Ác Ma Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 4: Sự thật quá phũ phàng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bảo Bối Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 4: Sự thật quá phũ phàng

Sau khi anh kể xong Nguyệt Nhi lo lắng hỏi "Rồi chuyện gì đã sảy ra vậy hả anh?"

Anh nhẫn nhịn cố gắng kìm nén cảm xúc kể tiếp câu chuyện của 4 năm về trước

4 năm trước

Lúc anh nhảy xuống sông, do nước chảy quá siết nên đã cuốn trôi anh đến vùng PYM nơi đây rất đẹp, mọi người ở đây rất thân thiện và hòa đồng với nhau

Khi anh mở mắt tỉnh dậy thì đã nhìn thấy bản thân mình đang ở trong một căn phòng hơi nhỏ nhưng rất đẹp, anh nhìn xung quanh phòng thì thấy có một cô gái đang ngồi chăm chú đọc một quyển sách. Cô gái quay qua nhìn anh, cô gái ấy rất đẹp, đẹp đến điên đảo

Cô đi đến cạnh giường đỡ anh ngồi dậy "Anh tỉnh rồi sao, anh có đói không? Hay là để tôi đi nấu chút gì đó cho anh"

"Cô là ai? Đây là đâu? Còn tôi, tôi là ai? Tôi bị gì vậy, sao cơ thể tôi đau quá vậy?....?" Anh hỏi cô rất nhiều

"Tôi tên là Lâm Tuyết Như, còn nơi đây là vùng Pym. Anh nói gì vậy, anh không nhớ anh là ai sao?" Cô khó hiểu nhìn anh

Anh ôm đầu của mình "Tôi không nhớ gì hết....aaaaa đầu tôi đau quá, tại sao tôi không nhớ gì hết vậy nè aaaaaa" anh bị mất trí nhớ rồi, do lúc dòng nước cuốn anh đi đã đụng đầu anh vào vách đá nên hiện tại anh không hề nhớ mình là ai. Và cũng có nghĩa là anh không còn biết ở nhà vẫn đang có một người vợ mà anh yêu thương nhất đang đợi anh trở về

"Không sao đâu, từ từ nhớ lại cũng được. Anh đợi tôi một chút, tôi sẽ đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho anh" cô gấp gáp chạy đi tìm điện thoại của mình

Một lúc sau bác sĩ đã kiểm tra xong cho anh, còn anh do đau đầu quá nên đã thiếp đi từ lâu

"Bác sĩ anh ấy bị sao vậy" lúc này cô đang nói chuyện với bác sĩ

Ông lắc đầu trả lời "Thẫm tiểu thư tôi e là đầu cậu ấy bị chấn động mạnh vào thứ gì đó, và cộng thêm tâm trạng cậu ấy không tốt nên dẫn đến mất trí nhớ"

Trước lúc bác sĩ tới đây cô cũng biết là anh bị mất trí nhớ rồi nên không có gì quá ngạc nhiên "Vậy anh ấy có thể nhớ lại không?"

"Có thể, nhưng tâm trạng cậu ấy phải tốt. Nhưng thời gian nhớ lại có thể sẽ rất lâu"

"Vâng tôi biết rồi"

Vài tuần sau do đã khỏe hẳn nên anh đã có thể bước xuống giường và đi lại bình thường

Anh và cô ngồi nói chuyện cùng nhau "Tại sao tôi lại ở đây?" Đây là điều đầu tiên anh muốn biết nhất khi đã khỏe

Cô thở dài trả lời "Lúc nhìn thấy anh là anh đang nằm bất tỉnh ngoài bờ sông. May là tôi đi ngang qua con sông đó và thấy anh nên đã đưa anh trở về đây và băng bó vết thương lại trên người anh. Mà anh thật sự rất may mắn là vì viên đạn chưa vào tim anh chứ nếu không là giờ này anh sẽ không ngồi đây nói chuyện với tôi được đâu"

Anh gật đầu hỏi tiếp "Vậy cô có biết tôi là ai không?"

Cô thất thần trả lời "Tôi đâu phải là thánh đâu, làm sao tôi biết anh là ai được"

"Rốt cuộc tôi tên gì? Tôi là ai?" Tuy là anh nói nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy

Đột nhiên cô nghĩ ra được ý kiến gì đó rồi nói "Hay là để tôi đặt tên cho anh, anh thấy có được không?"

"Được" anh lạnh lùng trả lời đại

"Vậy từ nay tên của anh sẽ là Lưu Thiên" Lưu trong dòng sông, Thiên tượng chưng cho một người may mắn

"Được thôi, tên cũng hay đấy" tuy là bị mất trí nhớ nhưng tính tình của anh vẫn không hề thay đổi. Lời nói lúc nào cũng lạnh lùng, khuôn mặt luôn tràn đầy sát khí

Và hằng ngày vẫn cứ như vậy, cô và anh hay ngồi lại nói chuyện với nhau, anh không có đi làm ở công ty mà ngồi làm ở máy vi tính. Dù mất trí nhớ nhưng anh vẫn rất thông minh, anh ngồi chỉnh sửa bản thiết kế trên mạng, nếu anh làm đủ yêu cầu của họ thì họ sẽ đưa tiền cho anh. Còn cô thì làm thợ may, cô rất hòa đồng thân thiện lại còn xinh đẹp. Người gặp người yêu

Cho đến một ngày anh yêu cô và cô cũng yêu anh. Hai người họ kết hôn với nhau và trở thành vợ chồng

Quay về hiện tại

Nước mắt Nguyệt Nhi tuôn ra trong tuyệt vọng "Vậy là anh đã cưới thêm một người vợ nữa. Cô ta tên là Lâm Tuyết Như"

Anh gật đầu, anh biết cô rất đau khi nghe tin anh cưới người phụ nữ khác, nhưng anh không thể dấu cô được. Càng dấu sẽ càng làm cô buồn hơn

*bốp*

Một cú đấm bay thẳng vào mặt của Thiên Hạo, cú đấm này là do Gia Dương đấm. "Mày vừa nói gì, mày nói lại cho tao nghe xem"

Anh đứng nhìn cô một cái rồi quay sang nhìn hắn "Nếu mày thích thì tao nhường cô ấy cho mày" lời nói này của anh rốt cuộc là có ý gì đây. Anh muốn nhường cô cho người khác sao

*Hết Chương 4*

-Còn tiếp-

=> Chương 5: Thanh xuân tàn nhẫn

Vote nhiều vào nhé. Lượt vote của mọi người chính là động lực giúp Na viết truyện đấy ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.