*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ác Ma Cưng Chiều Vợ YêuChương 15: Yêu hay hậnCái ôm này thật ấm áp, ấm áp đến kỳ lạ. Tại sao khi Diệp Tố ôm anh thì anh lại có một cảm rất lạ, tại sao tim anh lại nhói quá vậy. Nếu không phải là Nguyệt Nhi thì tại sao anh lại cảm thấy đau lòng. Hay là do Diệp Tố có khuôn mặt giống như Nguyệt Nhi cho nên khi ôm cô anh lại có cảm giác giống như đang ôm Nguyệt Nhi hoặc Diệp Tố chính là Nguyệt Nhi của anh. Trong lòng anh giờ phút này đây nó thật sự rất rối, rối loạn vì cô. Anh nhớ cô đến sắp phát điên rồi vậy mà còn có người phụ nữ giống y hệt cô lại suất hiện trước mặt mà ôm anh
Cả hai người ôm nhau rất lâu, khiến mọi người trong đại sảnh không khỏi bàn tán
"Đây chẳng phải là Hàn tiểu thư mới trở về sau vụ mất tích là con gái cưng của Hàn Gia hay sao?...."
"Đúng vậy.. nhưng Hàn tiểu thư và Hà thiếu gia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?...."
"Hàn Gia chẵng lẽ là đang muốn sử dụng đứa con gái của mình để tiếp cận Hà Thiên Hạo hay sao"
"Phải không lẽ là như vậy. Công ty Hàn Thị cũng đâu thể nào so sánh được với công ty Hà Thị chứ. Cho nên chắc là Hàn Thị đang muốn sử dụng con gái để có thể ký hợp đồng với Hà Thị rồi"
"Hazzi... nhưng cái đứa con gái này không phải là quá mất mặt hay sao, cho dù có muốn ký hợp đồng thì cũng đâu thể nào ôm người ta khi vẫn có vợ người ta ở đây "
"Đúng là mất mặt mà"
"Hình như Hàn Gia vẫn còn có đứa con gái tên là Đường Hy thì phải"
"Nhưng Đường Hy chỉ là đứa con nuôi thôi, hai bên gia đình đều là người quen của nhau nên đã nhận Đường Hy là con gái nuôi"
"Tại sao tôi thấy cái cô Diệp Tố này lại giống y hệt Đường Hy vậy chứ"
"Đúng rồi tại sao hai người họ lại giống nhau quá vậy?"
"Nghe nói hôm nay có một vị khách lớn đến đây tham gia tiệc"
"Là Ngũ Gia của Hàn Thiên thì phải. Không ngờ tới người đàn ông có địa vị còn cao hơn tổng thống vậy mà lại tới tham gia buổi tiệc này"
"Địa vị thật cao nha."
Hàn Gia gánh chịu tất cả các lời dị nghị của mọi người xung quanh nhưng trong khi đó cô và anh vẫn đang ôm chặt nhau không buông.
Được ôm anh như thế này cô thật sự không chịu nổi nữa rồi, cô không muốn xa anh nữa cô muốn về lại bên cạnh anh. Gì chứ chẵng phải lúc nãy cô đã hứa với bản thân mình rằng cô sẽ buông tay hay sao. Nhưng tại sao bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là những ý nghĩ cô muốn quay về bên cạnh anh. Rốt cuộc cô đây là đang muốn lam gì. Bây giờ chính là sự lựa chọn tốt nhất rằng cô nên buông tay anh hay là cô sẽ phải quay về bên cạnh anh
Cô đây là đang yêu hay hận hay là cả hai. Nhưng cô chỉ biết rằng nếu như cô càng hận anh thì cô lại càng yêu anh nhiều hơn, nhưng nếu cô đồng ý tha thứ cho anh thì người thiệt thòi nhất chẵng phải là cô hay sao. Cô phải lựa chọn như thế nào đây "Hạo Hạo" tại sao từ trong miệng cô lại thốt ra hai từ này nữa rồi. Chẵng phải cô đã nói rằng sẽ không bao giờ nhắc lại cái biệt danh thân mật mà cô đã đặt ra cho anh hay sao
Anh hơn ngạc nhiên khi nghe cô gọi anh như vậy "Nguyệt Nhi thật sự là em sao?" Anh không chần chừ nữa mà liền đi vào câu hỏi mà anh đang muốn hỏi cô nhất
Cô không khống chế được bản thân mình nữa nên đã òa khóc vào lòng anh cô dùng hai tay đánh lên lưng anh vừa đánh vừa khóc vừa chửi mắng anh
"Hạo Hạo anh có biết anh khốn kiếp lắm không. Tại sao ngay thời điểm em muốn quên anh đi nhất thì anh lại suất hiện trong cuộc sống của em thêm một lần nữa. Huhu.... anh có biết thời gian qua em nhớ anh nhiều đến mức nào không, em nhớ anh đến mức sắp chết luôn rồi.hic...hic anh no cho em biết đi, em phải làm sao để quên được anh đây hả Hạo Hạo huhu....hic...".
Môi anh khẽ nhếch lên, anh măc kệ cho cô đánh cho cô la mắng, anh dùng tay xoa xoa đầu cô "Bảo bối ngoan, nín đi có được không, em không đươc khóc nữa. Em mà cứ khóc như vậy hoài là anh sẽ đau lòng lắm em có biết không"
Cô hít mụi vài cái rồi buông anh ra, cô ngẩng đầu lên nhìn anh "Vậy anh dạy cho em làm cách nào để quên anh đi có được không?"
"Được thôi. Chỉ cần bây giờ em chịu trở về cùng anh thì anh nhất định sẽ dùng hết sức lực mà anh có để nghĩ ra cách giúp em quên anh" anh lau đi những giọt nước mắt còn dính trên mặt cô. Nhìn cô khóc như vậy khiến tim anh hơi nhói
"Có thật không?"
"Thật mà. Vậy bây giờ bảo bối có đồng ý trở về cùng anh không?"
"Em đồng ý, bảo bối đồng ý mà hic...hic" cô lại một lần nữa láy hai tay choàng ra sau cổ anh mà ôm anh thật chặt
A Phúc đứng kế bên lấy ra một cái khăn giấy giả bộ lau đi nước mắt. A Hào nhìn thấy hành động kỳ lạ của A Phúc cậu liền hỏi "Nè A Phúc, anh đang làm cái gì vậy"
A Phúc quay qua liếc mắt A Hào một cái rồi lại tiếp tục làm hành động vừa nãy "Cậu không thấy thiếu gia và thiếu phu nhân nhà chúng ta đang rất hạnh phúc hay sao. Cuối cùng trải qua bao nhiêu chuyện thì cả hai người họ mới quay trở về bên nhau"
A Hào thắc mắt hỏi tiếp "Nếu vậy thì đây chính là chuyện vui anh nên cười chứ tại sao anh lại khóc"
"Cậu thất sự rất ngốc. Người ta bị cảm động quá nên khóc thôi"
A Hào nhìn hành đỗng của A Phúc có vẻ thích thú mà cười nhạo A Phúc "Nhìn anh như vậy thật giống một tiểu mĩ thụ"
"Tôi mà là tiểu mĩ thụ thì tôi cũng sẽ thích cậu cho....." lời của A Phúc còn chưa nói hết thì hắn đã cảm thấy có điều gì đó rất không đúng nha
A Phúc nắm cổ áo A Hào "Cậu vừa mới gọi tôi là gì? Cậu có tin tôi đánh chết cậu không hả"
"A Phúc à tôi thật sự không dám nha. Anh.... anh mau thả ra đi, tôi sai rồi tôi xin lỗi"
A Phúc cuối cùng cũng chịu thẩ Hào ra "Coi như không biết điều. Lần sau đừng có mà chọc anh cậu, coi chừng có ngày tôi đánh cậu không còn đường về"
"Vâng... vâng"
- ---------Cách đó không xa--------
"Ông....... ông..... chủ" người thanh niên lo lắng nói
Bên cạnh là một người đàn ông đã tràn đầy sát khí nhưng vẫn không để lộ ra sự tức giận trên gương mặt "Về thôi" nói rồi người đàn ông quay đi rời khỏi bữa tiệc cùng với đám cận vệ đi cạnh
*Hết Chương 15*-Còn tiếp-=> Chương 16: Không còn
sống