Hứa Nhất Chính chẳng khác nào một bóng ma dai dẳng bám lấy cô suốt năm năm được tự do. Chuỗi ngày đau khổ, tàn tâm đó như một vết dao đâm xuyên trái tim cô.
Cô đã từng yêu hắn.
Một tên ác ma không tim phổi, chẳng biết gì ngoài sự chiếm hữu và thỏa mãn. Hắn biến cô thành của hắn, rồi chễm chệ sử dụng cô theo một cách tra tấn khốc liệt nhất.
Thoát khỏi hắn, Âu Tuệ Nhi như từ cõi địa ngục sống dậy.
Khi cô vẫn còn rất vô tư, luôn nghĩ mình đang nằm mơ, mơ một giấc mộng đẹp. Mà từ lâu rồi, hắn nhẫn tâm cướp mất của cô. Nhưng cô phải tỉnh giấc thôi.
Hắn bước đến trước mặt cô, một tờ khế ước được đặt vào tay cô. Hắn tà độc nhếch môi:"Tuệ Nhi! Năm năm qua xa em, quả thật nó làm tôi rất khổ sở. Và tôi vô cùng nhớ làn da mềm mại của em, cả khi em rên rỉ sung sướng dưới thân thể tôi nữa. Nên tôi rất nóng lòng chờ đợi để được nếm lại cảm giác đó. Tình yêu của tôi, đến lúc em phải đền bù lại tất thảy năm năm em khiến tôi sống dở chết dở rồi đấy"
Cô sợ hãi, hắn là ác ma, một tên ác ma không có nhân tính, nước mắt cô đã rơi không biết bao nhiêu lần. Nhưng cô càng khóc, càng cầu xin hắn buông tha. Thì hắn lại càng thích thú ngắm nhìn cô, thưởng thức cô đau đớn quằn quại như đang xem một bức tranh tuyệt hảo được hắn tỉ mỉ tạo nên.
Bình luận truyện