Hải Nhạc xoay người lại, mỉm cười nói với Tạ Thư Dật và Tiểu Bảo Tiểu Bối:
“Thư Dật, Tiểu Bảo Tiểu Bối, chúng ta về nhà thôi! Về nhà của chúng ta! Ông nội và bà nội vẫn đang chờ các con đấy, chúng ta nên đi thôi!”
“Dạ.”
Tiểu Bảo và Tiểu Bối cùng nhau gật đầu một cái, sau đó Tiểu Bảo liếc nhìn Trì Hải Hoan, ánh mắt của nó tràn ngập lửa giận, Tiểu Bảo chạy tới trước mặt Trì Hải Hoan, đột nhiên đá vào chân cô ta một cước, nói:
“Người xấu! Đại phôi đản! Dám giả mạo mẹ tôi bắt chúng tôi tới đây! Dì đẩy mẹ tôi xuống vách đá, thuê người giết mẹ tôi! Còn chạy tới bệnh viện muốn giết mẹ! Dì so với mẹ ghẻ hoàng hậu của công chúa bạch tuyết còn xấu xa, độc ác hơn! Tôi đá chết kẻ bại hoại này! Đại phôi đản!”
Trì Hải Hoan không hề né tránh, cô ta cúi đầu nhìn qua đứa bé đang tức giận trước mắt này, lộ ra một nụ cười cổ quái. Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy đại não bị một hồi tê dại, cô tức tốc vọt tới trước mặt Tiểu Bảo:
“Tiểu Bảo! Không cần!”
Nhưng cô vẫn chậm một bước, hai tay Trì Hải Hoan đang mang còng, đột nhiên trùm qua người Tiểu Bảo! Viên cảnh sát bên người cô ta còn chưa có phản ứng kịp, Trì Hải Hoan liền húc cùi trỏ vào người họ, nhanh chóng xoay người chạy lên chiếc cầu treo chuông lớn kia, Hải Nhạc cũng vội vàng đuổi theo.
Tạ Thư Dật mới chỉ cùng vị cảnh sát giả dạng mục sư kia hàn huyên mấy câu, thế nhưng vừa xoay người lại thì Tiểu Bảo đã bị Trì Hải Hoan bắt lại rồi!
“Tiểu Bảo!” Tạ Thư Dật cũng lo đến gan mật đều vỡ, gấp gáp đuổi theo.
((((((((((((((((((( Tạ Thư Dật có lời muốn nói:
Thân chào các bạn độc giả! Tôi là Tạ Thư Dật, đã cùng các bạn trôi qua thời gian dài như vậy, tôi thật sự không bỏ được các bạn, tin rằng các bạn cũng có chút không bỏ được tôi và Nhạc Nhạc nhỉ? Các bạn hãy lưu lại một vài thứ cho Tạ Thư Dật tôi làm lưu niệm nhé! Hãy đưa ra những phiếu đề cử trong tay của các bạn! Hãy để cho má Hương (Chị tác giả đây ạ) chứng kiến mị lực của tôi, mà thật sự tôi cũng muốn xem bản thân mình có bao nhiêu mị lực! Thật ra thì tôi cũng có chút ngượng ngùng, bởi cũng chưa từng xòe tay ra mà muốn đồ của người khác. Tối hôm qua xòe tay đòi Hải Nhạc cũng là bất đắc dĩ, cho nên các bạn đừng cự tuyệt thỉnh cầu của tôi, nếu các banjcuwj tuyệt, Thư Dật ca ca đây sẽ rất đau lòng a! Mọi người hãy bấm nút đề cử, ủng hộ cho tôi nhé! Đến lúc đó, tôi có thể hào khí mà nhìn thẳng má Hương nói: “Nhìn đi! Mị lực của tôi là vô hạn! Chỉ cần tôi vung tay, liền có một đống phiếu đề cử bay tới! Có thể vui vẻ tổ chức hôn lễ với bà xã Hải Nhạc rồi!”
Đôi lời của Mạc Anh: Các bạn ơi, các bạn à! Các bạn hãy bấm đề cử để ủng hộ cho má Hương, Dật ca, Nhạc Nhạc và cả editor Mạc Anh nữa nhé! Ở bên Trung sẽ là nguyệt phiếu dành tặng cho tác giả để ủng hộ chị ý, còn bên mình, thì nút đề cử sẵn đó, chỉ cần tích là xong! Cảm ơn các bạn rất nhèo!
Bây giờ thì bắt đầu chiến tiếp nào!))))))))))))))))))))
Tiểu Bảo không ngừng giãy dụa kêu lên:
“Mẹ, cứu! Cứu Tiểu Bảo!”
Nhưng Trì Hải Hoan ngay lập tức liền dùng cánh tay kẹp cổ Tiểu Bảo, thằng bé nhất thời bị chặn họng, không nói được một câu nào nữa, hai mắt cũng trợn to lên.
Mắt thấy Trì Hải Hoan sắp đi lên bậc thang, Hải Nhạc dùng sức bổ nhào về phía trước, vừa vặn nhào tới chỗ Trì Hải Hoan. Cô nén đau đớn trên người, dùng sức tóm lấy chân của Trì Hải Hoan chuyên chú chạy về phía trước.
Trì Hải Hoan không ngờ Hải Nhạc lại bất chấp sinh mệnh bắt được chân của mình, cô ta ngoan độc đạp thẳng vào người Hải Nhạc, nhìn thấy Tạ Thư Dật chạy tới, trên mặt Trì Hải Hoan liền lộ ra vẻ hung ác:
“Chúng mày đối với tao đuổi cùng giết tận, tao liền ném con chúng mày xuống! Để cho chúng mày nếm trải nỗi đau mất con một chút!”
Trì Hải Hoan không nói nhiều lời, liền đưa Tiểu Bảo trong tay mình ra ngoài lan can, Tiểu Bảo hiểu ý đồ của cô ta, nó ôm chặt lấy cánh tay của Trì Hải Hoan, quyết không buông. Mà tay của Trì Hải Hoan bị còng, hành động rất bất tiện, cô ta không cách nào ném thằng bé ra ngoài được. Thời điểm hai người cứ thế giằng co, Tạ Thư Dật đã chạy tới, hắn lanh lẹ kéo ôm lấy thân dưới của Tiểu Bảo, thằng bé nhìn thấy ba chạy tới, liền cắn vào tay Trì Hải Hoan một cái. Cánh tay của Trì Hải Hoan vốn dĩ đã bị thương trước đó do Tạ Thư Dật, nay bị Tiểu Bảo ngoan mệnh cắn, cô ta không khỏi đau đớn ngửa đầu kêu lên, nhưng vẫn không chịu buông Tiểu Bảo ra.
Tạ Thư Dật một quyền nện vào eo của Trì Hải Hoan, thân thể Trì Hải Hoan bị một đòn của Tạ Thư Dật quật vào hàng rào, đầu cũng hung hăng đụng vào thanh xà phía trên, cô ta đau đớn rên lên một tiếng, khí lực như rút cạn, co quắp ngồi xuống. Tạ Thư Dật nhân cơ hội kéo Tiểu Bảo từ trong tay cô ta ra, ôm vào trong ngực của mình. Khi đã xác nhận Tiểu Bảo không bị tổn hao một cọng lông tóc nào, Tạ Thư Dật không khỏi ngồi phịch xuống, tim hắn như muốn vỡ ra, thiếu chút nữa Tiểu Bảo đã bị Trì Hải Hoan ném ra ngoài gác chuông rồi!
“Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không sao rồi! Không sao rồi! Không cần phải sợ ha!” Tạ Thư Dật kinh hồn, ôm Tiểu Bảo mới từ quỷ môn quan đi xuống dưới.
Hải Nhạc nhìn thấy Tiểu Bảo bình yên nằm trong lòng Tạ Thư Dật, cô không khỏi thu tay về, xoay người nằm ngửa ra sàn nhà, thở dốc.
“Ba, thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ! Kẻ bại hoại này muốn ném con xuống! Cao như vậy mà dì ta muốn con ngã chết a! Ba! Ba nhanh chóng bắt dì ta lại, để cho chú cảnh sát bắt dì ta lại đi!” Tiểu Bảo rốt cuộc cũng oa oa khóc rống lên.
Trì Hải Hoan ngẩng đầu lên, chậm rãi đứng dậy.
Hải Nhạc thấy cô ta đứng dậy, cô cũng vội vàng đứng dậy, Trì Hải Hoan buồn bã nhìn Hải Nhạc cười một tiếng:
“Tạ Hải Nhạc! Mày đừng mơ tưởng bắt được tao! Đừng mơ tưởng trả thù tao! Tao sẽ không cho mày có cơ hội này đâu!”
Hải Nhạc nghe cô ta nói như vậy trong lòng không khỏi rét lạnh.
Trì Hải Hoan đột nhiên trèo ra ngoài lan can, cô ta đứng ngoài đó, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Trì Hải Hoan tao có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày! Tạ Hải Nhạc, mày cứ chờ xem!”
Nói xong, cô ta xoay người, giơ hai tay lên, khom gối, dùng sức nhảy xuống lầu.
“Không được! Hải Hoan! Không được!” Hải Nhạc vừa hô to vừa nhào tới, cũng may cô vừa vặn đưa một tay ra nắm lấy Trì Hải Hoan đang treo lơ lửng giữa không trung.
Trì Hải Hoan mở mắt ra, nhìn thấy Hải Nhạc đang giữ tay mình liền hô to:
“Buông tao ra! Buông tao ra! Để cho tao chết!”
Nhưng Hải Nhạc càng nắm chặt hơn, quyết không buông tay, cô cũng lo lắng hô to:
“Chị hãy cố chịu! Cố chịu đựng! Thư Dật! Mau tới đây cứu chị ấy! Mau cứu chị ấy!”
Tạ Thư Dật vội vàng chạy tới, hắn thật không có nghĩ tới Trì Hải Hoan lại nhảy lầu tự vẫn. Hắn một tay nắm lan can, một tay cố vớt lấy tay của Trì Hải Hoan nhưng không được, vẫn còn cách một khoảng!
“Hãy cố đẩy người lên! Hắc ưng, các người mau kéo Hải Nhạc về phía sau!” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc nhìn Trì Hải Hoan đang lơ lửng trong không trung, không khỏi đau buồn:
“Tại sao chị lại ngu xuẩn như vậy? Chị cho rằng nhảy lầu là có thể giải quyết tất cả sao? Chị cho rằng chị có thể trở thành ác quỷ quay về làm khó Tạ Hải Nhạc tôi sao? Chị còn sống còn có một cái mạng! Chị chết đi, cũng sẽ chỉ là một đống tro! Một đống tro! Một đống tro bụi có thể làm khó tôi sao? Chị! Chỉ cần chị nhận ra sai lầm của mình,chị có thể tranh thủ giảm hình phạt! Chị không thể chết như vậy, cũng phải nghĩ đến mẹ chứ! Hãy nghĩ đến mẹ đang ở dưới lầu vẫn luôn nhìn chị kìa! Nếu chị cứ rời đi như vậy, mẹ có tiếp nhận nổi không?”
“Bà ấy? Bà ấy không phải đã nói là không có đứa con gái này sao?”
“Đừng ở đây giả bộ Thánh mẫu! Mày cứu tao, không phải là vì muốn tao ngồi tù cả đời sao?”
“Hải Hoan, nếu như chị biết sai, chị thật sự biết sửa sai, thì cái nhà này vẫn sẽ đón nhận chị! Chúng ta vẫn là người một nhà!”
Hải Nhạc cắn răng ra sức nắm lấy Hải Nhạc, sức lực của cô cũng đã cạn kiệt rồi, cô vừa gấp vừa tuyệt vọng. Trì Hải Hoan mặc dù đáng chết, nhưng cô không thể nào nhìn cô ta chết ngay trước mặt mình! Cô vô luận thế nào cũng phải cứu cô ta!
“Nhà? Tao không biết cái gì gọi là nhà! Mày cứu tao chỉ vì mày muốn tao đi tù, muốn dùng cách này đến báo thù tao! Cho dù mày cứu tao, tao cũng sẽ không cảm kích! Tao sẽ càng hận mày hơn, bởi vì tao không muốn đi ngồi tù! Tao thà chết còn hơn ngồi tù!”
Trì Hải Hoan lạnh lùng nói, cô đột nhiên cảm thấy có nước nhỏ xuống mặt mình, trời mưa sao? Nhìn lại một lượt cũng không thấy trời mưa?
Rất nhanh, cô hiểu ra kia chính là nước mắt của Hải Nhạc chứ không phải là mưa, Trì Hải Hoan có chút ngây người, không hiểu vì sao Hải Nhạc lại khóc.
Cô đã gây ra cho Hải Nhạc nhiều chuyện xấu như vậy, nó đáng lẽ phải hận cô thấu xương mới đúng, tại sao lại khẩn cầu cô quay đầu, còn nhào tới cứu cô! Nếu như người nhảy lầu là Tạ Hải Nhạc, nhào tới cứu nó, cô không làm được! Chỉ sợ là trong lòng hận không thể khiến nó nhanh chóng nhảy xuống dưới mà chết đi thôi!
Cô rốt cuộc cũng đã hiểu ra, hiểu ra mình và Hải Nhạc có gì khác biệt. Rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao Tạ Thư Dật lại yêu Hải Nhạc như vậy. Cho tới tận thời khắc này, cô vẫn không bằng Hải Nhạc! Bởi vì cô không có thứ lòng vị tha, bao dung như thế! Cô luôn cho rằng Hải Nhạc hèn nhát, vô dụng, nhưng thật ra Hải Nhạc chỉ là quá thiện lương, biết tha thứ, biết nhẫn nhịn! Hải Nhạc cũng kiên cường hơn cô rất nhiều, một mình nó sống ở làng chài mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối. Nếu như người bị hủy dung, bị câm là Trì Hải Hoan cô, gánh nặng cuộc sống áp lực như thế, cô thà lựa chọn trốn tránh! Hoặc cô chắc chắn sẽ chạy tới trước mặt Tạ Thư Dật để hắn cứu cô ra khỏi bể khổ! Mà Hải Nhạc không hề náo loạn, nó vẫn sống yên lặng chịu khổ, cho nên nó đã chờ được Tạ Thư Dật, lại một lần nữa chiếm được trái tim của hắn! Mà Trì Hải Hoan cô chỉ biết mỗi thủ đoạn, chỉ biết đi cướp đoạt! Phẩm chất của Hải Nhạc, cô một chút cũng không có! Một chút cũng không có!
Đúng vậy, từ đầu đến cuối, cô vẫn chính là kẻ thua cuộc, cô đã sớm thua rồi, chỉ là trong tiềm thức vẫn không chịu thừa nhận mà thôi! Hải Nhạc mạnh mẽ hơn cô rất nhiều, cô đã sớm chịu thua rồi! Vì sao bây giờ mới nhận ra?
“Tại sao muốn cứu tôi?” Cô nâng đôi mắt đẫm lệ hỏi Hải Nhạc.
“Hải Hoan, hãy cố chịu đựng! Em không muốn thấy chị chết! Em không muốn! Chị nhất định phải cố chịu đựng!”
Hải Nhạc vừa khóc vừa nói, thân thể của cô đã hoàn toàn vắt lên lan can rồi, hai viên cảnh sát cũng ra sức kéo chân cô về phía sau. Bởi vì dùng sức quá lâu, chiếc còng tay ghì chặt vào lòng bàn tay nhỏ bé của cô, từng giọt máu tựa như nước mắt của cô lăn tăn chảy dài trên gương mặt của Trì Hải Hoan.
Tạ Thư Dật cố gắng hết sức, hắn nhảy ra ngoài lan can, tay phải nắm chặt lan can, tay trái cố với lấy của Trì Hải Hoan nhưng vẫn không thể bắt được, Trì Hải Hoan cứ thế đong đưa trong không trung.
“Thư Dật, anh mau tóm lấy, em sắp không chịu nổi nữa rồi!” Hải Nhạc ra sức nói.
Lúc này Trì Hải Hoan đột nhiên lên tiếng:
“Không cần, không cần cố nữa! Hải Nhạc! Chị thừa nhận, chị không bằng em! Chị thật sự không bằng em! Chỉ vì em cản trở chị đến gần Tạ Thư Dật mà chị năm lần bảy lượt dồn em vào chỗ chết, làm ra nhiều chuyện tổn thương em như vậy, mà em vẫn không muốn chị chết! Thật sự, chị không bằng em!”
“Đừng nói chuyện này, chúng em nhất định sẽ cứu chị!” Hải Nhạc khóc nói.
Vừa mới dứt lời thì Trì Hải Hoan ở phía dưới đã không giãy dụa, ra sức cử động:
“Không! Chị nhận ra rồi, chị đã làm ra biết bao chuyện sai trái, rất đáng chết! Nhạc Nhạc, cám ơn vì đã không muốn chị chết, nhưng chị muốn chết! Chị không muốn cả đời phải sống trong tù! Hải Nhạc, thật xin lỗi!”
Trì Hải Hoan vừa khóc nói, cô không ngừng giãy dụa muốn đẩy tay Hải Nhạc ra.
“Đừng như vậy! Hải Hoan! Đừng như vậy!” Nước mắt Hải Nhạc không ngừng rơi xuống, cô bất lực gọi tên Hải Hoan.
Trì Hải Hoan khẽ nhắm mắt, thân thể dùng sức lay động muốn thoát ra khỏi tay Hải Nhạc, Hải Nhạc không còn sức lực nắm được còng tay nữa!
“Hải Nhạc, hãy chăm sóc mẹ thay chị! Chị đã tổn thương bà ấy, hãy thay chị xin lỗi bà ấy!”
Trì Hải Hoan ngẩng đầu lên nói với Hải Nhạc, lúc này còng tay hoàn toàn tuột khỏi tay của Hải Nhạc, Trì Hải Hoan cứ thế thẳng tắp rơi xuống!
“Chị! Không cần!”
Hải Nhạc điên cuồng gào to lên, bàn tay trống rỗng rủ xuống không trung, từng giọt máu cứ thế chảy xuống theo thân thể của Trì Hải Hoan.
Đôi lời của Mạc Anh:
Thân chào các bạn độc giả, chúng ta đã cùng nhau đi suốt một chặng đường dài rồi nhỉ, 1 năm 6 tháng 25 ngày, chưa là gì cho một câu chuyện tình yêu lãng mạn, nhưng là quá dài cho những mọt ngôn tình như chúng ta!((((((( Tại MA edit lâu quá)))))))))
Rất Rất cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ MA, đã tiếp thêm động lực cho MA để cố gắng edit hoàn thành bộ truyện. Vì công việc đời sống cá nhân khá mỏi mệt, đã có lúc MA cũng muốn buông tay, nhưng nghĩ tới các bạn lại không đành lòng! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho má Hương, ủng hộ cho Dật ca và Nhạc Nhạc, ủng hộ cho Sam Mạc Anh!
Đây đã là chương gần kết, chương sau sẽ là Đại Kết Cục, chúng ta sắp phải chia ta nhau rồi, chia tay má Hương, chia tay Dật ca và Nhạc Nhạc, và hơn nữa MA phải chia tay các bạn, không muốn chút nào.