Ác Ma Chiếm Hữu

Chương 8: Tôi là của em



Âu Tuệ Nhi nín khóc, chui rúc vào lồng ngực dày vạm vỡ của hắn, thân thể tráng kiện của Hứa Nhất Chính đồng thời bao bọc lấy cô, Tuệ Nhi thở dài ngán ngẩm chỉ mong rằng hắn sớm buông tha cho cô. Vuốt lấy tấm lưng cô, Nhất Chính dáng vẻ hiền lành hết mức chân thành lên tiếng:"Đừng rời xa tôi"

Trong lòng Âu Tuệ Nhi bất giác có biến, chút gì đó vừa sợ vừa vui len lỏi vào trong tim, cái hình dáng này thật hiếm thấy nơi Nhất Chính, cô đưa tay lần mò tìm kiếm chiếc điện thoại, chỉ muốn chụp lại khuôn mặt hắn bây giờ để lưu giữ. Thế nhưng... Tuệ Nhi nảy người, mắt trao tráo nhìn quanh không thấy điện thoại cô đâu:"Điện thoại của tôi đâu rồi?"

Hứa Nhất Chính thần sắc suy tư:"Hình như tối qua tôi vứt đi rồi"

"Hả?". Âu Tuệ Nhi mở tròn to đôi viên bi xinh đẹp, buồn khổ mà than trời:"Ba tháng lương dành dụm của tôi coi như đi toi rồi"

"Tôi mua cho em cái khác". Hắn ôm lấy bờ em thon gọn của cô, kéo vào lồng ngực, rồi vân vê những đường nét sắc sảo trên người Tuệ Nhi. Ngược lại dáng vẻ thản nhiên đó, Tuệ Nhi chỉ biết hậm hực trong lòng, bao nhiêu câu chửi rủa cũng chỉ giấu nghẹn đi, đành buông câu:"Thôi bỏ đi"

Cô nhắm mắt, mệt mỏi, đau nhức, gục đầu sâu vào ngực hắn. Âu Tuệ Nhi lại thiêm thiếp ngủ đi.

Lúc tỉnh dậy, bụng Tuệ Nhi đã được hắn thay băng gạc mới, vành tai cũng tỉ mỉ dáng băng keo hình Kitty đáng yêu màu hồng nhạt cho cô. Thở dài thườn thượt, mắt đẹp nhìn quanh phát hiện ra chẳng thấy bóng dáng Hứa Nhất Chính đâu, Âu Tuệ Nhi lo lắng không biết có nên rời đi vào lúc này không?

Đang lòm còm bỏ dậy tìm quần áo thì một cánh to săn chắc vòng qua chiếc eo thon nhỏ của cô, nhẹ nhàng nâng cô đứng dậy. Đối diện với khuôn mặt mùa xuân của Nhất Chính, Tuệ Nhi chỉ biết cúi đầu ũ rũ mà trách cho số mệnh. Chạy không thoát, ở lại cũng chẳng yên, tiến thoái lưỡng nan cô đành ngậm ngụi nuốt đắng cay vào sâu trong lòng, nâng mắt hạnh chăm chăm chờ đợi hắn.

Nâng chiếc hộp mang nhãn hiệu D&G đến trước mặt Âu Tuệ Nhi, mở hộp, Hứa Nhất Chính lấy ra bộ cánh đắc tiền ướm thử vào người cô, hắn đánh giá một lượt mới gật đầu lộ rõ vẻ vừa lòng:"Bộ đầm này hợp với em đấy, cởi áo ra"

Lúc nãy Nhất Chính đã thoát quần của Tuệ Nhi rồi, giờ chỉ còn cái áo ngủ tay dài màu hồng xộc xệch, hai cúc áo đầu đã bị bung ra, bộ ngực khiêm nhường ẩn hiện dưới lớp áo mỏng. Âu Tuệ Nhi đứng đần mặt ra, ngang bướng không nghe lời. Hắn cảm thấy khâm phục bản thân hiện tại, chưa bao giờ hắn lại có sự kiên nhẫn với bất kỳ ai hay việc gì ngoài Âu Tuệ Nhi. Khóe môi hắn cong lên theo một đường vẽ hoàn hảo, góc độ chuẩn không cần chỉnh vào đâu cho được và đẹp đến hút hồn người đối diện:"Vậy em muốn tôi cởi giúp em? Sau đó đét vào mông và ngực em? Rồi lại ăn em lần nữa? Em vẫn còn đói?"

Mặt cô xám xịt, dẹp bỏ vẻ bướng bỉnh đó, khóe mắt cô giật giật liên hồi, cúi đầu, nhanh tay cởi phăng áo ngủ ra. Thân thể xinh đẹp của Âu Tuệ Nhi phơi bày trước mắt hắn, Hứa Nhất Chính thích cách đe dọa và thuận theo của Tuệ Nhi, hắn bật cười khoái chí, phóng túng đưa tay xoa nhẹ vào hai bầu ngực đáng yêu của cô:"Như vậy chẳng phải ngoan lắm sao!"

Sau một lúc hắn kỹ lưỡng mặc bộ đầm cho cô, Tuệ Nhi ngây người nhìn mình trước gương, miệng cô lắp bắp, nói không nên lời:"Anh... tôi... sao... sao..."

Hứa Nhất Chính sờ cằm, nheo mắt đánh giá từ đầu đến chân Âu Tuệ Nhi, bộ đồ này chẳng hợp với dáng vẻ của cô chút nào. Khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết như vậy bị bộ đầm hình con thỏ đen bóng làm cho biến chất, hắn nhìn lại vào hộp. Trán nổi đầy đường vân đen:"Nhầm đồ rồi"

Bộ đầm hở hang, phong tình này là hắn mua kèm để tặng cô vào ngày sinh nhật, vốn là định bắt chước theo một vài phim đen kiểu playboy, bộ đồ đen ôm từng đường cong mềm mại như nước suối đầu nguồn, khoáng đãng để lộ ra bờ vai và đôi chân trắng muốt nhỏ nhắn, áo liền váy ôm sát bờ mông nhìn là muốn cấu mạnh vào của Tuệ Nhi. Trên đầu còn cài đôi tai thỏ đáng yêu nữa. Hắn nuốt nước miếng khó khăn, cố gắng kìm chế dục vọng đang tuôn trào như dòng dung nham rực rỡ nóng bừng, bao lâu nay đã bị kiềm hãm trong lòng núi lửa.

Âu Tuệ Nhi ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn. Gió mát thanh bình khẽ lùa qua vai hắn, gió hất nhẹ làm những sợi tóc dài mềm mượt của hắn bay lên, dáng vẻ thẳng thắn pha chút đáng sợ lại làm Tuệ Nhi cực kỳ bấn loạn. Tim cô ngừng lại rồi lạc đi một nhịp nào đó, bất giác tâm thức cô đê mê mơ mộng bay đến tận trời cao. Hắn đang nói cái gì vậy?. Cô chắc rằng bản thân đang mơ chứ nếu là hiện thực thì hắn đã ăn tươi nuốt sống cô rồi, dễ gì lại nói ra những lời vừa bá đạo lại sến súa đến như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.