹn ngào nói.

"Quả nhiên con chính là Hải Nhạc a! Cha cũng đã suy nghĩ, Tiểu Bảo giống Thư Dật lúc còn nhỏ như vậy, làm sao có thể không phải là con của nó? Trời cao có mắt a, con không những không có chuyện gì, mà vẫn vì Thư Dật mà sinh ra hai đứa trẻ đáng yêu như vậy! Hải Nhạc à, mấy năm này thật khổ cho con rồi!” 

“Thật không? Có thật không? Mọi người không có lừa con chứ?” Hải Nhạc không để ý đến lời nói phía sau của Tạ ba ba, trong tai cô chỉ nghe được mấy chữ đầu, cô trợn to đôi mắt đẫm lệ, tha thiết nhìn Tạ ba ba. 

“Đứa trẻ này, cha làm sao lại gạt con chứ? Dù cha lừa bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không lừa con a!” Tạ ba ba lau nước mắt nói.

“Cha, vậy sao cha và mẹ lại khóc? Sao hai người lại khóc?” Hải Nhạc vẫn không yên lòng, cô sợ Thư Dật cứ như vậy mà ra đi, cha mẹ sợ cô đau lòng mà lừa dối cô! 

“Nhạc Nhạc, cha mẹ rất mừng, mừng vì con vẫn còn sống, còn sinh cho Thư Dật một trai một gái đáng yêu như vậy, chúng ta thật sự rất vui mừng, mừng đến rớt nước mắt!” Tạ ba ba nghẹn ngào nói, tay vẫn không ngừng lau nước mắt.

“Không, con không tin! Hai người đừng gạt con! Cha, mẹ, dẫn con đi gặp anh ấy! Con muốn tự mình nhìn thấy anh ấy không có chuyện gì, như vậy con mới biết có phải thật hay không!” 

Hải Nhạc muốn từ trên giường trượt xuống, Tạ ba ba đè cô xuống, nói: “Hải Nhạc, Thư Dật không có chuyện gì, nó thật không có sao, con không phải sợ, cha chắc chắn sẽ không để cho nó xảy ra chuyện! Con phải tin tưởng cha!” 

Hải Nhạc nghe cha nói như vậy, từ trong sự kích động bình phục lại, bắt đầu vui mừng, cô hai tay hợp thành chữ thập, lời nói không mạch: "Anh ấy không có chuyện gì sao? Không có chuyện gì sao? Không có việc gì là tốt! Là tốt rồi! Cảm tạ Thượng Đế! Cảm tạ trời cao! Chúng con vẫn là người một nhà được ở bên nhau! Cảm ơn Thượng đã thương xót cho Tạ Hải Nhạc con! Cảm ơn ông trời, cảm ơn bồ tát!”

Tạ ba ba thấy Hải Nhạc vui mừng như vậy, ông không khỏi rơi nước mắt, Tạ ba ba ngồi xuống bên cạnh mẹ Hải Nhạc, ôm cả hai người vào trong ngực.

Tạ ba ba vui mừng nói:" Thật tốt, thật tốt, tất cả người một nhà chúng ta đều tốt, không có gì làm ba vui vẻ hơn! Hải Nhạc à, con biết không, mẹ con cho rằng con đi rồi, bà ấy cứ tự trách mình không nên đuổi con ra khỏi nhà, nếu như con không ra khỏi nhà thì con cũng không xảy ra chuyện gì rồi! Trong mấy năm này, bà ấy trông già đi mấy phần rồi, còn thường xuyên ăn chay niệm phật, mong giảm bớt được áy này trong lòng. Về phần cha, con cũng thấy đấy, tóc của cha cũng đã lấm tấm hoa râm rồi, không nghĩ tới con lại vẫn còn sống, thật sự quá tốt a! Thật tốt quá!”

Nghe xong lời của Tạ ba ba, hai mẹ con Hải Nhạc lại xúc động khóc lớn lên. 

“Cha mẹ, mấy năm này, con cũng vậy rất nhớ mọi người, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Cha, mẹ, là con gái bất hiếu, thật xin lỗi mọi người, thật xin lỗi! Không phải là con không muốn trở về tìm cha, mẹ Lúc đó, chị đẩy con xuống biển, con cho rằng mình chỉ có chết mà thôi…” 

Hải Nhạc lời nói vẫn chưa nói hết, Mẹ Hải Nhạc thiếu chút nữa muốn bất tỉnh, mặt tái nhợt lầm bầm nói: "Trời ạ, ông trời của tôi ơi.., Hải Hoan… Hải Hoan… là nó đẩy con xuống biển sao! Hải Hoan a! Sao nó có thể làm như vậy? Con là em gái ruột của nó! Nó là chị gái của con a!” 

Mẹ Hải Nhạc không cách nào tiếp nhận sự thật này, vừa khóc vừa thống khổ lắc đầu.

“Mẹ, con cũng không biết chị ta lại trở nên xấu xa như vậy! Lúc trước chị ta bỏ thuốc hại con và Thích lão sư, con không truy cứu chuyện đó. Khi chị ta mang thai vu oan cho Thư Dật, mà lại bị Thư Dật phát hiện, đứa bé không còn giá trị lợi dụng nữa, chị ta liền vu oan cho con, nói là con đẩy chị ta xuống lầu, con cũng cứ thế cho qua! Mẹ, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc thật sự không có đẩy chị ta! Là chị ta tự ngã xuống! Mẹ…!” Nhiều năm chịu ủy khuất mà không thể nào nói ra, Hải Nhạc thút thít cơ hồ nói không được.

Mẹ Hải Nhạc ôm thật chặt cô, áy náy kêu gào nói: "Nhạc Nhạc, là lỗi của mẹ, ban đầu mẹ cứ cho rằng vì con thích Thư Dật, thấy Hải Hoan mang thai con của nó thì không cam lòng, cho nên mới đẩy nó xuống lầu. Mẹ xin lỗi, là mẹ đã hại con, mẹ đáng ra phải tin tưởng tư cách làm người của con. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, mẹ không cầu xin sự tha thứ của con, là lỗi của mẹ! Nhạc Nhạc, thật xin lỗi, thật xin lỗi! 

Hải Nhạc vội vàng nói: "Mẹ, không trách mẹ, con thật sự không trách mẹ, chỉ tại chị quá thông minh, nói dối mà không khác gì nói thật! Con không thể tự biện bạch gì cả! Mẹ, Nhạc Nhạc không trách mẹ, thật đấy! Chị, chị lừa con, lừa tất cả mọi người! Chị sau đó lại đến Hải Giác, nói rằng chị bị Kim Cương cưỡng bức, ảnh hưởng đến sự an toàn của cha và Thư Dật, chị nói muốn suy nghĩ cho Tạ gia, không muốn nhìn thấy cha và Thư Dật trở mặt, lúc này nên đoàn kết với nhau. Chị còn nói nếu chúng con cùng nhau về nhà thì chị sẽ nói với mọi người biết sự thật là chị tự mình ngã xuống lầu chứ không phải là con đẩy! Con cho rằng chị thật sự biết xám hối rồi, liền tha thứ tất cả mọi chuyện mà chị gây ra cho con! Con trước sau như một, muốn dùng lòng tốt cảm hóa chị, vậy mà, sau đó chị nói muốn lên vách đá ngắm cảnh biển, con liền đưa chị đi, chị nói con tháo chiếc nhẫn và sợi dây chuyền Dolphin Kiss xuống cho chị xem! Mẹ, con thật sự không có ngờ, chị lại trở nên xấu xa như vậy! Thấy chị nói vô cùng thành khẩn, con mới tháo dây chuyền xuống cho chị em, kết quả, chị không những không trả lại cho con, mà còn đẩy con xuống vách đá!”

“Nhạc Nhạc, đứa trẻ đáng thương của mẹ! Hải Hoan thật ghê tởm! Làm sao nó có thể làm ra chuyện ác độc như thế! Cũng không hiểu một chút nào là tình thân ruột thịt! Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái ác độc như ma quỷ vậy chứ!!” Mẹ Hải Nhạc chỉ biết là ôm Hải Nhạc khóc thút thít.

“Mẹ, là con mệnh lớn, sau đó con được một gia đình ngư dân cứu sống, nhưng khi tỉnh lại, con phát hiện ra mình không thể nói chuyện, mặt cũng bị phá hủy! Càng làm cho con tuyệt vọng hơn, khi con nghe người ta nói, con gái nuôi của Tạ gia Trì Hải Hoan nhảy núi tự vẫn, Tạ gia cử hành tang lễ rất long trọng, con biết ngay là chị mạo danh con! Để cho mọi người tin rằng chị ấy chính là con, mà người chết đi chính là Trì Hải Hoan! Sau một thời gian, con lại nghe Tiểu Tĩnh nói, Hải Nhạc cùng thiếu gia đính hôn rồi! Hôn lễ cũng rất náo nhiệt, rất long trọng! Mẹ à, mẹ có biết không? Khi nghe được tin chị và Thư Dật đính hôn, con chỉ muốn chết mà thôi, con kéo thân thể đi lên tầng thượng của bệnh viện, muốn từ đó nhảy xuống cho xong hết mọi chuyện! Mẹ, con mất đi giọng nói, mất đi khuôn mặt của mình, còn mất cả Thư Dật! Sống trên đời đối với con mà nói, không khác gì cực hình! Thay vì sống trên đời thống khổ như vậy, chết đi thật tốt biết bao! Nhưng lúc đó Tiểu Tĩnh chạy tới nói cho con biết, con đã mang thai rồi, là vì mang trong mình giọt máu của Thư Dật, con mới có dũng khí để tiếp tục sống! Con đã nghĩ rằng, ông trời phạt con mất đi Thư Dật và cha mẹ, nhưng lại ban cho con những đứa con của mình, cho nên, cứ coi như là vì đứa nhỏ, con phải sống! Mẹ, lúc ấy, lúc ấy, mẹ cảm thấy, con có thể trở về nhà sao? Con không có gì để chứng minh, khuôn mặt, giọng nói đều mất hết, thứ duy nhất con có thể chứng minh mình là Tạ Hải Nhạc chỉ có chữ viết, nhưng chị sẽ bắt chước! Chị ấy sẽ bắt chước! Mẹ biết không? Ba, ba con, ông ấy không phải là đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ mà chết! Ông ấy…ông ấy…” Hải Nhạc khóc nói không được nữa.

Mẹ Hải Nhạc không khỏi gấp gáp hỏi tới: " hắn là làm sao rồi? Ngươi nói a! Ngươi nói a!

“Mẹ a, lần đó con và chị đứng trên vách đá, sau khi đoạt lấy sợi dây chuyền và chiếc nhẫn của con, chị nói rằng đã động tay động chân ở trên thắng xe của ba! Cho nên xe của ba mới bị mất khống chế mà rơi xuống vách núi đó! Ba chết đi, đều là do chị ấy ta! Chỉ vì ba không chuyền quyền nuôi dưỡng cho mẹ, hơn nữa, còn muốn gả chị cho người đàn ông nào đó, mà chị ta liền nổi lòng thù hận, giết hại ba! Di thư mà ba để lại, là chị ta bắt chước nét chữ của ba đấy, không phải là bút tích của ba! Đây là chị ta chính miệng nói với con đấy! Mẹ, chị, chị thật quá ác độc a! ba thật đáng thương, có nằm mơ cũng không ngờ mình lại bị chính con gái ruột hại chết a!” 

Mẹ Hải Nhạc cơ hồ ngây người như phỗng, mà Tạ ba ba đứng ở bên cạnh cũng rùng mình một cái: “Hải Hoan, thật không ngờ nó lại trở1 Làm sao nó có thể xuống tay như thế? Trời ạ, lòng dạ của nó, sao lại trở nên ác độc như vậy? Quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi! Không cách nào tưởng tượng nổi! Hành vi của nó, đúng là ác ma!” 

“Cha, mẹ, hai người còn chưa biết đâu, sau này chị ta biết được con chính là Hải Nhạc, cho nên thuê sát thủ bắt cóc, hòng giết con! Nếu không phải là trùng hợp Lưu Kim Kiểu của Trúc Bang cho rằng con chính là Trì Hải Hoan, liên tục phái người theo dõi con, thì con đã chết từ lâu rồi! Thân tín của Trúc Bang đã ra tay giết hai tên sát thủ kia, rồi đưa con tới Trúc Bang. Lúc này Lưu Kim Miểu biết được con chính là Hải Nhạc, hắn liền lợi dụng con để uy hiếp Thư Dật! Sau đó Thư Dật cứu con ra ngoài an tòan, nhưng anh ấy muốn đem kẻ sai khiến hai tên sát thủ kia ra ngoài ánh sáng, cho nên bảo con giả bộ bị thương nằm trong bện viện. Hải Hoan vì sợ mình bị bại lộ, liền hạ xuân dược Thư Dật, muốn mang thai đứa con của anh ấy. Thư Dật biết tất cả nên tương kế tựu kế, để cho chị ta tưởng rằng mình được như ý, sau đó liền đuổi chị ta ra khỏi nhà, chị ta bị dồn tới bước đường cùng, cho nên tìm tới bệnh viện muốn giết con và tên sát thủ kia! Nhưng con không nghĩ tới trên tay chị ta lại có súng! Kết quả khi chị ta nổ súng, Thư Dật đã thay con đỡ phát súng đó! Chị ta thật sự là muôn lần chết không đền hết tội! Con hận chị ta! Con thật sự rất hận chị ta! Tại sao chị ta lại có thể như vậy? Chị ta luôn miệng nói yêu Thư Dật! Thế nhưng lại hướng Thư Dật nổ súng! Cha, mẹ! Con không cách nào tha thứ cho chị ta! Con cũng không muốn tha thứ cho chị ta! Tuyệt đối không tha thứ cho chị ta!

Hải Nhạc vừa nói, vừa rơi lệ, trong mắt cũng là lửa giận phẫn nộ. 

Mẹ Hải Nhạc trầm mặc hồi lâu, sau đó, bà đột nhiên hung hăng ở trên mặt mình quăng một cái tát, Tạ ba ba cùng Hải Nhạc cũng lên tiếng kinh hô, bà lại tiếp tục đánh mặt mình, Tạ ba ba giữ tay của bà lại, than thở nói: “Em đánh mình làm gì? Em có tội tình gì chứ?” 

“Trường Viên, là em, trách em, là em không dạy dỗ nó tử tế, là em đã quá lơ là nó, mới để cho nó biến thành bộ dạng thế này, em chỉ thấy là nó sống với ba nó cực khổ như thế, cảm thấy vô cùng áy náy, cho nên những chuyện nó làm em đều nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua! Là tại em không có để ý đến nó, để cho nó biến thành kẻ điên mang tội giết người như vậy!” Mẹ Hải Nhạc khóc thất thanh.

“Không, không trách em, suy nghĩ một chút ba của nó là bị nó hại chết trước khi nó tới Tạ gia, chỉ có thể nói là do ba nó đã không dạy dỗ nó đàng hoàng, không phải em! Em nhìn lại đi, không phải Nhạc Nhạc được em dạy dỗ rất tốt đó sao! Không phải là lỗi của em, không cần ôm đồm trách nhiệm lên thân mình, nó bắn Thư Dật, chính là lỗi của nó, không phải tại em, anh sẽ không trách em, thật đấy! Đó là hành động của nó, không liên quan gì tới em!" Tạ ba ba ôm vợ vào lòng, khẽ an ủi bà.

“Trường Viên, nếu như Thư Dật mà xảy ra chuyện gì, em thật sự sẽ không thể tha thứ cho chính mình, em nhất định sẽ lấy cái chết để tạ tội! Xin lỗi anh, Trường Viên, thật xin lỗi Liệt tổ liệt tông Tạ gia! Là em có lỗi với anh!” Mẹ Hải Nhạc khóc ngã nhào vào trong ngực Tạ ba ba.

Hải Nhạc nghe mẹ nói như vậy, cũng trở nên gấp gáp, chẳng lẽ Thư Dật vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm sao?

“Mẹ, Con muốn đi gặp Thư Dật, con muốn nhìn thấy anh ấy!” Hải Nhạc ngẩng đầu lên cầu khẩn nhìn cha mẹ, "Hai người không để cho con nhìn thấy anh ấy, con sẽ tìm cái chết a!” 

“Nhưng bây giờ thân thể không được tốt, không nên đi lại.” Mẹ Hải Nhạc nói.

“Con không có chuyện gì, chỉ là con quá lo lắng cho Thư Dật, nên mới té xỉu mà thôi!” Hải Nhạc vội vàng giải thích.

Cô thật sự nhớ hắn, rất nhớ, không nhìn thấy hắn được bình an, cô thật sự muốn đi tìm cái chết a!

Tạ ba ba trầm mặc chốc lát, nói: " Được rồi, chúng ta đưa con đi gặp nó!” 

Hải Nhạc không kịp chờ đợi xuống giường, Mẹ Hải Nhạc dìu cô, đi tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Tạ Thư Dật, khi Hải Nhạc nhìn thấy Tạ Thư Dật nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, nước mắt không cầm được liền chảy xuống.

Cô quay đầu hỏi Tạ ba ba: "Tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh lại? Sao anh ấy vẫn bất tỉnh? Anh ấy vẫn còn nguy hiểm sao?” 

“Bởi vì viên đạn khảm vào rất sâu, làm vỡ gan, cho nên, phải qua nhiều ca phẫu thuật, cha cũng phải rút 400CC máu để truyền cho nó, đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng lại rơi vào trạng thái hôn mê.” Tạ ba ba nói.

“Tên ngốc này, thật là ngu, thật quá ngu ngốc, rõ ràng người bị thương lần này là con, thế nhưng anh ấy lại hết lần này tới lần khác thay con nhận lấy vết thương này, không có ai ngu bằng anh ấy nữa rồi!” Tạ Hải Nhạc nước mắt lã chã rơi.

Tạ ba ba thở dài một cái, nói: " Nhạc Nhạc, con không biết đâu, năm đó, nó cho rằng con chết rồi, tựa hồ như kẻ điên mà chạy đến vách đá đó, cha khuyên can để nó không làm ra chuyện điên rồ, thế nhưng nói gì nó cũng không nghe, nó nói với cha thế này: ‘Cha, cha chỉ có một đứa con trai, nhưng con cũng vậy, con cũng chỉ có một Nhạc Nhạc, con không thể nào để cho cô ấy cô đơn một mình, con muốn đi theo cô ấy.’ Sau đó nó nhảy xuống vách đá, con không biết lúc đó cha đau lòng cỡ nào đâu, trong lòng của nó, người cha này cũng không quan trọng bằng con a! Ai, thằng bé này quá cố chấp, nó cứ ngu ngốc dây dưa, nó vì con, mà ngay cả tính mạng cũng không muốn! Thật là không còn cách nào với nó! Cũng may là nó không có chuyện gì! Bằng không, con không có chuyện gì rồi, mà nó lại xảy ra chuyện thì thật dúng là oan nghiệt! Hoàn hảo cả hai đứa đều không xảy ra chuyện gì!” 

Hải Nhạc nghe được tạ ba ba nói như vậy, nhất thời lại ngẹn ngào khóc không thành tiếng. 

Cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, hình ảnh mà lúc hắn nhảy xuống núi, hắn nhất định là không hề lưu luyến mà nhảy xuống đấy!

Đứa ngốc! Thật là ngu! Hắn tại sao có thể vì cô, ngay cả sinh mệnh của mình cũng không muốn? Cô không cần hắn thâm tình như vậy! Thật sự không cần! Thật tốt vì hắn không xảy ra chuyện gì! Nếu không, cô thật sự không có cách nào tha thứ cho chính mình, là cô đã khiến hắn nhảy xuống vách núi đó! Cũng may là hắn không có chuyện gì, nếu không cô nhất định cũng sẽ theo hắn rời đi!

Hải Nhạc vuốt lớp kính thủy tinh, nức nở nói: " Thư Dật, anh nhất định phải nhanh chóng khỏe lên, nhất định. Em vẫn chờ anh, Tiểu Bảo Tiểu Bối cũng chờ anh, cha và mẹ, tất cả mọn người đều đang chờ đợi anh, chờ anh khỏe rồi, cả nhà chúng ta sẽ được đoàn viên ở bên nhau! Thư Dật…” Hải Nhạc lại ô ô mà khóc lên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.