“Nghiêng trái, nghiêng phải gần như không tiêu hao thể lực, lộn nhào về trước, lộn nhào ra sau mỗi cái tiêu hao 5 giá trị thể lực, còn chống một tay nhào lộn thì mỗi cái tiêu hao đến 10 giá trị thể lực!” Tân Nhiên cứ lẩm bẩm mãi trong lòng, ánh mắt lại một lần nữa nhìn vào hai cái kỹ năng trong thanh kỹ năng.
“Tiêu hao: Thể lực”
Không có ngoại lệ, cả hai đều là tiêu hao thể lực, nhưng lại không có giải thích rõ là sẽ tiêu tốn bao nhiêu thể lực.
“Không có ghi rõ là sẽ tiêu hao bao nhiêu giá trị thể lực chính là vì tùy độ khó của động tác mà tiêu hao giá trị thể lực khác nhau!” Nhớ lại lần chiến đấu trước cùng với những động tác cậu mới làm ban nãy, Tần Nhiên dễ dàng mà đưa ra kết luận như vậy.
Tiếp theo, Tần Nhiên xem các thông tin đã được ghi chép lại trong hệ thống.
Trong đó cũng không có thông tin nào nói về việc tiêu hao giá trị thể lực.
Nhưng việc tiêu hao giá trị thể lực lại là có thật, giống như trạng thái “đói khát” đặc thù vậy.
“Thông tin bị ẩn mất rồi? Hay vì lý do nào nhỉ?” Tần Nhiên khẽ nhíu mày, suy đoán.
Đây không phải là lần đầu tiêu cậu tiếp xúc loại game như thế này và kiểu thông tin bị ẩn mất cũng không phải chưa từng gặp qua.
Nếu thông tin bị ẩn mất thì chỉ có hai khả năng, một là loại thông tin này không có tác dụng quan trọng gì, hai là nó có tác dụng vô cùng lớn.
Trong game ngầm này, Tần Nhiên đương nhiên nghĩ cái số hai có khả năng xảy ra hơn.
Chỉ là những thông tin bây giờ cậu đang có được vẫn quá ít nên cậu không thể tìm ra điểm mấu chốt.
Vấn đề này làm Tần Nhiên nhanh chóng bỏ qua tiếp tục tự hỏi.
Tần Nhiên tuyệt đối không lãng phí tế bào não đi suy nghĩ những vấn đề mà chắc chắn sẽ không tìm ra đáp án.
“Tần Nhiên, cậu có thể dạy võ cho tôi không?”
Tần Nhiên vừa tập trung tinh thần lại liền nghe thấy câu dò hỏi của Kha Lâm.
“Không thành vấn đề!” Tần Nhiên không có lý do gì để từ chối cả, cậu gật đầu, sau đó nói:
“Có rất nhiều loại võ thuật, nhưng tôi chỉ rành loại võ thuật dùng dao găm thôi!”
Tần Nhiên biết rất nhiều loại võ, những cũng chỉ biết sơ sơ thôi nên đương nhiên không thể đem mấy cái đó đi dạy cho người khác.
Ngoại trừ kỹ năng “vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản”!
Sau khi có được kỹ năng “vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản”, không những cậu có để sử dụng dao găm lão luyện như người trong nghề lâu năm, mà trong đầu cậu còn xuất hiện rất nhiều kiến thức liên quan đến loại võ thuật này, nên đương nhiên dư sức dạy lại cho người khác.
“Đó chính là mong ước của tôi đó!” Kha Lâm nở nụ cười trên môi, hiển nhiên là thỏa mãn với việc cậu dạy cho cô kỹ thuật sử dụng dao găm.
Ngày hôm qua chính mắt cô nhìn thấy cách Tần Nhiên dùng dao găm đánh nhau với kẻ thù, không những tốc độ nhanh mà động tác còn rất hung ác, hoàn toàn có thể nói rằng một nhát trí mạng.
Trong tình trạng đang phải sống trong chiến loạn thì Kha Lâm biết rõ nếu cô nắm được kỹ thuật sử dụng dao găm thì nó sẽ đem lại ích lợi to lớn cỡ nào cho cô.
Tiếp theo, Tần Nhiên liền vừa giảng giải, vừa làm mẫu.
Hệ thống cũng không hiện tin nhắc nhở về việc cậu dạy kỹ năng cho người khác.
Như vậy chứng tỏ, Tần Nhiên chỉ có thể hấp thụ kỹ năng người khác mà không thể truyền lại được.
Có thể đây là mặt hạn chế của game này, cũng có thể là do cấp bậc kỹ năng hiện giờ của cậu quá thấp.
Cứ chỉ dạy như vậy từ sáng cho tới hơn 12 giờ mới dừng lại.
Sau đó là thời gian nghỉ ngơi.
Vì phải ứng phó cuộc chiến vào buổi tối nên hai người vẫn cố gắng duy trì thể lực.
“Có vẻ tôi không có năng khiếu nhiều nhỉ!” Sau khi ngừng lại, Kha Lâm liền trả lại con dao găm cho Tần Nhiên, lắc đầu chấp nhận.
“Cô học không tệ chút nào!” Tần Nhiên nói.
Đây cũng không phải lời an ủi mà là lời thật lòng của cậu.
Nhưng cô lại xem đó như lời an ủi, nói: “Nếu so sánh với anh thì tôi thật sự như con ngốc vậy!”
Kha Lâm thở dài, nhưng ngay sau đó trên gương mặt cô lại toát ra vẻ kiên cường, nét kiên cường có được sau bốn tháng sống sót trong chiến tranh loạn lạc, nói tiếp: “Yên tâm đi, vào lúc chiến đấu tối nay, tôi sẽ không gây cản trở cho anh!”
“Tôi tin mà!” Tần Nhiên mỉm cười, gật đầu.
Tuy đang nghỉ ngơi nhưng không phải hai người chỉ ngồi không, Tần Nhiên và Kha Lâm lại lấy kế hoạch ra bàn bạc tiếp. Đặc biệt là Kha Lâm còn dùng ngón tay vẽ lên mặt đất. Chỉ một lúc sau, một cái bản đồ phác họa đơn giản của khu biệt thự Hoa Viên hiện trên trước mặt Tần Nhiên.
“Chỗ này là tuyến đường chính của khu biệt thự Hoa Viên, con đường này phải rộng 7 tới 8 m, tầm nhìn cũng rất rộng nên chúng ta tuyệt đối không thể khai chiến ở chỗ này, lỡ mà bị bao vây thì chúng ta chết chắc!
Nơi khai chiến tốt nhất là vùng xung quanh đám phế tích của khu biệt thự, không những tầm nhìn bị hạn chế mà còn có rất nhiều gạch đá, thanh gỗ với mấy cái vách tường còn chưa sụp hẳn, mấy thứ này đủ để làm cho ưu thế về số lượng của bọn chúng trở thành vô dụng!” Chỉ vào từng khu trên cái bản đồ đơn giản trên mặt đất, Kha Lâm nghiêm túc nói.
“Vậy chúng ta sẽ khai chiến ở chỗ đó!” Tần Nhiên gật đầu một cái.
Đối với người mà thấy cái gì cũng cảm thấy xa lạ như Tần Nhiên thì đương nhiên cần phải nghe theo lời đề nghị của Kha Lâm - người vẫn còn sống sót sau bốn tháng loạn lạc.
Đặc biệt là ở phương diện địa hình!
“Ngoại trừ mấy chỗ này thì tôi cần phải chú ý chỗ nào nữa?” Tần Nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội tốt nào để tìm hiểu xung quanh.
“Chỗ này có một băng nhóm côn đồ khác, còn có chỗ này…” Ngón tay của Kha Lâm lướt trên bản đồ, chỉ cho Tần Nhiên.
Trong lúc hai người vẫn một người hỏi một người trả lời thì sắc trời đang dần dần tối lại.
………….
Hồ Khắc “Sói” là cánh tay phải đắc lực của Kền Kền. Vào lúc này, Hồ Khắc đang dẫn theo sáu thằng đàn em tìm kiếm trong khu biệt thự Hoa Viên, trên tay mỗi người đều cầm súng, trên người thì mặc áo chống đạn. Sáu thằng đệ nhìn ngó xung quanh còn Hồ Khắc thì trên mặt tràn đầy giận dữ.
Có đứa dám khiêu chiến tiếng tăm lừng lẫy Kền Kền!
Phải biết, làm cánh tay phải của Kền Kền nên trong cái uy danh của Kền Kền hắn cũng có công lao không thể nào phủi bỏ.
Bản thân Hồ Khắc xem cái này như niềm tự hào, đắc chí.
Đặc biệt là sau khi có được ích lợi thực tế, hắn càng cảm thấy tự hào và đắc chí.
Trong khi những thằng khác phải nhịn đói nhịn khát, hắn vẫn có thể ăn uống no đủ, trong tay có vũ khí, có thể xử lý bất cứ thằng nào mà hắn nhìn không vừa mắt.
Đối với Hồ Khắc, đây chính là cuộc sống hoàn mỹ.
Bất luận thằng nào con nào dám phá hủy cuộc sống hoàn mỹ của hắn thì đều là kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Cho nên sau khi nghe mấy thằng không thân thiết gì mật báo rằng có đứa đã giết chết hai thằng đệ của hắn, Hồ Khắc đã tự thỉnh cầu Kền Kền cho mình đi giết giặc!
Phải chính tay hắn xử lý đôi “cẩu nam nữ” kia mới được!
“Chúng nói ở đâu đó trong khu này thôi, tìm kỹ cho tao! Nhỡ kỹ, không cần đi quá xa đồng bọn, trong tay chúng nó có hai cây súng đó! Càng không được vì có gái mà thả lỏng cảnh giác, rõ chưa!” Hồ Khắc nói to.
“Dạ rõ, Hồ Khắc đại ca!” Sáu thằng đàn em đáp to lại, sau đó đi vào trong khu phế tích.
Có súng thì sao? Theo quy tắc của Kền Kền thì khi rời khỏi doanh địa mỗi người chỉ được phát bốn viên đạn, hai người anh em đã chết của họ từ khu đại lộ số 6 đến đây kiểu nào mà chẳng bắn lãng phí mất một, hai viên đạn rồi. Bởi vì chúng cũng thường làm như vậy, chỉ để thưởng thức dáng vẻ chạy trốn của những thằng côn đồ khác hay những bình dân còn sống sau khi nghe thấy tiếng súng. Đây là một trong những sở thích ít ỏi được tạo thành sau 4 tháng chiến loại của chúng.
Dưới tiền đề như vậy, khi hai người kia đánh nhau với đôi “cẩu nam nữ” thì kiểu nào chẳng tiêu tốn thêm vài viên đạn nữa!
Bởi vậy, cho dù đôi “cẩu nam nữ” ấy có được hai cây súng thì sao chứ? Còn có tầm 3, 4 viên đạn thì sao có thể tạo thành thế uy hiếp cho bọn chúng được!
Phải hiểu, vụ hai thằng đàn em bị giết thật sự đã chọc giận Kền Kền đại ca, nên đại ca không những phái cả đám đàn em với số lượng gấp mấy lần con số hai, mà còn cấp cho rất nhiều viên đạn với cả… cho mặc áo chống đạn!
Vuốt ve cái áo chống đạn đang mặc trên người, mỗi thuộc hạ của Kền Kền đều cảm thấy tự tin tràn đầy.
Loại áo chống đạn của cục cảnh sát tuy không thể chống đỡ được đạn của súng trường nhưng đối với loại súng lục như M1905 thì dư sức.
Không phải chỉ riêng sáu tên đàn em này nghĩ như vậy mà ngay cả Khắc Sói cũng nghĩ như thế.
Nắm chặt cây súng trong nay, Hồ Khắc đi sát phía sau sáu thằng đàn em, dùng ánh mắt rà soát tất cả những thứ hiện ra trước mắt.
Hắn đang nóng lòng muốn xử lý đôi “cẩu nam nữ” kia!
………..
Cũng có người đang nóng lòng, đó chính là Tần Nhiên!
Tần Nhiên đang trốn dưới một đống phế tích chờ sẵn, từ khi bọn người Khắc Sói đến đây cậu đã phát hiện ra chúng.
Trên thực tế, cậu cũng không ngạc nhiên khi bọn chúng có thể tìm ra phạm vi nơi cậu đang trốn tránh. Vì tuy rằng tối qua hai người đã cắt đuôi được cái đám đuổi theo nhưng mấy thằng có thể theo đến cuối cùng cũng không khó khăn để có thể đoán ra hai người họ chạy hướng nào.
Nói đơn giản, tất cả đều đã trong dự tính của cậu.
Mà việc bây giờ phải làm chính là im lặng chờ đợi. Chờ đến khi đối phương đến gần, sau đó, ra một đòn trí mạng.
Đây cũng không phải là việc dễ dàng gì, nó yêu cầu phải thật kiên nhẫn và có kỹ xảo thích hợp.
May mắn là Tần Nhiên trời sinh đã có tính kiên nhẫn tốt. Còn kỹ năng “vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản” lại cung cấp cho cậu những kỹ xảo thích hợp.
Hai cái hợp lại, làm cho đáng lẽ là một chuyện khó khăn lại trở nên dễ dàng hơn.
Đặc biệt là khi trong lòng đối thủ còn tràn đầy sự khinh thường thì lại càng làm cho Tần Nhiên có thể thành công dễ như trở bàn tay.
Bảy tên côn đồ xếp thành một hàng ngang, cách nhau một khoảng cách nhất định, bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm.
Mà tên côn đồ cầm súng vừa đi ngang qua trước mặt Tần Nhiên chính là thằng đứng ngoài cùng!
Vẻ mặt của nó nhàn nhã như đang đi dạo chơi, cơ bản là không nghĩ tới dưới đống phế tích này lại có một người đang ẩn nấp, thậm chí, ánh mắt của nó còn chưa từng quét qua nơi này, chỉ đơn giản nhìn xung quanh tìm những nơi có thể che giấu người.
Trong suy nghĩ của nó không hề có trường hợp Tần Nhiên hay Kha Lâm sẽ chủ động phản kích trước. Nó nghĩ, chắc hẳn đôi “cẩu nam nữ” này đang trốn ở đâu đó run lẩy bẩy, nên khi Tần Nhiên đột nhiên nhảy ra từ trong đống phế tích, nó không chút đề phòng.
“Phụt!”
Lưỡi dao sắc nhọn ngay lập tức cắt qua cổ họng của nó.
“A!” Máu tươi chảy ngược vào cuống phổi khiến cho tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của nó trở nên trầm thấp, khàn khàn, mơ hồ. Cuối cùng, nó mang theo vẻ mặt không thể tin bị Tần Nhiên kéo vào trong đống phế tích.
“Đâm: Công kích yếu điểm, tạo thành 100 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (50 vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản X 2), đối thủ tử vong…”
“Thằng đầu tiên!” Nhặt thanh súng M1905 từ trong tay kẻ thù lên, Tần Nhiên nghĩ thầm.
Sau đó cậu nhanh chóng kiểm tra thanh súng trong tay. Chất lượng cũng bị hư hao nhưng ổ đạn lại tràn đầy.
Có 7 viên đạn!
Phát hiện này làm cậu vui mừng.
Phải hiểu, để cho kế hoạch càng đảm bảo, cậu đã đưa một thanh M1905 cho Kha Lâm, hơn nữa còn cho cô 5 viên đạn.
Trên thực tế, nếu không phải vì đề phòng bất trắc, Tần Nhiên sẽ đưa toàn bộ số viên đạn cậu có cho cô - vì mới trải qua có vài tiếng chỉ dạy thôi nên khả năng cận chiến của cô vẫn không thể áp dụng vào thực chiến được.
Nên đối với cậu, thanh súng M1905 đầy đạn này đương nhiên là niềm vui bất ngờ.
Mà thứ làm Tần Nhiên cảm thấy vui sướng hơn cả đương nhiên chính là cái áo chống đạn mà nó đang mặc!