Ác Ma Ca Ca

Chương 52:   sinh nhật hải nhạc



Hải Nhạc bĩu môi nói: “Chị, sao chị còn nói hắn tốt chứ? Ở trong mắt em, hắn là một kẻ rất vô tình rất vô sỉ rất độc ác, không đáng cho chị nói tốt, những người con trai em quen biết, ai cũng tốt hơn hắn cả, chị, bạn của hắn là Hứa Chí Ngạn, cũng là anh trai của cậu học em, anh ấy đối với em rất tốt, còn thầy chủ nhiệm của em nữa, đối với em cũng tốt vô cùng, nhưng mà, hắn đều không cho em nói chuyện với bọn họ nói, em ghét hắn muốn chết, cái gì cũng muốn quản em, em thật hy vọng ngày nào đó hắn cứ vậy biến mất trước mặt em, nếu không có hắn, thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu!”

“Nga? Chẳng lẽ, người trong lòng em là Hứa Chí Ngạn kia sao?” Hải Hoan kinh ngạc hỏi.

“Người em thích là Hứa Chí Ngạn?” Hải Nhạc sợ run, không rõ vì sao đột nhiên chị mình lại hỏi như vậy.

“Nga, thì ra là em rất thích anh ta, kỳ thật em cũng không cần phải thẹn thùng, ở trước mặt chị đây, có gì phải xấu hổ chứ? Thích là thích chứ sao.” Hải Hoan cười nói.

“Không có, em đâu có thẹn thùng, em chỉ thưởng thức anh ấy, trông anh ấy thực tao nhã, thực hòa thuận, cái loại khí chất trên người anh ấy… làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp, làm cho người ta nhịn không được muốn lại gần hơn, ở trước mặt anh ấy, không cảm thấy áp lực, chỉ cảm thấy thoải mái, kỳ thật, ai, nói làm sao ta, có lẽ là mẫu người em thích đi, sau này tìm bạn trai, chắc em sẽ tìm loại này nha.” Hải Nhạc cười nói.

“Cắt, còn ở trước mặt chị mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt cái gì, nói thẳng muốn Hứa Chí Ngạn làm bạn trai em đi cho rồi, còn nói cái gì sẽ tìm con trai kiểu đó, ở trước mặt chị đây, ngượng cái gì mà ngượng a?”

“Không có, em nói em thích anh ấy hồi nào a, chị, chị thật là, ai, em không nói với chị nữa.” Hải Nhạc thấy chị tớ hiểu lầm, dậm chân nói.

“Được rồi được rồi, biết em thẹn thùng, biết em ngượng ngùng, chị không nói nữa là được.” Hải Hoan cười nói.

Hai cái cô gái vừa cười đùa, một bên đi về phía trước, mà ở phía sau các cô, có một bóng dáng đứng thẳng đơ, hai tay nắm chặt thành quyền, lửa giận ở trong mắt, giống như nham thạch nóng chảy mới vừa phun ra từ núi lửa, mà toàn thân hắn đang tỏa ra một loại không khí âm lãnh xơ xác tiêu điều, luồng khí lạnh này, làm cho tất cả mọi người đứng gần hắn sợ tới mức dán vách tường trốn đi, không rõ sao người thiếu niên này đẹp trai như vậy, lại đóng một vẻ mặt như muốn giết người, sao bọn họ không sợ cho được a?

Khi Hải Nhạc mặc bộ lễ phục được đặc chế đi từ phòng thay đồ lên boong tàu, sớm đoán được có thể cô sẽ cho mọi người kinh hỉ, nhưng Tạ Thư Dật vẫn không khống chế nổi lại thất thần!

Cô thật sự, càng ngày càng đẹp, đôi mắt sáng phiếm hơi nước, làn môi đỏ tươi non căng mọng, bờ eo thon nhỏ mảnh mai, cùng khí chất thanh thuần tỏa ra từ trên người, tạo thành một Tạ Hải Nhạc độc nhất vô nhị trên đời!

Cô được hoa phục tô điểm đoan trang xinh đẹp vô cùng, cho dù cô đứng ở chỗ nào, cũng đều tỏa ra hào quang rực rỡ chói lóa!

Khi hắn nhớ ra muốn che dấu ánh hào quang của cô thì hình như đã chậm một bước, tất cả con trai ở đây, trong mắt đều lộ vẻ kinh diễm và ái mộ cô, ở trong lòng Tạ Thư Dật, cơn hối hận đang gặm nhấm, biết sớm hắn đã lấy kéo cắt nát bộ lễ phục này rồi!

Khi đầu bếp đem cái bánh sinh nhật khổng lồ lên, mọi người vèo vèo ôm Hải Nhạc, hát “Happy Birthday”, đến trước cái bánh, hát xong, Hải Nhạc ngượng ngùng ước một điều ước, thổi tắt nến trong tiếng hoan hô của mọi người, sau đó, đèn bật sáng lên, tiếng nhạc cũng vang lên.

Tạ Thư Dật đưa tay thọc vào trong túi quần, nhẹ nhàng nắm cái hộp quà ở trong tay, quà trong hộp, là con cá heo nhỏ muốn đeo cho Hải Nhạc.

Hắn còn chưa đi qua, mọi người đã bắt đầu tặng quà cho Hải Nhạc, trong tay Hải Nhạc, cũng đã ôm một đống lớn rồi, cô cười đặt hết quà trên một cái bàn, sau đó, Hứa Chí Ngạn đến gần cô, cũng đưa tay trao quà cho cô, Tạ Thư Dật dừng bước.

“Hải Nhạc, sinh nhật vui vẻ.” Hứa Chí Ngạn nói với Hải Nhạc.

Hải Nhạc nhìn hộp quà màu hồng, tò mò hỏi: “Anh Chí Ngạn, anh tặng cho em cái gì thế?”

“Em mở ra xem sẽ biết.” Hứa Chí Ngạn cười nói.

Hải Nhạc nghe hắn nói vậy, mở ra tại chỗ, thật không ngờ, bên trong lại là một cái điện thoại màu hồng.

“Anh Chí Ngạn, anh tặng di động cho em?” Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ.

Cô vẫn muốn đổi một cái di động lâu rồi, mà kiểu di động này, đúng là kiểu cô rất rất thích, cô từng bàn tán với Nhã Nghiên vụ đó, chắc là Nhã Nghiên nói với anh ấy, thật không ngờ, Hứa Chí Ngạn tri kỷ như vậy.

“Cái di động này, là loại em đang muốn mua, anh Chí Ngạn, anh thật lợi hại, thật sự rất cám ơn anh a.” Hải Nhạc hưng phấn cầm lấy di động xoay tới xoay lui.

Hứa Chí Ngạn nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Hải Nhạc, anh đã lưu số của anh trong điện thoại di động rồi, em phải nhớ gọi điện cho anh đó nha.”

Hải Nhạc vui vẻ cười: “Vâng, vâng, em sẽ gọi cho anh.”

Cô thật sự rất thích cái di động này a.

Đúng lúc ấy, đột nhiên truyền đến một trận tiếng cano thình thịch, mọi người không khỏi tò mò tới gần mép thuyền.

Cái cano từ từ dừng lại bên mép du thuyền, sau đó, từ trên thang, có một người đi tới, thật không ngờ, đó lại là Thích Hán Lương!

“Thầy?” Hải Nhạc thật không ngờ Thích Hán Lương lại có thể tới đây, đứng ở chỗ này.

Thích Hán Lương liếc mắt liền thấy cô, mỉm cười đi tới.

“Hải Nhạc, sinh nhật vui vẻ.” Hắn nói.

Hải Nhạc vội vàng nghênh đón.

“Thầy, sao thầy lại tới đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.