Quả thật lời Hứa Nhất Chính nói là làm, không biết trải qua bao nhiêu bận hoạt động kịch liệt trên giường. Bây giờ Âu Tuệ Nhi chỉ còn biết thở dốc, chân tay bủn rủn, để nói ra một từ còn không có sức để phát âm. Cô trưng mắt nhìn hắn khỏe phây phây, Nhất Chính đứng thẳng người, từ góc độ này cô có thể thấy cả bóng lưng dài, chắc khỏe của hắn. Hứa Nhất Chính mặc lại chiếc áo cộc cùng cái quần đùi, giọng nói trêu chọc vang lên:"Nghỉ ngơi cho khỏe đi, ký xong hợp đồng tôi sẽ xử phạt em tiếp"
Âu Tuệ Nhi dở khóc dở cười, còn muốn nữa sao? Thà hắn đánh cô cho ngất đi còn hơn sự tra tấn nhục cảm này, thân thể nhức mỏi rã rời, cô nhấc tay không nổi. Chỉ đành giương mắt nhìn bóng hắn khuất dần sau cánh cửa.
Sự thay đổi của Hứa Nhất Chính cứ như nửa thịt nửa mỡ, tâm tình của hắn thật khiến người khác không thể nắm bắt nổi. Âu Tuệ Nhi cuốn người trên giường mệt mỏi đánh một giấc dài.
Âu Tuệ Nhi mệt mỏi vì sự mạnh bạo, điên cuồng, triền miên của Hứa Nhất Chính mà ngủ vùi.
Còn về phần Trịnh Trấn Đông sau khi tỉnh giấc liền tìm kiếm bóng dáng Tuệ Nhi nhưng không thấy. Anh bần thần mở to đôi mắt vô hồn trống rỗng nhìn lên trần phòng bệnh, cái mùi cồn xộc vào mũi anh, cái mùi sát trùng nồng nặc này thật khiến người ta phát điên. Tất cả những gì anh làm cho cô. Cô đều không cảm nhận được sao?.
Cạch
Cửa phòng bệnh mở toang, vị bác sĩ trẻ tuổi đeo chiếc kính tròn ra vẻ tri thức bước vào, anh nhịp những ngón tay thon dài lên thanh xà ngang giường, tặc lưỡi:"Tôi đã bảo cậu rồi, hắn ta quan trọng hơn cậu gấp ngàn lần"
Trịnh Trấn Đông dùng ánh mắt xoẹt lửa đến bên phía Mạc Duy, đanh quai hàm:"Cậu không nói cũng chẳng ai dám bảo cậu câm đâu"
Mạc Duy nhún vai:"Vẫn ngu xuẩn như ngày nào nhỉ?"
"Tôi như thế làm cậu buồn à?", Trấn Đông đang phẫn nộ, anh nắm tay thành đấm, đanh quai hàm nghiến chặt hai hàm răng vào nhau phát ra những tiếng kèn kẹt khó chịu, hai bên thái dương hiện lên vài đường gân xanh đỏ, anh đảo mắt về phía Mạc Duy ung dung đi quanh phòng:"Hãy nói với cô ấy tôi tạm thời bị mù"
"Mù?", Mạc Duy đang nghịch dở cây bút chợt khựng lại, anh đi đến bên cạnh Trấn Đông khẽ đưa tay kéo chăn đắp qua người Đông rồi từ tốn ngồi xuống giường bên cạnh:"Lương tâm một người lương y không cho phép tôi làm như thế"
"Cậu muốn gì?". Trịnh Trấn Đông quá hiểu Mạc Duy, anh ta chỉ giúp trừ phi việc đó có ích cho chính bản thân anh ta.
Mạc Duy suy ngẫm một lúc, anh búng tay, khuôn mặt tươi rói:"Tôi muốn sở hữu riêng một bệnh viện tư, cơ sở hạ tầng phải đầy đủ và hiện đại nhất"
Trịnh Trấn Đông lườm Mạc Duy:"Lòng tham không đáy của cậu thật lớn đấy!"
Mạc Duy cười hì hì, anh lấy từ bên trong túi áo rộng thùng thình một tờ giấy có ghi đủ các điều khoản làm Trấn Đông bàng hoàng, kinh ngạc đến độ trừng mắt gần lọt thỏm đôi ngươi ra ngoài:"Có luôn hả?"
"Chứ sao?"
Trịnh Trấn Đông không còn lời gì để nói, đôi vai bị gãy được định hình sau lớp bột nên anh không thể nhấc tay lên để ký khẽ run lên. Tuy nhiên Mạc Duy trước giờ luôn ma cô làm gì cũng tính trước cả, thấy vẻ mặt Trịnh Trấn Đông cau có đau đớn anh cũng không nỡ đành cầm tay Trấn Đông lên, chả biết hộp mực đỏ từ đâu xuất hiện. Mạc Duy in ngón tay Trấn Đông xuống mực đỏ khô rồi mới đặt vào giấy.
Giấy trắng mực đen chữ ký đỏ lấy làm tin, Mạc Duy xếp lại nhét vào túi, khuôn mặt tươi tỉnh làm tốt nhiệm vụ giao kèo:"Đừng lo bạn hiền, việc gì vào tay Mạc Duy này đều êm xuôi cả"
"Nói được làm được". Trịnh Trấn Đông lạnh mặt, hừ hừ vài tiếng rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lúc Âu Tuệ Nhi tỉnh dậy trời vẫn còn sáng tỏ, ánh mặt trời cũng chỉ mới lên đến đỉnh ngọn sào rực rỡ, nóng gắt thiêu cháy vạn vật nếu dám bén mảng đến gần.
Hứa Nhất Chính trở về mở cửa cũng vừa lúc Âu Tuệ Nhi vươn vai đánh ngáp một cái, đơn giản chỉ tỉnh dậy rồi vươn người, thế nhưng trong mắt hắn chính là khiêu gợi nhục cảm mà cô cố tình tạo ra. Cô vươn vai để lộ vùng da dưới cánh tay trắng ngần không tì vết, đôi bầu ngực vung cao ẩn hiện dưới lớp váy ngủ hơi cọ sát khiến nhụy hoa hồng nhô lên.
Nuốt nước bọt khó khăn, hắn nóng bừng cởi chiếc cà vạt đang không ngừng thắt chặt cơn thèm khát nơi cổ hắn, bước đến gần hơn nữa cùng bước chân không một chút tiếng động. Âu Tuệ Nhi ngáp cho đã rồi mở mắt ra, khóe mi cô ngân ngấn nước hoảng hồn đơ ra trong vài giây nhìn hắn, đến khi hắn nắm lấy hai cổ tay cô kéo chì qua đỉnh đầu, cô mới bắt đầu có phản ứng chống cự:"Anh lại định làm gì nữa?"
Hứa Nhất Chính không trả lời liền, khóe môi hắn cong lên vẽ vời nụ cười dâm đãng, dục vọng cháy rực trong đôi mắt hắn. Dùng chiếc cà vạt mới tháo ra thắt rút cổ tay cô vào thanh ngang đầu giường, hơi thở của hắn trở nên nặng nhọc, gấp gáp ấm áp phả vào khuôn mặt cô nhồn nhột:"Ăn em!"
Lời nói đi cùng hành động, Nhất Chính áp chặt đôi môi xuống chiếc cổ thon dài mềm mại của Tuệ Nhi mà mút mạnh, nhâm nhi, chờn vờn thưởng thức da thịt non mịn. Ở Âu Tuệ Nhi như được ban một loại chất kích thích đặc thù trong hơi thở - Hoa anh túc.
Không cần một mũi tiêm hay bắt hắn hít thứ bột đó để trở nên mơ màng, mụ mị. Đối với hắn hoa anh túc cũng chỉ làm nền cho cô thôi, Hứa Nhất Chính không ngừng khống chế sự vùng vẫy yếu ớt của Tuệ Nhi dưới đôi tay rộng lớn, hắn khóa chặt cô hơn, dùng môi để ngăn lại từng tiếng la chửi mắng nhiếc của cô. Và cả hơi thở nơi cô cũng dần hòa quyện vào nhịp thở của hắn, gấp gáp, hỗn loạn, đứt quãng khó khăn để điều khiển đầu óc trở nên tỉnh táo.
"Tôi... mê...ệt...". Không thể thoát ra khỏi nụ hôn cháy bỏng ngấu nghiến khiến môi cô sưng tấy đau rát, cô lấy hơi cố gắng nói, từ ngữ không đi liền nhau nhưng không phải không nghe được. Hứa Nhất Chính làm ngơ sự mệt mỏi, đuối sức của Âu Tuệ Nhi, ngắm mắt cùng cơn khoái lạc làm tới.
"Em chỉ cần nằm và hưởng thụ thôi!"
Ôi, giọng nói của hắn sao cứ như mọi chuyện đều dễ dàng, êm ái đến như vậy, Hứa Nhất Chính cắn nhẹ vào vành tai cô, khiêu gợi thứ dục vọng thuần thúy nhất trong Âu Tuệ Nhi. Nhưng làm cỡ nào cô cũng vẫn khô khốc, khiến cô lẫn hắn đều đau đớn không thể tiến công càn quét bên trong được.
Hứa Nhất Chính ngẩng đầu, ngước mắt nhìn vẻ mặt lặng thinh khó chịu của cô:"Em thật sự rất mệt sao?"
Âu Tuệ Nhi bặm môi, cô cắn môi dưới, uất ức, tủi hổ gật đầu trong đôi mắt mọng nước được bao phủ lớp sương mờ.
Thở dài, Hứa Nhất Chính cởi chiếc cà vạt đang trói chặt tay cô đến tê dại không còn cảm giác ra, hắn ngồi sụp xuống bên cạnh, tay nâng lên chỉnh lại cổ áo sơ mi xộc xệch, đôi mắt hắn trở nên bình ổn, lạnh lùng như dáng vẻ hằng ngày:"Thay đồ đi, tôi đưa em đến bệnh viện"
"Đến bệnh viện?", cô ngây ngốc xoa xoa hai cổ tay hỏi ngược lại hắn.
"Không phải em muốn thăm mẹ tôi và Trịnh Trấn Đông sao?". Đôi mắt diều hâu của hắn khẽ cau, không đủ nhẫn nại đáp lại Tuệ Nhi, bụng dưới hắn nóng bừng, cơn đói khát thèm thuồng cơ thể cô bị cắt đứt giữa chừng, hắn vô vàn bực dọc, cáu bẩn đứng dậy phủi lại góc áo, chỉnh ngay ngắn cổ tay áo, buông cho cô mệnh lệnh trước khi bước ra ngoài:"Em có hai mươi phút"
Âu Tuệ Nhi nhìn bóng dáng khẳng khiu của hắn khuất dần sau cánh cửa, cô vẫn còn ngồi ngơ ra đó, thật sự Hứa Nhất Chính cho cô đến thăm Trịnh Trấn Đông sao? Dù lòng hoài nghi dần loang ra rất lớn, nhưng cô vẫn mỉm cười vui vẻ nhảy khỏi giường tìm bộ quần áo nào đó mặc tạm.
Mười lăm phút sau cô bước xuống phòng khách, Hứa Nhất Chính ngồi trên ghế dài, chân bắt chéo cùng chiếc remove đặt trên bắp đùi. Dáng vẻ mệt mỏi tựa vào ghế nhắm nghiền mắt của hắn khiến cô hả dạ, vui vẻ:"Anh cũng biết mệt sao?"
Hứa Nhất Chính đúng là tên giận dai hơn cả đĩa:"Tôi là người đâu phải quái vật mà không biết mệt?. Em ăn nói cần phải cần phải suy nghĩ cẩn thật trước khi buông lời có biết không? Tôi không có ý đe dọa em đâu, nhưng cô bé em không thể tiếp nhận được nữa nhưng miệng em vẫn còn trống và đủ sức làm thêm vài hiệp đấy!"
Âu Tuệ Nhi ngậm mồm, kéo khóa xích vô hình lắc đầu như chong chóng đáp lại nụ cười đê tiện bỉ ổi của hắn. Nhìn cô sợ, khuôn mặt đỏ bừng trông thật đáng yêu, một lần nữa Âu Tuệ Nhi lại vô tình khơi gợi dục vọng trong hắn...