Người đàn ông trung niên vô cùng cung kính chào hỏi vị nữ tu sĩ vừa đến.
Tần Nhiên có thể đoán ra rằng người kia kính trọng vị nữ tu này như vậy tuyệt đối không đơn giản chỉ vì tuổi tác và thân phận của bà ấy.
“Lieder, nơi này để tôi giải quyết!” Vị nữ tu sĩ luống tuổi cười hiền lành với người đàn ông trung niên, nói.
“Vâng, thưa nữ tu!”
Người đàn ông trung niên tên Lieder cúi chào rồi bước qua một bên. Khi đi ngang qua người Tần Nhiên, trong mắt ông ấy lóe ra ý cảnh cáo.
Hơn nữa, ông ấy cũng không đi xa. Lieder dừng lại ở một bên cổng trường, tựa như một người canh cổng vậy.
Tần Nhiên có thể khẳng định rằng nếu cậu làm ra bất kỳ hành vi thiếu tôn kính vào với vị nữ tu sĩ trước mặt thì đối phương sẽ lập tức xông tới. Thậm chí, ông ta còn không ngại rút súng ra trước.
Sự đề phòng khắc sâu trên mặt đối phương đã nói lên tất cả.
“Lieder không có địch ý. Ông ấy là một người rất có trách nghiệm, mặc dù đôi khi biểu hiện lại hơi… thô lỗ!”
Nữ tu sĩ nở nụ cười hiền hòa với Tần Nhiên, giải thích.
Nụ cười giống như khi bà cười với Leider vậy.
Như thể trong mắt bà, Tần Nhiên và Leider không hề khác nhau.
Thái độ như vậy khiến Tần Nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Ít nhất, cậu không làm được như vậy.
Đối với Tần Nhiên thì bạn bè là bạn bè, người lạ là người lạ, hoàn toàn không thể gộp lại làm một.
Tuy chính mình không thể nào làm được như vậy, nhưng khi đối mặt với người có thể làm được thì Tần Nhiên cũng không ngại bày tỏ sự tôn kính của mình đối với đối phương, đặc biệt là khi tuổi tác của đối phương lại lớn hơn cậu nhiều như thế.
“Xin chào nữ tu sĩ, tôi là Tần Nhiên. Tôi đến đây là để...” Tần Nhiên cúi người xuống chào rồi mới nói.
“Có liên quan đến Al Tilly đúng chứ?”
“Đi theo tôi, nơi này không phù hợp để nói chuyện!”
Nữ tu sĩ khẽ thở dài, rồi phất tay ý bảo Tần Nhiên đi theo bà.
Sau khi đi vòng qua khu dạy học, một cái sân thể dục xuất hiện trước mặt Tần Nhiên. Nhưng thứ hấp dẫn sự chú ý của cậu lại là cái giáo đường nằm ở một bên của sân thể dục.
Cái giáo đường không lớn, thậm chí có thể nói là nhỏ.
Tối đa chỉ có thể chứa được 30 – 40 người.
Tần Nhiên đi theo sau nữ tu sĩ xuyên qua cái sân thể dục rồi bước vào cái giáo đường nho nhỏ ấy.
Phía cuối của cái giáo đường là tượng của một nữ thần hiền lành. Tần Nhiên cũng không biết đây là tượng của vị thần nào.
Hai hàng ghế xếp thẳng từ phía trên đến sát cửa.
Sau khi bước chân vào giáo đường, nữ tu sĩ lập tức bước đến trước bức tượng nhỏ giọng cầu nguyện.
Tần Nhiên đứng sau lưng bà có thể nghe rõ ràng được vài từ đại loại như “Bernadette nhân từ”.
“Mời ngồi!”
“Tôi là Mornay, hiệu trưởng trường St. Paul!” Sau khi cầu nguyện xong, vị nữ tu xoay người lại nhìn Tần Nhiên, nói.
“Tần Nhiên, thám tử tư!” Tần Nhiên nói ra cái thân phận mà game sắp đặt cho cậu.
“Ừm. Tôi đã từng nghe qua tên của cậu. Cậu là thám tử xuất sắc nhất của thành phố này nhỉ... nên Hunter tìm cậu giúp sức là điều hiển nhiên! Tôi cũng rất sẵn lòng trợ giúp cậu tìm ra Al Tilly. Tuy cô bé kia bình thường rất nghịch ngợm, nhưng nó chưa bao giờ gây ra chuyện quá lố. Cô bé biết cái gì được làm, cái gì không thể làm!”
Mornay nói thản nhiên.
Trên khuôn mặt nhân từ của bà hiện lên một chút lo lắng.
“Nữ tu sĩ Mornay, ngài có phát hiện ra Al Tilly có gì khác thường không? Đặc biệt là thời gian gần đây!”
Khi nhận được sự phối hợp của bà, Tần Nhiên lập tức hỏi.
“Không có!”
“Tilly cũng giống như những đứa trẻ khác vậy, chỉ bướng bỉnh chút thôi chứ không có gì khác thường!”
“Sau lần ngài Hunter ghé thăm ngôi trường gần nhất, tôi có dò hỏi một vài đứa bé thân thiết với Tilly nhưng cũng không phát hiện có gì khác thường!”
Vị nữ tu Mornay nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới thận trọng trả lời câu hỏi của Tần Nhiên.
Tần Nhiên tin câu trả lời này là thật.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, với thân phận là hiệu trưởng của trường St. Paul, bà không thể không quan tâm đến chuyện này.
“Nếu vậy thì ngài có biết việc võ thuật của Al Tilly không hề tệ không?”
Tần Nhiên dò hỏi.
Trên khuôn mặt của vị nữ tu xuất hiện vẻ ngạc nhiên.
“Cái gì?” Mornay hỏi lại theo phản xạ.
“Ý của tôi là những loại võ thuật bao gồm cả kiếm thuật, thuật bắn súng!”
“Trường chúng tôi có dạy môn cưỡi ngựa, nhưng không có những môn như dạy đấu kiếm và bắn súng!”
“Nếu có thể thì tôi mong rằng chúng ta sẽ tiếp tục cuộc hội thoại này vào ngày mai!”
Vị nữ tu Mornay nói. Sau đó bà dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Tần Nhiên.
Tần Nhiên có thể rõ ràng nhìn ra rằng Mornay đang muốn lơ qua vấn đề này.
Bà ấy không phải là một người giỏi che giấu.
Hiển nhiên, vị nữ tu sĩ này biết gì đó, nhưng không muốn nói ra.
“Thám tử, xin mời ngài rời khỏi!”
Ngay khi Tần Nhiên chuẩn bị truy hỏi đến cùng thì người đàn ông trung niên tên Leider liền bước vào. Hơn nữa không phải chỉ một mình ông, ông mang theo cả một đội người chờ ở bên ngoài cửa giáo đường.
Đội người này đều mặc áo cassock, bên dưới đều có giấu vũ khí.
Leider vừa xuất hiện liền dùng giọng điệu không hề khiêm nhường để nói với Tần Nhiên.
“Leider!” Vị nữ sĩ Mornay không hài lòng, nhíu mày lại.
“Tu sĩ Mornay, tôi là đội trưởng đội bảo vệ trường! Tôi có trách nhiệm bảo vệ từng nhánh cây ngọn cỏ trong ngôi trường này và loại bỏ một vài kẻ có mưu đồ hiểm ác!”
Leider trừng mắt lên nhìn Tần Nhiên.
Kẻ có mưu đồ hiểm ác mà ông ta vừa nhắc tới là dùng để nói ai thì vừa nhìn liền rõ.
“Thám tử Tần Nhiên, xin đừng để ý. Bởi vì gần đây đã xảy ra một vài chuyện nên Leider mới trở nên căng thẳng như vậy!”
“Tôi xin được xin lỗi ngài thêm lần nữa!” Mornay nói.
“Không sao, tu sĩ Mornay!”
“Ngày mai tôi lại đến!”
Tần Nhiên cười rồi bước ra khỏi giáo đường.
Leider vẫn luôn dẫn người đi theo sau Tần Nhiên mãi đến khi cậu bước ra khỏi trường học, rời khỏi khu phố rồi mới quay lại trường.
Nhưng, vị đội trưởng này không hề phát hiện bên trong bóng râm có gì đó khác thường.
Cấp độ thành thạo của kỹ năng “đi lén lút” giúp Tần Nhiên có thể dễ dàng ẩn giấu bản thân khỏi sự đề phòng của đội bảo vệ trường.
Cậu đi theo sau lưng nhóm người kia.
Leider bước nhanh trở lại cái giáo đường nho nhỏ ấy.
Lúc này, vị nữ tu Mornay đang quỳ gối trước bức tượng cầu nguyện.
Lần cầu nguyện này kéo dài tầm 20 phút. Hiển nhiên, đây là một lần cầu nguyện chính thức.
Leider cung kính đứng một bên, im lặng chờ đợi.
Chờ đến khi Mornay dừng cầu nguyện thì ông mới bước đến gần bà, giơ tay nâng bà đứng dậy rồi tính dìu bà đến ngồi trên một băng ghế dài.
“Tôi không sao, Leider à!”
“Vị thám tử Tần Nhiên kia không có ác ý!”
“Cậu ta không giống như những kẻ tham lam kia!”
Vị nữ tu Mornay phất tay rồi tự mình bước đến trước băng ghế, lên tiếng khuyên Leider.
“Theo tôi thì bọn chúng đều giống nhau!”
“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ ngài và nơi này. Tôi sẽ ngăn chặn bất kỳ nguy hiểm nào!”
Đội trưởng đội bảo vệ trường quật cường lắc đầu, kiên trì với nhận tri của mình.
Mornay nhìn Leider rồi thở dài một hơi, nói: “Leider, anh đi tuần tra tiếp đi, tôi muốn nghỉ ngơi!”
“Vâng thưa nữ tu sĩ!”
Đội trưởng đội bảo vệ trường sải bước rời khỏi giáo đường.
Sau khi vị đội trưởng rời khỏi, Mornay không đi nghỉ ngơi như lời bà đã nói mà cũng rời khỏi giáo đường. Bà đi trên con đường nhỏ dọc theo giáo đường tiến sâu vào trong khuôn viên trường.
Tuổi tác của bà không cho phép bà đi một mạch đến đích đến.
Sau một hồi đi, dừng, lại đi, lại dừng, bà đi đến trước cửa một căn nhà bằng gỗ.
Nơi này là góc hẻo lánh nhất trong trường St. Paul. Ngoại trừ căn nhà gỗ trước mặt thì chỉ còn có rừng cây nhân tạo.
Két!
Ngay khi Mornay dừng bước, cánh cửa của ngôi nhà gỗ mở ra.
Một ông lão râu tóc bạc phơ, thân hình cao lớn bước ra. Ông lão mặc một bộ quần áo làm bằng vải bố đơn giản, chân trần, tay trần.
Những cơ bắp cường tráng trên hai tay ông không hề khiến người khác cảm thấy già nua, mà lại cảm nhận được sức mạnh khủng bố trong đấy.
“Chào Mornay!” Ông lão cười chào hỏi, hoan nghênh nữ tu sĩ đã đến.
“Cống Lan Sâm, ông đang dạy cho Al Tilly... Hunter sao?”
Khác với khuôn mặt tươi cười của ông lão, Mornay nhíu mày, dùng giọng điệu nghiêm khắc hỏi.
“Đúng vậy!” Cống Lan Sâm không phủ nhận.
Phủ nhận sự thật không phải là tính cách của Cống Lan Sâm.
“Cô bé kia có tiềm năng rất lớn, cực kỳ ưu tú. Nếu cứ vậy bỏ mặc thì thật là lãng phí!”
Cống Lan Sâm nói thẳng, không hề cố kỵ.
Cùng với lời thừa nhận của ông lão, Mornay thở dốc liên tục. Bà tức giận hỏi lại: “Ông đã quên lời hứa của ông với tôi sao? Ông có biết ông làm vậy sẽ đẩy Al Tilly vào vòng nguy hiểm hay không?”
“Tôi chỉ muốn cho cô bé kia học thêm một vài tài nghệ. Hơn nữa, đó chính là một cách để bảo vệ cô bé, không phải sao?”
Cống Lan Sâm nhún vai, đáp lời.
“Nhưng hiện tại Al Tilly đã mất tích! Thưa vị kỵ sĩ bảo hộ của tôi!” Mornay đã bị thái độ không hề gì của Cống Lan Sâm chọc giận, bà kích động hét to lên.
Sau đó là một trận ho khan kịch liệt.
Hiển nhiên, cơ thể của Mornay không thể chịu nổi cảm xúc mạnh.
Cống Lan Sâm liền nhìn Mornay theo phản xạ xem bà có bị gì không. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của ông lão lại nhìn chằm chằm vào một bóng râm trong khu rừng.
“Ai?”
“Ra đây!”
Ông gầm nhẹ một tiếng rồi liền bổ nhào vào trong cái bóng râm ấy, nắm đấm vung ra nhanh như cơn gió mạnh.
Vút!
Quyền phong trầm nặng khiến Tần Nhiên đang trốn trong bóng râm cảm giác mặt mình đều đã bị thổi đến phát đau.
Không có thời gian nữa, thứ làm cho cậu rầu rĩ chính là bởi vì từ “kỵ sĩ bảo hộ” mà trong lòng xảy ra chấn động, khiến hô hấp hỗn loạn một chút. Do đó cậu đã bị ông lão phát hiện ra.
Nhưng sức mạnh mà ông lão phát ra vẫn khiến cậu kinh ngạc.
Tuy dáng người, hình thể của ông lão đều nói cho người khác biết rằng ông ấy có sức mạnh rất lớn, nhưng Tần Nhiên không ngờ rằng lại lớn như vậy!
Tuyệt đối vượt qua cấp E!
Hơn nữa, còn cao hơn cả E+!
Bởi vì bây giờ hai chân của cậu đã đạt đến mức E, nên suy ra tầm sức mạnh của E+ cũng không phải là chuyện khó.
Có thể đánh ra một quyền phong mạnh mẽ như vậy thì chỉ có vượt qua cấp E+, đạt đến cấp trời sinh thần lực thì mới có thể làm ra được!
Tần Nhiên kinh ngạc với suy đoán của chính mình.
Cậu không hề tưởng tượng được rằng cậu mới làm nhiệm vụ chính đầu tiên thôi thì đã gặp được loại trời sinh thần lực như vậy.
Nhưng ngay sau đó, cậu cảm thấy vui sướng.
Không ai rõ ràng hơn cậu ý nghĩa của việc gặp được người đặc biệt cường đại trong nhiệm vụ.