Ác Ma Lao Tù

Quyển 2 - Chương 20: Phát hiện bất ngờ



Khả năng sẽ xuất hiện sách kỹ năng khiến Tần Nhiên lập tức nhiệt tình hẳn.

Nhưng cậu sẽ không quên mất cái mục đích vốn có của mình.

Cậu tìm một sợi dây thừng rồi trói chặt đối phương trên ghế. Sau đó, cậu vào nhà vệ sinh rót một ly nước lạnh, cầm ra tạt vào mặt đối phương. 

“Ưm ưm ưm ưm!”

Nước lạnh kích thích đối phương tỉnh lại ngay lập tức.

Nhưng miệng của đối phương đã bị nhét cứng bởi cái mặt nạ của mính mình, nên chỉ có thể ưm ưm mấy tiếng. 

Nơi này cũng không phải là vùng dã ngoại không một bóng người. Tần Nhiên không muốn chọc phiền phức vào người nên đương nhiên có chuẩn bị sẵn.

Đối phương trừng mắt lên, hai mắt đờ đẫn nhìn Tần Nhiên đang đứng trước mặt. Hiển nhiên, đến tận bây giờ đối phương vẫn chưa hiểu ra tại sao Tần Nhiên lại ra tay với hắn.

Mà Tần Nhiên thì đương nhiên không rảnh ngồi giải thích cho đối phương. 

“Đồng lõa của mày còn có những ai? Ở chỗ nào?”

Tần Nhiên không vòng vo, tay cầm dao găm đặt trên ngón trỏ trái của đối phương. Nháy mắt cái, ngón trỏ của đối phương đã bị cắt một đường. Sau đó, Tần Nhiên dùng một tay lôi cái mặt nạ đang nhét trong miệng đối phương ra… Tần Nhiên cố ý chừa bàn tay của đối phương ra khi trói đối phương lại.

“Khốn…” 

Đối phương vừa định hả họng ra chửi đã bị Tần Nhiên bịt miệng lại. Sau đó, cậu liền chặt đứt ngón trỏ của đối phương.

“Ưm ưm!”

Cơn đau ập đến do ngón tay bị cắt đứt khiến đối phương lập tức nức nở trong họng. 

“Đồng lõa của mày còn có những ai?”

Tần Nhiên chờ đợi đối phương nức nở xong mới lại lấy cái mặt nạ đang bịt trong miệng đối phương ra. Đồng thời cậu lại kề con dao găm vào ngón giữa của đối phương.

“Nhưng…” 

Hiển nhiên, lần mở miệng này vẫn không phải là đáp án mà cậu muốn. Cậu lại lặp lại cái động tác vừa nãy.

Hơn nữa, như thể đang tức giận vì bị đối phương mắng liên tục, cậu liền chém đứt luôn ba ngón tay còn lại của đối phương.

Đối phương đau đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy ra như nước. 

Còn Tần Nhiên thì có vẻ không muốn chờ đợi đối phương nói nữa, con dao găm lại đặt lên ngón trỏ của bàn tay phải của đối phương.

Trải qua một lần tự mình tra khảo, cậu đã biết cách để đối phó với loại người ngoài cứng trong mềm này.

“Mày không còn nhiều cơ hội đâu!” 

“Giờ mày nói, hay là không?”

Tần Nhiên giật cái mặt nạ đang nhét trong miệng đối phương ra, lạnh lùng hỏi.

“Tôi nói!” 

Đau đớn vẫn đang kích thích đối phương, nhưng dáng vẻ lạnh tanh của Tần Nhiên lại khiến cho sức kiên trì của đối phương hoàn toàn sụp đổ.

Mọi thứ đều giống như những gì cậu đã đoán.

Đối phương không phải là một con người rắn rỏi. 

Nếu không thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện ti tiện như đi uy hiếp nữ tu sĩ Mornay.

Tuy vị nữ tu hiền hành, dịu dàng kia không miêu tả kỹ càng những gì đã gặp phải nhưng Tần Nhiên cho rằng mình nên làm gì đó vì bà.

Cậu làm vậy cũng không phải vì khiến Mornay hay Cống Lan Sâm có nhiều thiện cảm hơn với cậu mà đơn giản chỉ là cậu muốn làm như vậy thôi. 

Cho nên, cậu đã chọn phương pháp vô cùng trực tiếp, dứt khoát để đối phó với loại người ti tiện như vậy chứ không phải dùng mấy cách vòng vo như là giả vờ hợp tác với đối phương rồi dẫn ra toàn bộ người trong băng đảng đó.

Cho dù dùng những cách vòng vo ấy có vẻ dễ dàng thực hiện hơn một chút.

“Mày tên gì?” 

“Tư Ốc Kha!”

“Còn mấy thằng đồng bọn?”

“Hai người!” 

“Tên?”

“Lỗ Tư Hãn, Evan!”

“Chúng đang ở đâu?” 

“Lỗ Tư Hãn thì đang ở số 6 ngã tư Tắc Lặc, còn Evan thì không biết!”

“Từ đâu bọn mày biết được kho báu của giáo hội Aurora?”

“Là Evan!” 

“Evan?”

“Đúng vậy, chính là nó! Là nó liên hệ với tôi và Lỗ Tư Hãn. Nó nói nó phát hiện một cái kho báu!”

… … … 

Tần Nhiên thẩm vấn đối phương.

Dưới sự uy hiếp của con dao găn sắc nhọn và cơn đau, đối phương đã khai ra toàn bộ.

Tần Nhiên hỏi liên tục hai lần, rồi lại đảo câu hỏi hỏi lại thêm hai lần để chắc chắn rằng đối phương đang nói sự thật. 

Đoạn thẩm vấn này giúp cậu đưa ra một vài kết luận…

Thứ nhất, Tần Nhiên xác định rằng cái đám đang dòm ngó kho báu kia gồm có ba người, mà Tư Ốc Kha và Lỗ Tư Hãn đều làm việc theo lệnh của người tên Evan.

Thứ hai, người tên Evan vô cùng thần bí. Kẻ kia không trực tiếp liên hệ với hai người mà đều dùng thư từ để liên hệ. Đương nhiên, địa chỉ luôn là giả. 

Thứ ba, người tên Evan hẳn là không chỉ liên hệ với mỗi Tư Ốc Kha và Lỗ Tư Hãn. Nhưng những người khác là ai thì Tư Ốc Kha không biết. Hắn chỉ biết Lỗ Tư Hãn là cộng sự của hắn.

“Evan?”

Tần Nhiên lẩm bẩm mãi cái tên này. 

Từ miệng của Tư Ốc Kha, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của người có tên là Evan đó.

Ngoại trừ biết Evan rất cẩn thận, thận trọng, và tham lam thì đối phương là nam hay nữ cậu cũng không biết.

“Tôi đã nói cho anh biết mọi thứ…” 

“Ừ!” Tần Nhiên gật đầu.

Sau đó, con dao găm trong tay cậu liền đâm xuyên qua cổ họng của đối phương.

Đối phương dùng ánh mắt kinh ngạc không thể tin nhìn cậu chằm chằm. Hiển nhiên, đối phương không biết tại sao cậu lại làm vậy. 

Tại sao lại không đi nghiệm chứng lời nói của hắn rồi mới giết người diệt khẩu?

Chẳng phải nhưng vậy mới là hành vi bình thường sao!

Mang theo khó hiểu, Tư Ốc Kha chìm vào bóng đen vĩnh hằng. 

Ngay khi Tư Ốc Kha chết, một quyển sách kỹ năng được bọc trong vòng sáng màu trắng xuất hiện trước mặt Tần Nhiên.

Nhưng cậu cũng không lập tức đi nhặt mà lại quét mắt về phía cửa ra vào.

Cửa phòng của Tần Nhiên bị đẩy ra, Cống Lan Sâm khiêng một người bước vào. 

Ông ta cũng không che giấu bước chân của mình. Cái cơ thể cường tráng, cao lớn của ông ấy khiêng thêm một cái cơ thể cũng to cao như vậy giẫm trên sàn nhà của Tần Nhiên khiến nó phát ra tiếng cót két liên tục.

“Lỗ Tư Hãn?”

Tần Nhiên nhìn người đang nằm trên vai Cống Lan Sâm, hỏi. 

“Ừ, một trong hai thằng khốn đó!”

Cống Lan Sâm gật đầu, ném người đàn ông tên Lỗ Tư Hãn xuống cạnh cái thi thể của Tư Ốc Kha.

Đùng! 

Tiếng rơi nặng nề vang lên chứng tỏ Cống Lan Sâm không hề nhẹ tay.

Tần Nhiên đứng kế bên chỉ nhún vai một cái.

Khi cậu nói ra cái kế hoạch lừa bọn rình mò này lộ diện thì Cống Lan Sâm liền đưa ra một lời xin giúp đỡ… gạt nữ tu Mornay. 

Đối với lời nhờ vả này, đương nhiên cận rất là sẵn lòng.

Cậu rất hi vọng có một người mạnh như Cống Lan Sâm giúp đỡ.

Chẳng qua, độ mạnh của Cống Lan Sâm lại hơi vượt qua dự tính của cậu. 

Từ đầu, Tần Nhiên cho rằng Cống Lan Sâm to con chỉ mạnh ở điểm có sức mạnh mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi và những kỹ xảo đặc biệt thôi.

Nhưng sau lần giúp đỡ này của Cống Lan Sâm thì cậu mới phát hiện điểm mạnh nhất của Cống Lan Sâm lại là kỹ năng đi lén lút!

Biết rõ ông ta đang trốn trong tối, cộng thêm thuộc tính cảm giác cấp E+ mà Tần Nhiên vẫn không thể phát hiện ra sự tồn tại của ông ta. 

Nếu không phải lâu lâu ông ta lại cố ý để lộ ra một hơi thở cho cậu biết thì cậu còn tưởng rằng ông ta không hề xuất hiện.

Cũng chính vì vậy mà Tần Nhiên có thể không chút do dự giết chết Tư Ốc Kha.

Bởi gì cậu chẳng cần phải đi nghiệm chứng gì cả. Cống Lan Sâm đã chứng minh lời nói của thằng kia là thật hay giả. 

Mà từ đầu đến cuối Tư Ốc Kha đều không hề phát hiện ra sự tồn tại của Cống Lan Sâm.

“Cậu có cảm thấy thắc mắc tại sao tôi thông thạo kỹ năng đi lén lút như vậy không?”

Cống Lan Sâm để ý đến sự khác thường của Tần Nhiên. 

“Có!” Tần Nhiên thẳng thắn gật đầu thừa nhận.

“Bởi vì muốn bảo vệ ai đó thì đầu tiên là phải hiểu rõ bóng tối… Chỉ có hiểu rõ kẻ địch thì mới có thể đối phó kẻ địch.” Cống Lan Sâm ung dung nói.

Giọng điệu ung dung như thể đang kể về một chuyện vô cùng bình thường. Nhưng Tần Nhiên có thể cảm nhận được nhiều thứ ở trong cái giọng nói ung dung ấy. 

Âm mưu, ám sát, máu tươi!

Cái thời đại trong ký ức của Mornay và Cống Lan Sâm…

Còn tàn khốc hơn những gì cậu tưởng tượng nhiều. 

Tần Nhiên thở dài một hơi rồi điều chỉnh lực chú ý của mình trở về hiện tại.

“Ngài có tìm thấy manh mối có giá trị nào ở chỗ ở của bọn này không?” Tần Nhiên hỏi.

“Có! Cái này!” 

“Tôi tìm thấy hẳn một trăm ống ở trong phòng của hai thằng khốn này!”

“Bọn chúng tính san bằng trường St. Paul!”

Cống Lan Sâm vừa nói vừa lấy ra hai cái ống mà Tần Nhiên vô cùng quen thuộc: Thuốc nổ tự chế! 

Nhìn ống thuốc nổ tự chế trong tay Cống Lan Sâm, Tần Nhiên kiểm tra tỉ mỉ chúng rồi bỗng phát hiện hai ống này vô cùng giống với loại của thằng Schuberke điên khùng kia!

Thậm chí có thể nói là giống nhau như đúc!

Hai hàng lông mày của Tần Nhiên đột nhiên chau lại. 

Trong đầu cậu bật ra một cái suy đoán liều lĩnh.

Thằng Schuberke dám chống lại cảnh sát là để cho kẻ bí ẩn kia có thể dẫn quân đội vào trong thành phố. Mà mục đích mà kẻ bí ẩn kia làm như vậy cũng không phải như những gì cậu đã đoán lúc trước. Rõ ràng kẻ kia không phải muốn tạo phản mà là muốn dùng lực lượng quân đội để điều tra cái kho báu ngàn năm của giáo hội Aurora!

Dưới danh nghĩa là truy lùng Schuberke! 

Mà tiền đề của cái suy đoán này là kẻ bí ẩn đứng sau Schuberke và Tư Ốc Kha phải là cùng  một người!

Nhìn hai ống thuốc nổ trong tay Cống Lan Sâm vô cùng giống với đống thuốc nổ tự chế của Schuberke, Tần Nhiên híp mắt lại.

“Sao vậy?” Cống Lan Sâm thấy Tần Nhiên nhíu mày, hỏi. 

“Hình như tôi vừa phát hiện ra một bí mật kinh khủng!”

“Nhưng tôi cần phải xác nhận một chút nữa!”

Tần Nhiên không lập tức nói cái suy đoán của mình cho Cống Lan Sâm nghe. 

Giống như những gì cậu đã nói, cậu cần phải xác nhận một vài thứ đã.

Suy cho cùng thì suy đoán của cậu mới chỉ dựa vào mấy ống thuốc nổ giống nhau mà thôi.

Chẳng ai có thể chắc chắn rằng thuốc nổ tự chế sẽ không giống nhau. 

Cho nên, Tần Nhiên cần tìm ra nhiều chứng cứ hơn nữa để chứng thực cái suy đoán của mình.

“Ngài Cống Lan Sâm, ngài có thể tạm thời canh giữ ở chỗ này giùm tôi không?”

“Đương nhiên được!” 

“Nhưng trước khi bình minh lên, tôi cần phải trở về trường St. Paul. Nếu không thì Mornay sẽ nghi ngờ… Nếu bà ta biết tôi đã vi phạm lời thề thì sợ rằng ngay cả chức vị người gác đêm của tôi cũng sẽ không còn! Tôi sẽ trực tiếp bị đuổi ra khỏi trường!”

Cống Lan Sâm không từ chối lời nhờ vả của Tần Nhiên, nhưng lại nhắc nhở cậu chú ý thời gian.

“Yên tâm đi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi!” Tần Nhiên cam đoan. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.