Ác Ma Doanh Địa

Chương 37: Quá Khứ



"Cuối cùng, công ty trò chơi cũng không chịu được áp lực, thỏa hiệp."

"Cái danh tấm màn đen lớn nhất về vụ án Beater trong giới game online cứ thế mà hình thành."

"Điều buồn cười là, sau này, khi những người chơi khác nhìn thấy đám con ông cháu cha đó xưng bá trong game thì cảm thấy Thịnh Thế đã không còn thú vị nữa, thế là người chơi nhanh chóng bỏ Thịnh Thế mà đi."

"Chuyện như vậy, cậu làm được không, Thời Vũ?" Tịch Dương nghiêm túc nói với Thời Vũ Hoàn.

"Em..." Thời Vũ Hoàn rất muốn trả lời nhưng lại không còn được sự tự tin lúc nãy.

"Đừng cảm thấy mất mát, nếu như so sánh kỹ thì hai người các cậu thật ra cũng không phải là cùng một loại, cậu càng chú trọng thu thập và phân tích thông tin để vạch kế hoạch hợp lí, thì hắn lại là người nhanh chóng phân tích số liệu tạm thời sau đó lập tức đưa ra các lối đánh ngựa thần lướt gió tung mây. Nói đơn giản, cậu là chuyên gia còn hắn là tên điên, hoàn toàn là một tên điên. Cậu đừng có thấy hắn như vậy mà lầm, có khi ngày nào đó hắn ta lại dâng trào tâm huyết chạy ra quảng trường nhảy múa cũng không chừng." Tịch Dương nói rồi cười cười, chỉ là hắn không biết rằng Tiêu Phàm đã từng nhảy qua...

"Sau đó, lên đại học, tôi mới gặp hắn, hai đứa được chia vào cùng một ký túc xá, hắn rủ một người luôn ở sân vận động tập luyện như tôi vào trò chơi, lập ra các kế hoạch chiến lược cho tôi. Hắn còn quyết định luôn việc học kỹ năng, phương hướng phát triển. Dựa vào tốc độ phản ứng cực nhamh của tôi, cái danh Truy Phong Giả mới ra đời. Hắn vẫn luôn trợ giúp sau lưng tôi, dường như vì sự kiện kia ở Thịnh Thế, hắn không còn để ý đến tên tuổi của mình nữa, lặng lẽ giải trí trong game, nếu không có lẽ nổi tiếng sẽ cũng không phải là Truy Thong Giả, mà là tên Beater trong câu chuyện kỳ lạ bị bụi phủ kia của giới game online mới đúng..." Tịch Dương dường như đang nhớ đến thời gian cùng Tiêu Phàm chơi game Tuế Nguyệt, nhớ đến đống hormone được tiết ra khi hai đứa cùng đi tản bộ trong Học viện Nghệ thuật Thành phố S mùa hè năm đó.

"Mặc dù không biết vì sao mà Phàm ca bây giờ lại trông hơi yếu, thế nhưng thực lực hắn tuyệt đối không thể coi thường được đâu." Tịch Dương vừa nghĩ đến việc lúc nãy mới gặp Tiêu Phàm vừa nói.

"Nhưng mà, hắn ngàn không nên vạn không nên đụng đến Tiểu Thúy của tôi!" Vẻ mặt của Tịch Dương đột ngột thay đổi, cơn giận bốc ra từ trong tim."Đội trưởng, em sẽ không nói nữa, em hiểu anh mà." Thời Vũ Hoàn nhìn thấy Tịch Dương như vậy lại nhớ đến chuyện thương tâm của mình.

Thế là, hai người con trai lưu lạc phía chân trời này ôm nhau, nương tựa lẫn nhau, an ủi lẫn nhau...

"Thời Vũ Hoàn, cái tên trạch bốn mắt buồn nôn nhà anh, đừng có mà dựa gần anh Tịch Dương của tôi như vậy, nhỡ anh Tịch Dương bị anh lây cái bệnh trạch buồn nôn đó cho thì làm sao bây giờ, mau tránh ra." Man Man giận đùng đùng kéo Thời Vũ Hoàn ra khỏi người Tịch Dương.

"Tôi offline một lát, đợi chút nữa rồi vào lại, bụng tôi thật sự không được thoải mái cho lắm." Tịch Dương nói.

...

Trong căn hộ nào đó ở thành phố S, cửa của máy chơi game Tân Sinh được mở ra, sau đó là một chàng trai đẹp trai bước ra ngoài.

Chàng trai kéo ngăn kéo bàn, lấy ra một khung ảnh tinh xảo được cất sâu bên trong, ôn nhu mà nhìn bóng dáng xinh đẹp trong khung hình kia: "Tiểu Thúy, hôm nay anh gặp được hắn rồi, lần này anh sẽ bắt hắn phải trả giá đắt cho những gì đã làm với em, làm cho hắn thân bại danh liệt, anh sẽ báo thù cho em!"

Nói rồi, cậu ta cầm một chiếc phi tiêu trên bàn, ném đi.

Phi tiêu cắm chuẩn vào tấm ảnh trên tường. Trên tấm ảnh có viết "Thành phố S đại học XX cấp XX chuyên ngành XX lớp tốt nghiệp XX".

Người trong tấm ảnh mà phi tiêu cắm vào bởi vì bị cắm quá nhiều nên không còn hình dáng rõ ràng những vẫn có thể lờ mờ thấy được diện mạo, thân hình có hơi giống với Tiêu Phàm. Mà bên cạnh còn có một nam sinh đang cười rộ lên, tươi tắn đến độ không khác gì mặt trời, và tên của người đó là Trần Hi Dương.

...

"Ôi, bụng của mình! " Người con trai buông khung hình xuống, chạy vội vào nhà vệ sinh...



Ở bên trong ốc đảo nhỏ có một mỏm núi đá trắng, thế mà cảnh vật bên trong trận doanh Ác Ma đặc biệt ác liệt này lại không bị phong hóa (1). Phía trước mỏm núi đá trắng đó có một pho tượng, phía bên ngoài pho tượng đã có vài nốt lốm đốm cát do bị mục rữa, có thể thấy cái ốc đảo này đã có từ rất lâu về trước.

Pho tượng được điêu khắc thành đầu của một con Nhãn Kính Xà Vương, trông hung bạo mà thêm chút quỷ quái. Từ xa nhìn lại, Nhãn Kính Xà Vương trên pho tượng kia giống như đồ đằng (2) của một dân tộc cổ xưa nào đó, tràn đầy âm hiểm, thần bí.

Mà nơi đó chính là mục đích của bọn người Tiêu Phàm, lối vào của thung lũng Rắn Cát.

Ở ngoài cửa vào, có mấy tốp người đang đứng tuyển thêm đồng đội:

"Ai từ cấp 12 trở lên thì đến đây, cấp 12 trở lên đến đây, còn cần một vị trí nữa, đủ người rồi thì lập tức xuất phát!""Tôi cấp 13, cần tìm thêm 5 người nữa vào đội, đi đánh phó bản thông thường."

"Đội tôi còn cần một người, chiêu thức đánh, tốc độ như nào cũng đều được, đủ người lập tức đi!"

...

Xem ra, người chơi trận doanh Ác Ma đại đa số đều là tự mình luyện thăng cấp, còn có tự mình xử lý các loại vấn đề tâm lý nên sẽ thường không thích giao lưu cùng người khác, đến khi cần đánh phó bản lại tạm thời kêu gọi người, tùy tiện chắp vá cho đủ đội. Dù sao nhiều người sức cũng lớn, thêm một người cũng đánh phó bản sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hơn nữa hệ thống cũng đã thiết lập việc phân chia, không cần phải lo lắng việc những đồng đội lạ lẫm này của mình đoạt trang bị. Đến khi đánh phó bản xong xuôi, cả đội sẽ lại tan rã, mỗi người đường ai nấy đi.

Những người có dự tính từ trước giống như Tiêu Phàm, sớm kéo hai người vào tổ đội để luyện tập phối hợp với nhau là cực ít.

Tiêu Phàm đi đến chỗ cửa vào trước mặt, bình tĩnh đứng đấy:

"Đi thôi! Sợ cái gì chứ, có đại tiểu thư ta đây, một roi liền có thể hất hết đám phiền toái kia đi."

"Có cô mới lo lắng!"

Đúng vậy, Tiêu Phàm rất lo lắng. Bởi đây là phó bản năm người tiêu chuẩn, mà với đẳng cấp của ba người bọn hắn khó khăn lắm mới có thể tiến vào phó bản tiêu chuẩn, đánh nhau đoán chắc nhất định sẽ khó. Dù sao không phải lần nào cũng đều có thể như khi đánh phó bản Black Goblin, chiếm cứ hết thiên thời địa lợi nhân hòa.

Tuy rằng nếu thất bại thì chỉ bị giảm chút điểm kinh nghiệm nhưng đồng thời cũng sẽ mất luôn cơ hội nhận được hộp ban thưởng mỗi ngày.

Tiêu Phàm lo lắng không biết có nên chiêu mộ thêm hai người chơi lạ mặt gia nhập đội ngũ của mình hay không. Nếu là bình thường chắc chắn Tiêu Phàm sẽ lập tức hả miệng mà hét lớn, đánh phó bản, mang theo cao thủ, thêm hai vị đồng đội nghe lời, vào đủ chỗ lập tức mở...

Thế nhưng là, hiện tại nơi này có chút khác biệt, nơi này là trận doanh Ác Ma, chính là trận doanh Ác ma vô cùng đáng hận kia.

Rắn Cát, đội ngũ mới có 3 người thôi phải không, có muốn chiêu mộ thêm 2 người nữa không?"

Đây là ý trời sao? Hắn đang do dự rằng có nên chiêu mộ thêm hay không, trong lúc đang phân vân, ông trời đã chỉ điểm rằng cần phải chiêu mộ thêm đấy à.

Sau lưng Tiêu Phàm truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng. Cứ coi như là nhẹ nhàng đi, sau khi Tiêu Phàm trải qua rất nhiều tình huống, đã không còn lơ là xem thường như vậy nữa.

Tiêu Phàm quay người lại, nhìn về phía người vừa nói chuyện.

Đứng trước Tiêu Phàm là một nữ sinh đẹp xuất sắc, khuôn mặt như được khắc vẽ, da dẻ còn trắng hơn tuyết, mái tóc óng ả rơi nhẹ trên hai vai. Nữ sinh mặc một chiếc váy dài màu trắng noãn, tướng mạo đoan trang, ôn tồn lễ độ.

Nhưng trong lòng Tiêu Phàm chỉ đang lặp lại lời nhắc nhở, đừng để bị mắc lừa nữa, đừng để bị mắc lừa nữa, đừng để bị mắc lừa nữa...

(1) Phong hóa: Bị mài mòn do sức gió.

(2) Đồ đằng: còn được gọi là vật tổ hay tô tem, được hiểu là động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.