Rốt cục ác ma đại nhân cùng Liêu Thần cũng đặt chân được lên du thuyền. Con thuyền này vốn là tài sản thuộc quyền sở hữu của Liêu gia, không những thế còn được bầu chọn là một trong những du thuyền sang trọng nhất thế giới. Nhà họ Liêu lần này mở tiệc chiêu đãi, tranh thủ tuyên bố quyền thừa kế gia sản, vậy nên du thuyền sang trọng chính là nơi thích hợp nhất để tổ chức sự kiện, có rất nhiều nhân vật danh tiếng cũng theo đó mà có tên trong danh sách khách mời. Quân Tư Vũ cùng Liêu Xuyến Xuyến ở trên thuyền gặp được không ít danh nhân nổi tiếng, còn thêm cả đám ngôi sao thần tượng, doanh nghiệp, quý tộc này nọ … Con bé từ đầu tới cuối cứ háo hức cầm máy ảnh bấm không ngừng, trong khi Quân Tư Vũ cùng Liêu Thần đang kín đáo kéo nhau vào một góc trên boong tàu để thương nghị.
Quân Tư Vũ da mặt dày dạn không che dấu vẻ nịnh nọt, “Liêu tổng a, lần này hẳn là ngài cũng được thừa hưởng không ít gia sản đi. Chúc mừng ngài! Không biết sau này tiền lương của tôi có nhờ đó mà tăng thêm đươc chút nào không a?”
“Gia sản tôi được thừa kế thì mắc mớ gì đến tiền lương của anh? Chuyện lương thưởng là liên quan đến công việc, trong khi bản thân anh vẫn còn đang tham ô tài sản của tôi a, anh đừng có quên!” Liêu Thần cay cú nhìn chòng chọc vào chiếc xe lăn điện đắt tiền của ác ma đại nhân.
“Ầy, chờ đến lúc ngài thành đại gia rồi sẽ không để ý đến mấy đồng bạc lẻ tẻ đó nữa đâu.” Quân Tư Vũ cười nói, triệt để đá văng hai chữ ‘liêm sỉ’ đi thật xa.
“Hừ.” Liêu Thần cầm ly champagne lên nhấp một ngụm, nặng nề đưa mắt nhìn về phía mặt biển bao la. Con thuyền càng lúc càng rời xa đất liền, rẽ sóng lướt vào lòng biển mênh mông. Gió biển mát lạnh lùa qua mái tóc y. Màu xanh bát ngát của trời và bể như hòa làm một, vậy mà y lại chẳng có tâm trạng nào thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Liêu Thần biết mục đích của mình khi đặt chân lên con thuyền này, không phải để hưởng thụ, mà là góp một vai trong cuộc tranh giành tàn khốc của gia tộc.
“Quân Tư Vũ này, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe thấy anh nhắc tới gia đình hay bạn bè, thật đáng hoài nghi không biết anh có phải là tội phạm đang bị truy nã, giả danh xin vào công ty tôi để trốn tránh pháp luật không vậy.” Liêu Thần đưa mắt chuyển qua phía Quân Tư Vũ.
“Ầy, ngài không phải là tưởng tượng hơi quá đấy chứ, Liêu tổng. Trông tôi có chỗ nào giống tội phạm?” Quân Tư Vũ bật cười.
“Tôi đã xem qua giấy tờ tùy thân của anh rồi, tất cả đều là giả. Ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không phải đồ thật. Đừng cho là tôi không biết, Quân Tư Vũ, tư liệu về anh đều đang nằm trong tay tôi.” Liêu Thần khẽ nhếch miệng.
“Xem ra ngài thật sự rất quan tâm đến tôi nha.” Quân Tư Vũ vung vẩy ly rượu trong tay, “Chỉ là mớ giấy tờ kia dù ngài có cầm trong tay cũng chẳng có tác dụng gì, tôi chỉ đơn giản là một công dân thiện lương nghèo rớt mà thôi.”
“Quân Tư Vũ, tốt nhất đừng để lộ cho tôi biết được anh đang âm mưu điều gì.” Liêu Thần ngửa đầu, một hơi dốc cạn ly rượu.
Đương lúc cả hai đang trò chuyện ‘thân mật’, chợt có một bóng người tiếng lại gần, chào họ bằng tiếng Trung, “Rốt cục cũng tìm thấy hai người rồi, Liêu tiên sinh, Quân tiên sinh.”
Hai người nhìn lại, thì ra là bác sĩ Sa – thiên sứ trưởng Farrell, người vừa lê lết từ Hàn Quốc trở về.
“Chào, bác sĩ Sa.” Liêu Thần trong đầu cấp tốc nghĩ cách để tránh khỏi cuộc kiểm tra sức khỏe.
Farrell đưa mắt đảo qua phía Quân Tư Vũ, cười nói, “Quân tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta hẳn là nên tiến hành đợt trị liệu này càng sớm càng tốt, không biết hôm nay anh có thời gian rảnh hay không?”
“Ách, thật ra hôm nay chúng tôi phải tham dự một cuộc họp quan trọng, chỉ sợ là không có thời gian, hay là bác sĩ cho lùi lại vài ngày nữa đi, đằng nào chúng ta cũng lên thuyền, sao không tranh thủ thưởng thức một chút hải dương phong tình a!” Liêu Thần vội vàng đỡ lời.
“Được rồi, vậy khi nào rảnh, cậu cứ cho người đến phòng 1327 báo với tôi.” Bác sĩ Sa ôm tay, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười đầy bí ẩn.
**************************************
Tối hôm đó, dạ tiệc bắt đầu. Cả đám người đứng tụ tập trong sảnh lớn, tiếng cười nói, tiếng đàn du dương cùng ánh sáng vàng rực ấm áp, xem ra khách tham dự toàn là nhân vật có tiếng tăm cả. Liêu Xuyến Xuyến cùng ác ma đại nhân kéo nhau vào một góc, dù sao bọn họ cũng chẳng quen biết ai trong đám người nổi tiếng kia, chi bằng cứ hì hụi cắm mặt vào mà ăn. Liêu Thần thì ngồi bên cạnh vừa uống rượu vừa suy tư.
Ngay lúc bọn họ đang ăn đến cao hứng, ác ma đại nhân vừa mới bóc một con tôm to sụ nhét vào mồm thì nghe thấy tiếng nhạc nổi lên. Toàn thể tân khách đều tự giác đứng gọn thành hai hàng, dồn sự chú ý về phía sân khấu giữa chính sảnh.
MC từ sau cánh gà bước ra, sau khi cúi chào khán giả liền trịnh trọng tuyên bố, “Thưa quý vị, xin hãy cùng chào đón gia đình Liêu tiên sinh.”
Tiếng nhạc cùng tiếng vỗ tay rào rào trỗi dậy. Trên thảm đỏ là sự xuất hiện của bốn anh em nhà họ Liêu cùng vị phu nhân đại diện cho Liêu chủ tịch vì bệnh nặng mà không thể góp mặt – Liêu thái thái. Ác ma đại nhân vừa nhồm nhoàm nuốt con tôm đang mắc nghẹn ở cổ họng vừa chong mắt lên hóng chuyện, chợt phát hiện ra trong số năm người nhà họ Liêu đang tiến vào giữa chính sảnh kia, có một mỹ nữ mặc đầm dạ hội màu đỏ đầy quyến rũ, dáng vẻ yếu điệu thướt tha, có điều trên trán lại băng một mảnh gạc trắng xóa. Ê ê, đây không phải là con nhỏ đẹp đẹp tối qua đua xe gây chuyện đó sao? Thì ra là em gái cùng cha khác mẹ của Liêu Thần, Liêu Minh Châu a!
Miếng bánh chocolate trong mồm Liêu Xuyến Xuyến suýt nữa bị phun ngược trở ra. Con bé nghẹn họng trân trối nhìn người kia, sau đó vội vàng bưng đĩa lên che ngang mặt để tránh bị Liêu Minh Châu nhận ra. Ác ma đại nhân cũng rất nhanh trí mà quay lưng lại, cắm đầu vào bàn tiệc tiếp tục ăn. Thật là trời không thương kẻ xấu, dù bọn họ có nỗ lực che giấu đến mấy, ánh mắt của đám người nhà họ Liêu vẫn hướng về phía Liêu Thần, đặc biệt là Liêu Nghiêm vẻ mặt giống như đang nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung, còn Liêu thái thái trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ. Ai, xem ra người nhà này đối với Liêu Thần cũng chẳng có mấy tình cảm.
Liêu thái thái bước lên trên lễ đài, mỉm cười đầy quý phái, sau đó cầm lấy micro nói ra một tràng tiếng Anh, “Thưa các vị khách quý, dạ tiệc đêm nay đối với Liêu gia chúng tôi có ý nghĩa vô cùng quan trọng, bởi vậy sự hiện diện của mỗi người trong các vị đều góp phần vào thời khắc trọng đại này. Các vị cũng biết, tập đoàn Liêu thị trải qua mấy chục năm gây dựng sự nghiệp, có được quy mô như ngày hôm nay thật không dễ dàng. Hiện tại, tình trạng sức khỏe của nhà tôi không được tốt, vậy nên ông ấy đã quyết định nghỉ hưu sớm, do đó, đối với quyền thừa kế tài sản cùng gia nghiệp sẽ được phân chia rõ ràng. Mong các vị thông cảm và hiểu rõ, chuyện phân chia cổ phần công ty không có nghĩa là đem tập đoàn Liêu thị phân tán, thay vào đó, tôi tin rằng tập đoàn Liêu thị sẽ trải qua một đợt cải tổ và ngày càng lớn mạnh hơn. Thỉnh các vị khách quý, đặc biệt là những nhà đầu tư đang hợp tác cùng Liêu thị, xin đừng quá lo lắng. Và những lời tôi muốn tuyên bố sau đây, hoàn toàn là dựa theo tâm nguyện của nhà tôi.” Nói xong liền cúi đầu chào, rất đúng chuẩn của một vị mệnh phụ phu nhân cao sang quý phái.
Trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng vỗ tay rào rào như sấm. Trong khi đó, ác ma đại nhân tỉnh bơ ngửa đầu đếm bóng đèn trên trần nhà, còn Liêu Thần ngồi bên cạnh vẫn một mực lặng im không lên tiếng, sắc mặt ngưng trọng.
Liêu thái thái sau khi chào hỏi xong liền gọi các con lên đứng thành một hàng sau lưng, rồi bà lấy từ trong túi xách ra một phong thư tinh xảo, quay xuống nói với quan khách, “Các vị, phong thư này là do chính tay nhà tôi viết, trước sự chứng kiến của luật sư, là văn bản có sự ràng buộc về mặt pháp lý và các thủ tục hợp pháp. Sau khi công bố sẽ có hiệu lực thi hành về mặt luật pháp bất kể nội dung.”
Sau đó, bà ta từ từ bóc mở phong bì màu vàng kim, lấy ra tờ giấy viết thư có in hoa văn màu tím nhạt. Nhìn dáng vẻ Liêu thái thái một tay run rẩy cầm tờ giấy, tay kia áp lên ngực thở dốc như thể đang phải chịu một trận kích động ghê gớm, rồi lại đưa mắt nhìn hai cô hầu gái đang đứng bên cạnh mình. Hai cô gái rất nhanh trí bước tới phía sau Liêu thái thái, mỗi người vịn một bên tay làm chỗ dựa cho bà ta. Liêu thái thái sau khi bày ra bộ dáng đau đớn sầu khổ chán chê rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, nhà tôi quyết định đem 60% cổ phần của công ty Liêu thị ra phân chia cho các con. Trong đó, con trai trưởng Liêu Phong sẽ nắm giữ 25% cổ phần cùng quyền điều hành các công ty chi nhánh ở Châu Á và Bắc Mĩ.”
“5% số cổ phần cùng quyền sở hữu bất động sản ở Hồng Kông và Nhật Bản sẽ thuộc về con trai thứ, Liêu Tinh.”
“Con trai thứ ba, Liêu Nghiêm, được thừa hưởng 5% cổ phần trong công ty cùng quyền điều hành các công ty chi nhánh ở Nam Á, Hồng Kông và Ma Cao.”
“Còn lại 25% cổ phần cùng quyền điều hành các chi nhánh ở Châu Âu, cộng thêm quyền sở hữu toàn bộ bất động sản ở Châu Âu sẽ giao cho con gái út là Liêu Minh Châu. Sau khi Liêu Minh Châu lập gia đình, có thể chuyển nhượng quyền sở hữu cho vị hôn phu theo đúng quy định của pháp luật.”
“Cuối cùng, về phần con trai của người vợ trước đã qua đời của nhà tôi, sẽ được thừa hưởng 3 triệu USD từ tài sản của tập đoàn Liêu thị.”
“Trước khi nhà tôi qua đời, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, phần tài sản đó sẽ được đem ra phân chia lại theo đúng luật thừa kế.”
Đọc xong di chúc, Liêu thái thái cầm khăn tay chấm nước mắt, nghẹn ngào cất lời, “Cảm tạ các vị đã chứng kiến.”
Tiếng vỗ tay một lần nữa lại đồng loạt vang lên, hai cô hầu gái vội đỡ lấy bà chủ như đang khóc đến muốn lả đi.
Liêu thái thái quay lại nhìn các con, mỉm cười trìu mến rồi lại tiếp tục phát biểu, “Thưa các vị, tôi còn có một chuyện muốn công bố. Đó là con gái tôi, Liêu Minh Châu, từ bây giờ sẽ chính thức là ‘hoa có chủ’, hôm nay cũng chính là lễ đính hôn của con gái tôi cùng vị hôn phu tương lai của nó, bá tướcvùngPortland, Zhvania De Kirkland.”
Tiếng nhạc hòa tấu vang lên, từ đầu kia thảm đỏ, một người đàn ông trẻ tuổi thanh lịch đang chậm rãi bước vào. Anh ta khoác trên người bộ lễ phục cung đình Châu Âu, khuôn mặt anh tuấn sắc nét, có điều nước da hơi tái nhợt —– Thì ra đây chính là bá tước trẻ tuổi De Kirkland, nhân vật đầy bí ẩn trong xã hội thượng lưu Châu Âu, thành viên của dòng họ quý tộc lâu đời nhất Châu Âu, đông thời cũng là người âm thầm thao túng mạch máu kinh tế châu Âu bấy lâu nay. Con người này xuất hiện vào đúng thời khắc nhạy cảm, chỉ bằng một cái phấy tay của anh ta cũng đủ trấn an nhân tâm, ổn định căn cơ cho tập đoàn Liêu thị, Liêu thái thái lại nhân đó tuyên bố lễ đính hôn cho con gái, thực sự là đã có tính toán thâm sâu từ trước.
Bá tước bước lên khán đài, trịnh trọng khoác tay Liêu Minh Châu, ở dưới sảnh, mọi người bắt đầu nhao nhao nói lời chúc mừng, ngoại trừ ác ma đại nhân vẫn đang híp mắt nhìn về phía vị bá tước vừa xuất hiện kia. Ngay từ đầu, chỉ bằng một cái liếc mắt, hắn đã phát hiện ra thân phận thật sự của vị bá tước này. Tên De Kirkland gì đó kia chính là một Ma nhân từ lâu đã nhập cảnh trái phép xuống nhân gian và được người ta kinh sợ đặt cho cái tên “Quỷ hút máu”.
Có lẽ là do vượt biên đã lâu, bá tướcKirklandkhông nhận ra Vũ Uyên đại nhân, ngược lại còn bị khí tức thần thánh phảng phất đây đó hấp dẫn. Đưa mắt nhìn tới góc sảnh thì thấy thiên sứ trưởng Farrell đang đứng đó, hai người bốn mắt chạm nhau liền lập tức tóe ra lửa hận, tựa như mối quan hệ giữa nước với lửa, rất nhanh đã vận khởi hai cỗ cường lực, tạo thành kết giới, tiện thể đem khoảng không gian trong đại sảnh ‘đóng băng’ lại luôn.
Khắp đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh khác thường, mọi người giống như bị đông cứng lại, ngay cả khói thuốc cũng bất động giữa không gian ——— Bá tướcKirklandcùng thiên sứ Farrell điềm nhiên bước tới, bắt đầu nói chuyện phải trái với nhau.
“Thật không ngờ dưới nhân gian vẫn còn sót lại đám cặn bã của Ma giới. Dù sao hôm nay gặp được ta cũng là vinh hạnh của ngươi rồi.” Farrell ôm tay, vênh mặt nói, đồng thời cũng từ từ bay lên không trung, hào quang thần thánh dần tản mác ra xung quanh.
Bá tướcKirklandcũng không kém cạnh mà bay lên, nhếch mép cười lạnh, “Đồ thiên sứ ngu xuẩn, ngươi cho rằng có thể gạt bỏ dòng họKirklandcao quý của chúng ta sao? Ta đây lại muốn nếm thử xem máu của đám thiên thần các ngươi có hương vị gì a!”
Vì vậy, hai người ông một câu tôi một câu ở trong kết giới mở màn trận đấu đầu tiên, võ mồm. Thật không may cho ác ma đại nhân vừa rồi mới cắn một miếng thịt bò to bự, còn chưa kịp nhai đã phải phối hợp với bọn họ, giả vờ đứng há hốc mồm không động đậy, miếng thịt cũng theo quán tính từ trong miệng rơi ra. Thừa dịp thiên sứ cùng quỷ hút máu đang chuyên tâm chửi nhau đến nước miếng tung bay, hắn vội thò tay xuống mò miếng thịt bò, nhét vào trong miệng, nhồm nhoàm nhai rồi nuốt xuống. (anh bẩn khiếp =.=)
Lúc này, thiên sứ trưởng lên tiếng đề nghị, “Ác ma, ta không muốn làm những người trên thuyền này bị thương. Có bản lĩnh thì ngươi cùng ta quyết đấu trên mặt biển!”
“Hừ, ta cũng không muốn làm lộn xộn mọi thứ.” Bá tướcKirklandtừ trong túi áo lôi ra một bông hồng màu xanh, ưu nhã đặt dưới mũi thưởng thức.
Dứt lời, hai người liền biến mất khỏi đại sảnh. Nhưng kết giới trên thuyền vẫn còn, xem ra hai tên kia đúng là đám vô trách nhiệm, chỉ lo vật lộn mà không ai chịu nhớ ra giải khai kết giới. Một lúc sau, ác ma đại nhân duỗi duỗi thắt lưng đã mỏi nhừ, bước ra khỏi xe lăn, chạy đi tìm WC.
Thật không hổ danh là du thuyền xa hoa bậc nhất, ngay cả toilet cũng được lắp đặt sang trọng khác thường luôn, vừa bước vào đã nhìn thấy tấm gương to đùng phủ kín một bức tường, còn có mấy giỏ hoa tươi xinh xắn, thật là một phong cách thiết kế mang đậm chất nhà giàu. Không những thế, trên cánh cửa ở mỗi khoang vệ sinh còn được lắp màn hình TV tinh thể lỏng, bên dưới là bàn phím thuận tiện cho việc lướt net giết thời gian (?). Ác ma đại nhân mừng húm sà vào ôm lấy cái bàn phím, dùng ma lực luồn lách khoét một lỗ trên kết giới, câu trộm đường truyền internet từ đất liền, sau đó vội vàng đăng nhập QQ. Hai ngày nay không lên mạng, có lẽ rau củ trong vườn đến dịp thu hoạch mất rồi.
Avatar của Ma hoàng bất chợt sáng lên, nhảy vào cùng hắn tán chuyện.
[Ma hoàng] : Vũ Uyên, ngươi lên QQ rồi a. Hôm trước ta vào vườn nhà ngươi trộm rau, tự dưng lại nhớ tới chuyện ngày xưa.
[Ác ma đại nhân] : Ngươi lại nhớ mấy chuyện tầm xàm bá láp gì vậy?
[Ma hoàng] : Không có gì. À, ngươi nạp QQ tệ cho ta chưa?
[Ác ma đại nhân] : Chưa có, ta đang ở nước ngoài a!
[Ma hoàng] : Ngươi đang làm gì vậy?
[Ác ma đại nhân] : Lên du thuyền lái vòng vòng chút chơi.
[Ma hoàng] : Xem ra ở dưới đó cuộc sống của ngươi cũng thật tốt a. Ta còn quên chưa hỏi, ngươi xuống nhân gian lâu như vậy rồi, rốt cục là làm gì a?
Sau 10 giây im lặng, ác ma đại nhân trả lời.
[Ác ma đại nhân] : Ta hiện giờ là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới, nắm trong tay huyết mạch kinh tế của nhân gian. Du thuyền này là đồ ta đặt mua từ năm ngoái, hôm nay đưa ra biển chạy thử.
[Ma hoàng] : A, thật không ngờ, dù là ở đâu ngươi vẫn giữ nguyên được phong độ vậy nha. Ta có thể tưởng tượng ra bộ dạng làm lãnh đạo của ngươi đó. Có điều, ngươi nhiều tiền như vậy, sao không nỡ nạp cho ta một ít QQ tệ?
[Ác ma đại nhân] : ………Ta đi WC cái đã.
Ác ma đại nhân chuyển sang chế độ invisible.
Avatar của Ma hoàng vẫn lập lòe trên màn hình.
[Ma hoàng] : Vũ Uyên này, ta có một tâm nguyện nhỏ nhoi, không biết ngươi có đáp ứng hay không. Nhiều năm như vậy rồi, ta thật muốn chứng kiến bộ dạng thảm hại của ngươi a. Chỉ cần nhìn thấy bản mặt ngươi lộ ra vẻ kinh ngạc đến há hốc mồm, ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi, thật đó