Kiều Bối Nhi cười ngọt ngào, đưa tay nhéo mặt cô ấy,“Cô cũng rất đáng yêu !” Mặt trẻ con a ! Sờ rồi nựng ! Nam Cung Liệt cô không dám nựng
nhưng Phạm Bảo Nhi là nữ, nựng hai cái Dạ hẳn sẽ không tức giận !
Phạm Bảo Nhi còn chưa kịp phủi tay trên mặt, trong lòng còn chưa ôm
đủ, giương mắt nhìn đã thấy Kiều Bối Nhi bị nhốt trong lòng Tư Minh Dạ.
Ánh mắt chống lại lam mâu lạnh như băng kia Phạm Bảo Nhi run lên, ngoan
ngoãn đứng một bên, không dám lỗ mãng !
Tần Nhu bây giờ như mới hồi phục tinh thần lại, hai mắt nhìn Kiều Bối Nhi,“Cô… Cô không chết ?”
Kiều Bối Nhi lạnh lùng nhìn cô ta, hơi thở lạnh như băng rất giống Tư Minh Dạ, làm cho người ta tự dưng rùng mình,“Tôi cần phải chết sao ?”
Tần Nhu cũng không xem là rất ngốc, trong lòng hiểu được Tư Minh Dạ
bảo người tra tấn cô như vậy khẳng định đã biết chuyện kia cô có tham
dự. Trong một lúc trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, chống lại tầm mắt
khiếp người kia của Tư Minh Dạ trong lòng lại sợ hãi, cô đột nhiên ý
thức được người đàn ông này so với Danny · Rock tuyệt đối càng khủng bố !
Tư Minh Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn người trong lòng, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng như nước, làm người ta không thể không bội phục tốc độ
thay đổi vẻ mặt của anh,“Bé cưng, muốn tự mình ra tay sao ?”
Kiều Bối Nhi ngửa đầu nhìn anh cười cười,“Chúng ta ở một bên nhìn thì được rồi, Nam Cung Liệt, tiếp tục đi !”
Nam Cung Liệt liếc mắt, nhìn về phía Tần Nhu lại là vẻ mặt mang sát ý,“Chủ mưu là ai ?”
Tần Nhu sửng sốt một chút, không chút do dự nói,“Là Lãnh Nguyệt Tâm
!” Lãnh Nguyệt Tâm là chủ mưu, như vậy hành vi phạm tội của cô hẳn là có thể giảm bớt đi ? Có lẽ Tư sẽ vì tình cảm trước kia mà tha cho cô một
lần !
Lãnh Nguyệt Tâm ? Tư Minh Dạ khóe miệng gợi lên một độ cong thèm máu. Nếu Lãnh Nguyệt Tâm thật sự có thực lực thì băng ghi hình quán cà phê
sớm đã bị người hủy đi, nhưng anh tin cho dù không hủy thì trong đó cũng sẽ không xuất hiện Lãnh Nguyệt Tâm. Trực tiếp huỷ đi, mục đích che giấu thủ pháp cô ta quá mức chuyên nghiệp đi ? Tuy Tần Nhu đã khai nhưng Tư
Minh Dạ vẫn bảo An Thụy đi điều tra Lãnh Nguyệt Tâm, xác định phương
hướng, tra ra rất dễ dàng. Tứ đại đường chủ không ai là người dễ trêu,
thực lực An Thụy đương nhiên cũng không thể khinh thường.
“A…” Tiếng hét thê thảm tràn ngập cả gian phòng, thê lương khiếp
người như vậy nhưng quan sát thêm cả người ra tay, bốn người hoàn toàn
không có phản ứng đặc biệt gì.
Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi ngồi một bên nhìn, rất nhanh liền nhận
được điện thoại của An Thụy, Tần Nhu không có nói dối. Đột nhiên Kiều
Bối Nhi nhảy bật lên,“Dạ, chúng ta nhanh trở về chút, nếu không sẽ bỏ
qua trò hay !”
Tư Minh Dạ đứng lên cưng chiều vuốt mái tóc của cô, nhìn về phía Nam
Cung Liệt lạnh giọng dặn dò,“Tiếp tục ! Mãi đến khi tắt thở mới thôi !”
Kiều Bối Nhi nhìn quét một vòng, đột nhiên hỏi,“Sao không có nhìn thấy bàn ủi a ?”
Phạm Bảo Nhi bỗng nhiên đứng lên liền bay ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu lên,“Tôi đi chuẩn bị !”
Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi,“Tôi chẳng qua tùy tiện hỏi một chút mà thôi
!” Nhìn Tần Nhu người đầy các vết thương do dao, roi, súng, cái gì cũng
có, rất vô tội nói,“Tôi thật không phải cố ý !” Sau đó kéo Tư Minh Dạ
liền đi ra ngoài. [Vũ: chị độc thật, cơ mà em thích *cọ cọ*]
Trên xe Kiều Bối Nhi bị Tư Minh Dạ ôm vào trong ngực, mắt đầy chờ
mong, chút nữa nhất định sẽ rất náo nhiệt ! Sau đó đột nhiên nghĩ nếu Vũ Văn Lạc chịu trách nhiệm với Kiều Tịch Nhan, vậy không phải sẽ ly hôn
với cô sao, bây giờ không thể được ! Sao cũng phải chờ cô tham gia bữa
tiệc sinh nhật của Vũ Văn Liệt xong đã a ! Nhưng Vũ Văn Lạc hẳn là người cũng không phải dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lúc trước chuyện anh ta lấy
cô có thể nhìn ra, nhẫn nại của anh ta cũng có giới hạn.
Gặp đèn đỏ xe ngừng lại, Kiều Bối Nhi lấy lại tinh thần, lại phát
hiện tầm mắt Tư Minh Dạ không ở trên người cô, không khỏi nhìn theo tầm
mắt của anh, nhíu mày, Mạc Mạc ? Sau đó lại nhịn không được nhíu mày,
nhanh như vậy đã có niềm vui mới ? Cô thật đúng là có chút đồng tình Bùi Diệc, tuy Bùi Diệc nhìn qua giống như chuyện gì cũng không có nhưng chỉ cần chú ý, liền có thể thấy đáy mắt anh ta ảm đạm.
Tư Minh Dạ thản nhiên thu hồi tầm mắt, xe lại chạy, Kiều Bối Nhi cũng không đi nghĩ chuyện Mạc Mạc. Cô vốn là người keo kiệt, Mạc Mạc thiếu
chút nữa hại chết cô, cô cũng không gây phiền phức cho cô ta đã tốt lắm
rồi, cô cũng không có thời gian rảnh đi quan tâm vấn đề tình cảm của cô
ta, chẳng qua là Bùi Diệc có chút đáng thương !
Tư Minh Dạ cũng không nói thêm gì, trong chuyện này có thể nói anh đã nể mặt Bùi Diệc !
…
“Bá bá…” Xe phía sau không ngừng ấn kèn, Bùi Diệc rốt cục lấy lại
tinh thần, xoa xoa thái dương, lái xe đi dạo chẳng có mục đích.
Nhìn nhà trọ nhỏ xuất hiện trước mắt, Bùi Diệc khẽ cười một tiếng,
anh sao lại đến nơi đây ? Đang muốn lái xe rời đi lại nhìn thấy hai thân ảnh càng ngày càng gần, tay khựng lại, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Tên con trai không phải lần đầu anh nhìn thấy, dường như cũng là học
sinh học viện Già Đế ? Nhưng Mạc Mạc nói giữa bọn họ không có gì, anh
cũng tin giữa bọn họ không có gì. Nhìn hai người lưu luyến chia tay,
nhìn tên con trai kia hôn trên trán Mạc Mạc, Bùi Diệc mặt không chút
thay đổi, có lẽ anh vốn không nên đi trêu chọc cô. Anh là người sống
trong bóng tối, trên người của anh lại dính đầy máu, Mạc Mạc là cô gái
không thể chịu đựng được.
Đang muốn rời đi lại thấy một người cả người tràn ngập hơi thở lạnh
như băng, sắc mặt tái nhợt hướng về bên này. Bùi Diệc nhíu mày, Lãnh
Nguyệt Tâm ? Tuy rằng Lãnh Nguyệt Tâm nhìn qua không có khác thường gì
nhiều nhưng anh lại nhìn ra cô ta bị thương.
Tuy Tư Minh Dạ không có hạ lệnh nhưng Nam Cung Liệt theo anh lâu như
vậy, có một số việc không cần anh hạ lệnh. Tư Minh Dạ cùng Kiều Bối Nhi
vừa đi cậu liền gọi điện nói, bảo người bắt Lãnh Nguyệt Tâm lại.
Nhưng Lãnh Nguyệt Tâm cũng không phải đơn giản, lúc trước chọn cô làm bảo vệ của Kiều Bối Nhi đó là vì cô xuất sắc, nên không may để cô ta
chạy thoát !
Lãnh Nguyệt Tâm thấy Mạc Mạc, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, cô
rất rõ thân phận của Mạc Mạc, có cô ta liền giống như nắm trong tay con
át chủ bài. Sau khi nhìn Mạc Mạc cùng tên con trai kia không muốn rời
đi, Lãnh Nguyệt Tâm trực tiếp đi về hướng Mạc Mạc. Bùi Diệc trong lòng
rùng mình, anh cảm giác được sát khí trên người Lãnh Nguyệt Tâm.
Bùi Diệc rất nhanh mở cửa xe, tiến lên chắn trước người Mạc Mạc, Lãnh Nguyệt Tâm thấy anh sắc mặt trở nên rất khó xem, xem ra vận khí của cô
thật sự thật không tốt.
Mạc Mạc thấy người trước mặt tản ra lãnh khí thì sửng sốt, sau đó
nhìn về phía xe bên cạnh, sắc mặt đổi đổi, anh thấy,“Diệc, anh nghe em
giải thích, em cùng cậu ta không có gì !” Tuy Tề Tường thích cô nhưng cô thật sự chỉ xem cậu ta là anh trai mà thôi. Tề Tường đối với cô rất
tốt, cô không muốn mất đi anh trai này. Mạc Mạc chờ đợi nhìn bóng dáng
của Bùi Diệc, hy vọng anh có thể hiểu được tâm tình của cô.