Ác Ma Ca Ca

Chương 225: Trì Hải Hoan bị bệnh tâm thần???



Vụ án Trì Hải Hoan bắn Hải Nhạc và Tạ Thư Dật, dựa vào danh tiếng và địa vị của Tạ gia, tòa án quyết định mở phiên tòa kín đáo. Ngày mở phiên tòa, Hải Nhạc và Tạ Thư Dật ngồi ở chỗ nguyên cáo, Trì Hải Hoan khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt cũng ngây dại bị viên cảnh sát còng tay dắt tới chỗ ngồi bị cáo. Nhìn thấy Tạ Thư Dật và Hải Nhạc, ánh mắt của cô sáng lên, rồi lại ảm đạm xuống, sau đó, cô nhanh chóng dời tầm mắt đến phía người xem, thấy mẹ cô và Tạ ba ba đang ngồi cùng nhau, cô có chút buồn bã thê lương nhìn mẹ, mẹ Hải Nhạc không khỏi nghẹn ngào rơi lệ hô một tiếng: “Hoan Hoan!” nhưng Trì Hải Hoan ngay sau đó liền hờ hững cúi đầu, mẹ Hải Nhạc thấy Trì Hải Hoan trở nên như vậy, lại nhào vào trong ngực Tạ ba ba mà khóc lên. 

Người chịu đau khổ nhất chính là mẹ của Hải Nhạc, nguyên cáo là con gái của bà, bị cáo cũng lại là con gái của bà, bên nào cũng là máu là thịt của bà, dù Trì Hải Hoan làm sai quá nhiều chuyện, nhưng dù sao cũng là con gái của bà, chị em tương tàn, tim của mẹ Hải Nhạc cơ hồ bị hai chị em dày vò đến tan nát. 

Trì Hải Hoan nhìn thấy mẹ khóc thương tâm như vậy, cô lặng lẽ cúi đầu, mơ hồ có thể thấy bả vai cô cũng run run. 

Hải Nhạc nhìn thấy tất cả, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở, không nhịn được khóc nấc lên, Tạ Thư Dật thấy thế, ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.

Ngay sau đó vị thư ký đứng lên điểm danh, Tạ Hải Nhạc cùng đứng lên đáp lời, sau khi tòa đọc hết lời quy định thì tất cả mọi người đều ngồi xuống.

Giọng nói uy nghiêm của chánh án vang lên” Căn cứ Luật Tố tụng hình sự, Tòa án nhân dân Đài Bắc hôm nay mở phiên tòa xét xử vụ án do Tạ Thư Dật và Tạ Hải Nhạc cáo trạng Trì Hải Hoan tội thuê người khác giết người và tội cố ý giết người! Phiên tòa bắt đầu! 

Ngay sau đó ông ta hỏi Trì Hải Hoan có nhận được đơn khởi tố hay không, sau khi luật sư biện hộ đại diện trả lời, chánh án bắt đầu chỉ định luật sư biện hộ cho Hải Nhạc bắt đầu biện hộ. 

“Trì Hải Hoan và thân chủ của tôi – Tạ Hải Nhạc vốn là chị em song sinh, bởi vì tình cảm thù hận giữa hai người mà sinh ra ý muốn giết người, ngay từ sáu năm trước, cô ta đã lợi dụng thân chủ của tôi là người lương thiện và nể tình chị em mà dụ dỗ cô ấy đến vách núi, lừa gạt lấy đi vật đính ước mà Tạ Thư Dật tặng cho Tạ Hải Nhạc, sau đó đẩy thân chủ của tôi xuống vách núi.” 

“Phản đối! Phía luật sư bào chữa cho nguyên cáo đang tự suy đoán! Xin luật sư hãy đưa ra chứng cứ cụ thể, là chứng cứ!” Luật sự bào chữa cho Trì Hải Hoan đứng lên kháng nghị.

"Phản đối có hiệu lực, mời luật sư bào chữa cho bên nguyên hãy đưa ra những chứng cứ cùng nhân chứng cụ thể.” Chánh án nói.

"Trì Hải Hoan đã giả mạo thân phận của thân chủ tôi – tức cô Tạ Hải Nhạc. Đó chính là chứng cứ! Có nhân chứng có thể chứng minh điều này.” Luật sư Lưu bình tĩnh nói.

"Mời nhân chứng…”

Đứng trước mặt nhân chứng của vụ án mấy năm trước sau khi đã kể lại mọi chuyện, luật sư bào chữa cho Trì Hải Hoan hỏi: “Các vị có tận mắt nhìn thấy thân chủ của tôi đẩy Tạ Hải Nhạc xuống vách núi?” 

"Không nhìn thấy!" Mọi người trả lời.

“Các vị cũng không tận mắt nhìn thấy thân chủ của tôi đẩy Tạ Hải Nhạc xuống vách núi, vậy thì không chuyện thân chủ của tôi đẩy Tạ Hải Nhạc xuống vực không hề tồn tại! Không sai, cô ấy đã giả mạo thân phận của Tạ Hải Nhạc, nhưng cô ấy làm như vậy cũng chỉ là vì cô ấy quá yêu Tạ tiên sinh, sau khi Tạ tiểu thư trượt chân xuống vách núi, Trì Hải Hoan mới nảy sinh ý tưởng để mình thay thế thân phận của Tạ tiểu thư để có thể cùng Tạ tiên sinh ở chung một chỗ. Chỉ với một lí do này không đủ để chứng minh rằng chính cô ấy đã đẩy Tạ tiểu thư xuống vách núi.” Luật sự bào chữa cho Trì Hải Hoan đanh thép nói.

"Tòa đồng ý với luật sư bào chữa cho bị cáo. Lời cáo buộc bị cáo đã đẩy nguyên cáo xuống vách núi, chứng cứ chưa đủ, tội danh mưu hại không thành lập, mời luật sư bên nguyên cáo tiếp tục biện hộ.” Chánh án nói.

Trì Hải Hoan ngồi ở ghế bị cáo, trên môi như có như không mà lộ ra tia cười mỉm. 

"Thân chủ của tôi đại nạn không chết, được ngư dân trong làng chài cứu sống, khuôn mặt bị hủy hoại, giọng nói cũng bị mất, hoàn cảnh vô cùng bi thảm. Bởi vì bị cáo đã giả mạo thân phận của thân chủ tôi, cho nên cô ấy cảm thấy khôi phục thân phận của mình chỉ là vô vọng, liền mai danh ẩn tích sống ở nhà họ Phương suốt sáu năm nay, sinh ra được một cặp song sinh một trai một gái. Khi thân chủ Tạ Thư Dật của tôi đi đến biệt thự tư nhân Hải Giác của anh ta, đã tình cờ gặp được con trai và con gái của mình, vì hoài nghi thân phận của hai đứa bé nên Tạ Thư Dật đã đưa chúng đến Đài bắc tiến hành xét nghiệm DNA. Nhưng sau khi bị cáo biết được chuyện này, bị cáo đã dùng mối quan hệ và tiền để mua kết quả giám định, nhờ người đánh tráo kết quả giám định, khiến cho thân chủ thứ 2 của tôi không thể biết được hai đứa bé chính là con của anh ta! Đây chính là kết quả giám định DNA ban đầu trước khi bị đánh tráo, mời xem qua.” Luật sư Lưu đem tài liệu đưa tới tay chánh án.

“Mà vị kia, người đã trợ giúp cô ta đánh tráo kết quả giám định DNA đã đồng ý ra tòa làm nhân chứng. Xin phép chánh an cho gọi nhân chứng vào." Luật sự Lưu nói.

Khi mời nhân chứng vào đối chất, vị luật sư bào chữa cho Trì Hải Hoan không có kháng nghị gì, thừa nhận là chính Trì Hải Hoan đã làm việc này, nhưng tất cả vẫn chưa đủ chứng cứ chứng minh rằng Trì Hải Hoan có động cơ sát hại Tạ Hải Nhạc. 

Luật sư Lưu lớn tiếng nói: "Qua chứng cứ này có thể thấy được, thủ đoạn của bị cáo vô cùng cao minh và ác độc, cô ta trăm phương ngàn kế ngăn cản hai vị thân chủ của tôi nhận ra nhau, sau khi bị thân chủ thứ hai của tôi cự tuyệt tình cảm một lần nữa, bị cáo liền nảy sinh ý đồ sát hại thân chủ thứ nhất của tôi, cô Tạ Hải Nhạc! Bị cáo đã thuê sát thủ mưu sát cô tạ Hải Nhạc, nhưng cùng lúc đó, thân chủ của tôi may mắn được vị tài xế lái xe đến Đài Bắc – ông Lý Trung Hỉ cứu sống khỏi tay của hai tên sát thủ kia. Mời nhân chứng Lý Trung Hỉ!” 

Lý Trung Hỉ sải bước đi lên bục nhân chứng, ông cười cười hướng Hải Nhạc gật đầu một cái. 

Mà luật sư của Trì Hải Hoan đi đến trước mặt ông, hỏi một loạt câu hỏi, rồi nói: “Nhân chứng cứu Tạ tiểu thư từ tay đám sát thủ là sự thật, nhưng nhân chứng của nguyên cáo cùng chứng cứ và thân chủ của tôi hoàn toàn không liên quan đến nhau! Không đủ để chứng minh sát thủ là do thân chủ của tôi thuê! Tôi khẳng định, thân chủ của tôi không hề thuê sát thủ tới giết hại nguyên cáo!” 

"Chứng cứ không đủ! Mời nguyên cáo đưa ra thêm chứng cứ.” Chánh án nói.

(((((Rốt cuộc cũng cố gắng cho xong, tôi toát cả mồ hôi. Tôi chợt phát hiện ra rằng, tôi miệt mài suốt cả một ngày một đêm lâu như vậy, mà mọi người chỉ cần 2 phút là đã đọc xong rồi! Thỉnh thoảng cũng có rất nhiều mệt mỏi, rối rắm, chỉ sợ là các bạn cũng không cách nào hiểu được. Thật ra, theo đuổi vẻ đẹp hoàn mỹ thật sự không có gì là cá tính, nó sẽ làm mình mệt chết được. 

PS: Nếu như có độc giả nào đang học luật hay có thể là luật sư thì hãy hiểu cho Hương Hương một chút, tôi vốn dĩ kiến thức pháp luật có hạn, phải cố gắng tra hết tài liệu này tới tài liệu khác mới có thể viết được mấy dòng đó. Mong mọi người hãy nhớ là tiểu thuyết và thực tế sẽ luôn có những khác biệt, rất mong các bạn thân yêu sẽ lượng thứ cho Hương Hương, đừng vì thế mà xa lánh Hương Hương nhé.))))))))))))))))))))

“Tôi còn có một nhân chứng vô cùng quan trọng! Chính là một trong hai tên sát thủ muốn giết thân chủ Tạ Hải Nhạc của tôi! Hơn nữa, trong lúc hắn đang điều trị tại bệnh viện Nhân Ái, bị cáo Trì Hải Hoan đã giả mạo y tá lẻn vào phòng của hắn, tiêm dung dịch potassium cyanide (Kali Xianua) vào ống truyền dịch, mục đích là để hắn vô thanh vô thức trúng độc mà chết, xóa chứng cứ đi. Đây là mẫu dung dịch có nhiễm chất độc potassium cyanide đã được kiểm nghiệm, đủ để chứng minh chính cô ta đã dùng potassium cyanide (Kali Xianua) để tiêm cho tên sát thủ! Dùng cái này muốn giết người diệt khẩu!" Lưu luật sư lớn tiếng nói.

. Trì Hải Hoan không khỏi cũng ngẩng đầu lên, tên sát thủ kia mệnh ghê gớm thật a! Gã họ Lý kia khiến hắn bị trọng thương, hắn không chết, cô tiêm chất độc potassium cyanide cho hắn, hắn vẫn không chết! Đúng là dai như đỉa! 

Ngay sau đó tên sát thủ kia mặc quần áo bệnh nhân liền được hai viên cảnh sát dẫn vào tòa án, luật sư Lưu hỏi hắn: “Anh nhận được lệnh của người đã thuê anh lúc nào? Hãy nói xem người chủ thuê anh đã đưa ra lời chỉ thị gì?" 

"Tôi và anh trai của tôi vào đầu tháng 7 đã nhận được giao dịch này, người đó liên lạc với chúng tôi, cũng gửi tư liệu của Phương Viễn Chi cho chúng tôi qua mạng, bảo chúng tôi đi làm thịt cô ta. Chúng tôi thấy đối tượng ám sát là một người phụ nữ câm, cho nên đã đồng ý với cô ta, số tiền hắn đưa ra giao dịch cũng không phải là con số nhỏ, cho nên chúng tôi đã lấy trước một nửa số tiền làm đặt cọc, nhưng mà người đó yêu cầu là muốn nhìn thấy hình chứng minh Phương Viễn Chi đã chết, chỉ cần gửi số hình đó cho cô ta, cô ta sẽ đem số tiền còn lại giao cho chúng tôi. Sau đó chúng tôi tiếp cận Tạ Hải Nhạc, tóm được cơ hội cô ta đang đi đến Đài Bắc, chúng tôi đã bắt cóc cô ta lên núi. Kết quả, anh tôi bị người ta giết chết, còn tôi thì được cứu đưa vào bệnh viện. Đây là toàn bộ sự việc đã xảy ra.” Sát thủ nói.

"Vậy anh và người thuê đó liên lạc bằng cách nào?” 

"Dùng điện thoại di động để liên hệ, toàn bộ chỉ thị từ cô ta tôi đều nhận từ điện thoại di động.”

"Anh có nhớ giọng nói của người thuê đó không?”

"Là một giọng nam, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của chúng tôi, tôi biết đó là giọng nói đã qua xử lý đổi giọng, không cách nào xác định được danh tính thật sự.”

“Ý của anh, đó có thể là một người phụ nữ?” 

"Đúng vậy!”

Luật sư của Trì Hải Hoan lập tức kháng nghị: “Phản đối, phản đối! Luật sư của nguyên cáo đang có những câu hỏi mang tính hướng dẫn cho nhân chứng!” 

"Phản đối có hiệu lực, xin luật sư bào chữa cho nguyên cáo chú ý đến phương thức hỏi.” Chánh án nói.

Lưu luật sư gật đầu, lại tiếp tục hỏi: “Số tiền đặt cọc kia, các người giao dịch bằng tiền mặt hay là qua tài khoản ngân hàng của người thuê các người?” 

"Qua tài khoản ngân hàng của tôi.” 

" Số tiền đặt cọc là bao nhiêu?” 

“ Một trăm vạn Đài tệ.”

"Tôi đã hỏi xong, cảm ơn!”

Luật sư Lưu đi về chỗ ngồi, thò tay tiếp nhận tập tài liệu mà phụ tá đưa cho ông, đưa lên cho chánh án rồi nói: “Đây là chứng cứ mà cảnh sát đã kiểm chứng, đến ngân hàng mà thực hiện cuộc giao dịch đó để thu nhận, số tiền được gửi là 100 vạn không sai, và số tiền này được gửi cho hai tên sát thủ dưới tên của bị cáo Trì Hải Hoan!”

Nhìn Trì Hải Hoan đang cúi đầu, luật sư Lưu mạnh mẽ chỉ vào Trì Hải Hoan, lớn tiếng nói: “Chính là cô, Trì Hải Hoan! Cô luôn giả mạo thân phận của thân chủ tôi, nhưng vì cho rằng lần này sẽ không sợ vạn nhất, có thể đưa thân chủ của tôi vào chỗ chết! Cho nên cô liền to gan sử dụng thân phận thật sự của mình để cùng tội phạm thực hiện giao dịch xấu xa đó!” 

Sắc mặt của Trì Hải Hoan trong lúc nhất thời trở nên xám xịt, không ngờ cô cẩn thận đến mấy cuối cùng vẫn có sơ sót, bởi vì cô sợ giao dịch bằng tiền mặt mấy tên sát thủ sẽ dễ dàng nhận ra mình, cho nên mới lựa chọn gửi tiền qua tài khoản ngân hàng, cũng dùng cái tên tài khoản Trì Hải Hoan để gửi tiền. Dù sao thì, cái tên Trì Hải Hoan này, cô cho rằng một khi Tạ Hải Nhạc chết đi, thì sẽ không còn ai biết đến cái tên Trì Hải Hoan đó nữa, cũng không thể nào tìm ra được người nào giống cô, chắc chắn không cách nào buộc tội cô được! Nào ngờ…! 

Trong nháy mắt, thính giả ngồi phía dưới liền phát ra tiếng thảo luận xì xào. 

"Yên lặng! Yên lặng!" Chánh án gõ búa một cái, ông ta lật lật tài liệu xem một chút, sau đó quay sang phía bồi thẩm đoàn. 

Luật sư Lưu trên đà lại lấy ra hai đĩa CD, nói: “Sau khi bị cáo thuê sát thủ giết người thất bại, cô ta liền chạy tới bệnh viện muốn giết người diệt khẩu, đem chất độc potassium cyanide (Kali xianua) tiêm vào chai truyền dịch của tên sát thủ! Bị cáo tưởng rằng mình đã được như ý nguyện, sau đó lại chạy đến phòng bệnh của thân chủ tôi, cũng cố làm hại thân chủ tôi theo cách này, muốn tiêm potassium cyanide vào chai truyền dịch của thân chủ tôi, kết quả đã làm kinh động đến thân chủ của tôi. Kế hoạch đổ bể, bị cáo liền sinh sát ý, muốn nổ súng giết cô Tạ Hải Nhạc! Hai đĩa CD này, là lấy từ CCTV của bệnh viện, có quay camera quan sát đã ghi được toàn bộ quá trình bị cáo đến muốn giết nhân chứng diệt khẩu và thân chủ của tôi! Mời chánh án và bồi thẩm đoàn xem qua! Thân chủ của tôi trong tình thế cấp bách đã trốn ra phía sau phòng bệnh, nhưng bị cáo còn hướng cô ấy nổ hai phát súng, chỉ có điều hai phát súng đó không trúng người thân chủ Tạ Hải Nhạc của tôi, thân chủ thứ hai của tôi – anh Tạ Thư Dật đã bước vào khuyên bị cáo bỏ súng xuống, sẽ cho cô ta một cơ hội, bị cáo giả vờ nghe theo, rồi lại bất ngờ chĩa súng bắn về phía cô Tạ Hải Nhạc, nhưng phát súng đó lại bắn trúng thân chủ thứ hai của tôi! Bị cáo chẳng những thuê sát thủ giết người mà còn mang theo súng cố ý giết người! Mà người bị giết lại chính là em gái ruột của bị cáo! Thủ đoạn của bị cáo vô cùng tàn bạo, ác độc, trời xanh cũng ghê tởm! Tôi cáo buộc bị cáo với 4 tội danh: Một, tội xúi giục người khác gây thương tích cho bị hại! Hai, tội thuê người khác giết người! Ba, tội cố ý giết người! Bốn, tội giết người thân có cùng huyết thống! Xin chánh án và bồi thẩm đoàn xem xét trả lại công đạo cho thân chủ của tôi!” 

Khi thấy những hình ảnh chiếu ra từ hai chiếc CD, vị luật sư bào chữa cho Trì Hải Hoan cũng không còn lời gì để nói. 

Đúng lúc này, Trì Hải Hoan đột nhiên thét lên, cô ta không ngừng lấy hai tay cào tóc của mình, điên cuồng đạp đầu xuống bàn, cảnh sát vội vàng chạy tới giữ cô ta lại, nhưng không biết Trì Hải Hoan lấy đâu ra sức mạnh mà nổi điên xô ngã mấy viên cảnh sát, vừa đánh vừa đá, nhân cơ hội vị cảnh sát kia không chú ý mà cắn vào cổ anh ta. Tình huống quá bất ngờ, viên cảnh sát không kịp phản ứng liền lớn tiếng kêu đau, tất cả mọi người trên tòa nhất thời đều cảm thấy hoang mang khó tin, tạo nên một mảnh hỗn loạn chưa từng thấy.

Một viên cảnh sát khác vội vàng chạy tới cầm lấy cây gậy điện dí vào cổ Trì Hải Hoan, rất nhanh, Trì Hải Hoan trợn trừng mắt ngã sóng soài trên mặt đất. 

“Thưa quý tòa, thân chủ của tôi sáu năm trước đã phải chịu tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cô ấy mắc chứng bệnh uất ức vô cùng nghiêm trọng, những lúc bệnh tình tái phát đều có khuynh hướng tự sát! Cho tới bây giờ, cô ấy vẫn phải dùng thuốc điều trị! Ngài chánh án! Đây là hồ sơ bệnh án điều trị của thân chủ tôi tại Anh quốc! Khoảng thời gian cô Trì Hải Hoan tôi đi học ở Anh quốc, cũng vào ngày 15 tháng hai này, cô ấy đột nhiên phát bệnh tâm thần phân liệt, tấn công bạn học của cô ấy, sau đó Trì Hải Hoan được đưa vào điều trị ở khoa tâm thần! Bác sĩ đã giám định, cô ấy chẳng những có chứng uất ức, còn bị mắc bệnh tâm thần phân liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác! Giám định bệnh tâm thần của bệnh viện có thể chứng minh điều này! Thân chủ của tôi không thể gặp kích thích quá lớn, như vậy sẽ càng khiến cho bệnh tình của cô ấy thêm nặng hơn! Bởi vì vị luật sư của nguyên cáo đã sử dụng ngôn từ quá khích, mới khiến cho thân chủ của tôi phát bệnh! Lúc này thần trí của thân chủ tôi không được tỉnh táo, tôi đề nghị ngài thẩm phán và các bồi thẩm viên tạm thời dừng lại phiên tòa! Cho thân chủ của tôi thời gian tối thiểu là 3 ngày, đợi cô ấy tỉnh táo lại bình thường sẽ mở lại phiên tòa!” Luật sư của Trì Hải Hoan lớn tiếng nói.

Thẩm phán cầm lấy tài liệu, cùng các bồi thẩm viên trao đổi ý kiến một chút, một lát sau chánh án gõ búa, lên tiếng: “Xin luật sư của nguyên cáo chú ý đến từ ngữ! Bây giờ tôi tuyên bố, tạm dừng phiên tòa! Đợi bị cáo thần trí tỉnh táo lại, 3 ngày sau sẽ mở lại phiên tòa!”

Nhìn Trì Hải Hoan nhanh chóng bị mang ra khỏi tòa án, Hải Nhạc cùng Tạ Thư Dật bốn mắt nhìn nhau, tại sao có thể như vậy? Trì Hải Hoan có uất ức chứng? Còn có bệnh tâm thần phân liệt? Điều này sao có thể? Cô ta không phải là vẫn rất tốt sao?

"Sao… sao có thể như vậy?” Hải Nhạc ngơ ngác hỏi.

"Anh không tin! Cô ta làm sao có thể mắc bệnh tâm thần phân liệt? Chuyện này nhất định là làm giả! Là giả!” Tạ Thư Dật kích động kêu!

"Thư Dật, đừng kích động, thật thật giả giả còn không biết được!” Hải Nhạc vội vàng an ủi hắn.

Khi ra khỏi tòa án, Tạ Thư Dật sốt ruột khó nén hỏi luật sư Lưu: " Trì Hải Hoan đột nhiên liền trở thành người bị bệnh tâm thần, có phải là sẽ có chút khó khăn để buộc tội cô ta không?” 

Luật sư Lưu thở dài một tiếng: "Cô ta lấy ta giám định bệnh tâm thần và hồ sơ điều trị để chứng minh, Thư Dật, tôi đúng là không ngờ đến chuyện này!” 

"Thư Dật, mấy năm đó chúng ta đưa nó sang Anh quốc, không quản không hỏi, hơn nữa, lúc trước nó còn bị người ta làm nhục, từ nhỏ đã phát sinh chứng uất ức, bây giờ còn mắc bệnh tâm thần phân liệt. Theo lý mà nói, trừ mắc bệnh do di truyền ra, thì những đứa trẻ đó, phần lớn đều là do kích thích quá lớn mà khiến cho phát điên, Hải Hoan đã bị người ta làm nhục, sau hãm hại Nhạc Nhạc lại bị vạch trần, Thư Dật lại thẳng thừng cự tuyệt và chán ghét nó, người bình thường cũng không mấy ai chịu nổi áp lực và kích thích quá lớn như vậy!” Tạ ba ba cũng thở dài một hơi mà nói.

“Hải Hoan của tôi, đứa con gái tội nghiệp của tôi!” Mẹ Hải Nhạc nghĩ đến Trì Hải Hoan phải chịu đựng nhiều như vậy, trong lòng của bà đau như không khỏi khóc rống lên!

Hải Nhạc đứng đó trầm mặc, lòng của cô cũng đau đớn khôn nguôi, xem ra, mấy năm này, Trì Hải Hoan cũng không tốt hơn cô là bao, nếu như chị ta thật sự mắc bệnh này, thì có phải là ông trời đang trừng phạt những lỗi lầm mà chị ta đã gây ra hay không? 

"Còn ba ngày nữa phiên tòa sẽ mở lại, chúng ta vẫn còn thời gian ba ngày. Nếu như căn bệnh của cô ta là giả, chúng ta sẽ dùng ba ngày này, phơi bày bộ mặt thật của cô ta!” Tạ Thư Dật nói.

“Thư Dật, bệnh tâm thần vốn dĩ rất khó giám định." Luật sư Lưu thở dài một hơi. 

"Vậy ý của chú là, bởi vì cô ta là bệnh nhân tâm thần, cho nên có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Tại sao có thể như vậy? Được! Cứ coi như cô ta bị bệnh tâm thần, nhưng ít ra, ở thời điểm mà cô ta phạm tội, cô ta rất tỉnh táo a!” Tạ Thư Dật ức chế cơ hồ lớn tiếng kêu lên.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng để hai người thắng phiên tòa lần này!” Luật sư Lưu an ủi vỗ vỗ bả vai Thư Dật.

Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng chỉ là thở dài một cái, một câu cũng không nói ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.