Ác Ma Lao Tù

Quyển 2 - Chương 6: Vụ Án Đầu Tiên



“Cho dù yêu cầu của ngài là gì, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi đều sẽ đồng ý!”

Vị thương gia khét tiếng của dòng tộc Hunter đưa ra lời hứa hẹn.

“Tiên sinh, xin ngài hãy bình tĩnh. Tôi cần biết tất cả những chuyện đã xảy ra, sau đó tôi tôi mới có thể giúp được ngài!”

Tần Nhiên cố gắng làm ra loại thái độ phù hợp với thân phận của mình, nói.

Trong hiện thực, Tần Nhiên chưa từng tiếp xúc với thám tử.

Mà trong những ký ức đơn giản kia cũng không có dáng vẻ khi “phá án” của nhân vật.

Cho nên, vào giây phút này, cậu chỉ có thể bắt chước... những hình tượng kinh điển của thám tử tư mà cậu đã được nhìn thấy qua những trang sách hay bộ phim.

Giọng điệu, thần thái đều là như thế.

Hiển nhiên, điệu bộ bắt chước của Tần Nhiên vẫn tạo ra một chút hiệu quả. Vị thương gia kia đã trở nên bình tĩnh hơn.

“Xin lỗi, là do tôi quá sốt ruột!”

“Hẳn là ngài có thể thấu hiểu tâm trạng nóng lòng của một người bố có đứa con gái bị mất tích!”

Người thương gia xin lỗi liên tục. Sau đó, ông ấy bắt đầu kể lại.

“Chúng tôi phát hiện Al Tilly mất tích lúc sáng hôm qua, chính trong cái trang viên này!”

“Lúc ấy, vợ tôi bảo người hầu gái đi kêu Al Tilly đến ăn sáng, nhưng cửa phòng ngủ của đứa con gái thương yêu lại bị khóa trái!”

“Tôi đã phái tất cả những người mà tôi có ra để tìm kiếm đứa con gái thân yêu nhưng không hề có thu hoạch gì. Bên trong lẫn bên ngoài cái trang viên này đều không có tung tích của Al Tilly!”

Vị thương gia kể lại toàn bộ quá trình từ lúc phát hiện đứa con gái bị mất tích đến khúc cuối cùng một cách cực kỳ có trật tự.

Mà vẻ sầu bi trên mặt của người vợ không hề ừ hử một tiếng nào lại càng ngày càng đậm.

“Tôi có thể xem xét phòng của Al Tilly không?”

“Đương nhiên được!”

Sau câu dò hỏi của Tần Nhiên, vị thương gia lập tức hồi đáp. Hơn nữa, ông còn cùng với người vợ tự mình dẫn cậu đến tầng cao nhất của tòa biệt thự.

“Tầng này chỉ có phòng của chúng tôi và phòng của đứa con gái thân yêu. Đây là phòng của nó!”

Vừa nói, ông ấy vừa mở cửa căn phòng bên trái ra.

Đây là một căn phòng điển hình của thiếu nữ.

Toàn bộ căn phòng đều là màu hồng phấn. Hơn nữa, trong ấy còn trưng bày đủ loại búp bê vải và búp bê barbie.

Tần Nhiên bước chân vào phòng, cẩn thận đánh giá xung quanh.

Hơn nữa, cậu lập tức mở kỹ năng “lần theo dấu vết” ra.

Nếu hỏi Tần Nhiên có kỹ năng nào có liên quan đến nghề thám tử, thì đáp án đương nhiên chỉ có thể là “lần theo dấu vết”.

Đây cũng chính là lý do tại sao cậu có thể thản nhiên tiếp nhận thân phận “thám tử tư”.

Những dấu chân màu trắng đan xen nhau trải đầy trên sàn nhà.

Sau khi so sánh một chút, cậu xác nhận đây chính là dấu chân của Hunter.

Hiển nhiên, Hunter đã phái người đi tìm kiếm mọi nơi, nhưng căn phòng của đứa con gái thì lại chỉ có mình ông vào tìm.

Nhưng, phương hướng tìm kiếm của bọn họ lại có chút sai lầm.

Tần Nhiên hơi dời ánh mắt qua chỗ khác.

Ngoại trừ dấu chân của Hunter, trong phòng còn có dấu chân tương đối nhỏ xinh của hai người khác.

Sau khi so sánh, cậu biết một trong hai kiểu dấu chân ấy là của vợ Hunter.

Vậy dấu chân còn lại đương nhiên là của đứa con gái đã mất tích của Hunter – Al Tilly.

Khác với những dấu chân vô cùng lung tung, rối loạn của bố mẹ, những dấu chân của Al Tilly vô cùng có trật tự, chỉ lui tới giữa giường và cửa sổ, những nơi khác rất hiếm thấy.

Ánh mắt của Tần Nhiên nhìn theo hai đám dấu chân này, quan sát đến hai nơi.

Trên khung cửa sổ bằng gỗ có một vết cào lõm xuống hướng vào phía trong... loại vết cào của ba ngón tay ấy.

Mà trên tấm thảm ở mép giường thì có hai vết kéo lê rõ ràng... là một cái rương, Tần Nhiên phán đoán từ vết kéo lê còn lại.

Tần Nhiên suy xét cả hai nơi rồi liền nhìn vào một bên của cái giường.

Cho dù có cấp bậc thành thạo của kỹ năng “lần theo dấu vết” thì cậu cũng không thể phát hiện điểm đặc biệt nào ở khu vực bên ngoài cửa sổ sau trận mưa lớn tối qua.

Tất cả dấu vết đã bị xóa sạch hoàn toàn.

Nhưng, trong phòng thì khác!

Ánh mắt của Tần Nhiên dừng lại ở gầm giường.

“Al Tilly là một cô bé rất ngoan ngãn. Nó học trong trường dòng, nhưng cho dù ở trường hay ở nhà, nó đều là một thục...”

Khi thấy ánh mắt tìm tòi của Tần Nhiên, Hunter liền khen đứa con gái bé bỏng của mình theo bản năng của một người cha.

Nhưng, ông còn chưa kịp nói xong thì đã im bặt khi thấy Tần Nhiên kéo một cái rương từ dưới gầm giường của đứa con gái thân yêu ra.

Cái rương này được giấu rất kỹ trong lớp tường kép dưới sàn nhà.

Nếu không phải cậu dùng kỹ năng “lần theo dấu vết” nên nhìn thấy hai vết kéo lê rõ ràng trên tấm thảm thì để tìm ra cái rương này hẳn phải tốn không ít công sức.

“Đây là cái gì?”

Hunter và vợ nhìn nhau, rồi nhìn cái rương mà Tần Nhiên lôi ra từ dưới gầm giường của con gái mình, không khỏi kinh ngạc đến mức trợn mắt lên.

“Tôi không biết! Nhưng con gái của ngài không ngoan như những gì ngài nghĩ đâu!” Tần Nhiên vừa lắc đầu vừa xem xét cái rương, nói.

Trên cái rương có khóa.

“Tôi có thể mở ra chứ?” Tần Nhiên chỉ vào cái khóa trên rương, dò hỏi.

“Đây là đồ vật của Al Tilly...”

“Nhưng hiện tại con bé đang bị mất tích, chúng ta cần phải tìm thấy con bé!”

Vợ của Hunter – người có vẻ mặt đượm sầu, liền ngăn cản Tần Nhiên theo phản xạ. Nhưng, ngay sau đó, bà đã bị chồng mình ngăn lại.

Vị thương nhân Hunter bước đến trước mặt vợ mình, dùng giọng điệu nghiêm túc, nói.

Nhưng ngay sau khi nói xong, ông nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng trên khuôn mặt buồn rầu của vợ mình thì lập tức nhận ra hành vi của mình không ổn lắm.

“Em yêu, xin lỗi... Anh đã quá sốt ruột, xin lỗi!”

Hunter ôm vợ, vẻ mặt xin lỗi, nói.

“Em hiểu mà!” Khóe mắt của người vợ Hunter lại đỏ lên. Sau khi vị phu nhân này khom người xin lỗi Tần Nhiên, bà liền bước nhanh ra khỏi căn phòng.

“Xin lỗi, vợ tôi... Al Tilly là đứa con gái quý giá nhất của cô ấy, và với tôi cũng vậy!”

“Tôi chưa từng có cảm giác lòng nóng như lửa đốt như thế này, vợ tôi cũng vậy!”

“Trước đó, khi tôi hi vọng cảnh sát dùng toàn lực trợ giúp gia đình tôi tìm Al Tilly thì bọn họ lại dùng lý do nhân thủ không đủ để qua loa đáp lại chúng tôi. Họ chỉ tiến hành lập án bình thường... Đây chính là lý do chính yếu khiến tôi tìm đến ngài!”

“Cũng không phải tôi muốn giấu giếm ngài điều gì, mong ngài đừng để ý!” Hunter nói khẽ.

“Đương nhiên sẽ không!”

Nghĩ đến lời lẽ hơi bất mãn của quản gia khi nhắc đến cảnh sát, Tần Nhiên gật đầu tỏ ý hiểu rõ.

“Tôi đi tìm công cụ để mở nó!”

Hunter nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng.

Tần Nhiên lẳng lặng chờ đợi.

Chỉ một thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng cậu có thể nhìn ra hai vợ chồng Hunter có giáo dưỡng, gia giáo rất chuẩn mực. Và họ cũng rất yêu thương con gái của mình.

Cho dù phát hiện con gái có bí mật nhưng vẫn quyết định bảo vệ bí mật này. Nếu không thì Hunter không cần thiết phải tự mình đi tìm công cụ mở rương.

Trong trang viên có nhiều người hầu như vậy, chỉ cần ra lệnh một tiếng là được rồi.

Tần Nhiên cũng không phải chờ đợi bao lâu.

Tầm 5 phút sau, Hunter đã cầm theo cái búa trở lại.

Không nói thêm điều gì, hunter nâng búa lên rồi nện xuống, đập vỡ cái ổ khóa trên cái rương.

Nắp rương mở ra.

Một con dao găm, một khẩu súng ngắn ổ xoay, một quả lựu đạn.

Đây là tất cả những thứ trong cái rương, nhưng lại chiếm không tới một phần năm diện tích của nó.

Tần Nhiên căn cứ vào những món đồ phát hiện ra, hoàn toàn có thể phỏng đoán ra những thứ đồ vốn có trong cái rương này là gì.

Vũ khí!

Hơn nữa, phải là loại vũ khí vừa tay hơn những thứ còn sót lại trong cái rương.

“Tilly!”

Hunter giơ tay lên che trán, thở dài.

Có thể trở thành một thương nhân có được cái trang viên to như vậy, hiển nhiên Hunter không phải là một kẻ ngu ngốc. Cũng giống như Tần Nhiên, Hunter đã đoán ra thứ bị mang đi là gì.

“Tuy tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi có thể khẳng định tiểu thư Al Tilly không hề bị bắt cóc. Việc cô bé mất tích đã xuất phát từ tự nguyện... Nơi này có dấu vết, nhưng bởi vì trận mưa to ngày hôm qua nên tôi không có biện pháp để biết nhiều hơn nữa!”

Tần Nhiên bước đến bên cửa sổ rồi chỉ tay ý bảo Hunter lại gần nhìn vết cào còn in hằn.

“Chết tiệt! Tại sao tôi lại không phát hiện những thứ này cơ chứ! Nếu có thể phát hiện ra sớm hơn một chút thì có lẽ tôi đã có thể đuổi kịp Tilly!”

Sau khi nhìn thấy vết cào, Hunter vô cùng hối hận.

“Ngài Tần Nhiên, tôi mong ngài có thể giúp tôi tìm ra Tilly!”

Biểu hiện ưu tú của Tần Nhiên đã thắng được lòng tín nhiệm của vị thương nhân này. Hunter cũng dùng phương thức trực tiếp nhất để biểu đạt sự tín nhiệm của mình.

Đối phương đặt một xấp tiền thật dày vào tay của Tần Nhiên.

Mệnh giá tiền lớn nhất là 10.

Tổng cộng trên dưới 500 tờ.

Dựa vào những ký ức đơn giản kia, cậu biết xấp tiền này tuyệt đối có giá trị xa xỉ.

Trong cái nhiệm vụ đơn này, một người đàn ông có việc làm lương cao cũng chỉ có thu nhập tầm 30 – 40.

“Đây là tiền đặt cọc. Nếu ngài có thể tìm ra Tilly thì tôi nhất định sẽ hậu tạ ngài!”

Hunter cam đoan.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức!” Tần Nhiên không từ chối nhận tiền, nói.

Tuy đối với Tần Nhiên thì đống tiền này không có ý nghĩa thật sự gì, nhưng với một “nhân vật” không xu dính túi trong nhiệm vụ này như cậu thì nó chính là sự trợ giúp rất lớn.

“Tên: Một ít tiền mặt”

“Loại hình: Tạp vật”

“Có nên mang theo khi nào nhiệm vụ không: Không”

“Ghi chú: Đây là tiền tệ của một thế giới nào đó trong những nhiệm vụ của game”

.........

“Ông chủ!”

Khi Hunter đang đứng trước một bức tranh sơn dầu vẽ chân dung Al Tilly sau khi thành niên, rồi nói cho Tần Nhiên nghe nhiều việc về đứa con gái Tilly thân yêu của mình thì người quản gia có khuôn mặt hiền từ đi đến.

“Cảnh sát trưởng John cho người đến, nói… có người phát hiện ra một cái thi thể có đặc điểm giống như tiểu thư!”

Sau khi Hunter ra hiệu ý bảo có thể nói thẳng, ông quản gia hơi do dự, nói.

Tần Nhiên có thể thấy rõ sắc mặt của Hunter phút chốc trở nên trắng bệch sau khi nghe những lời này. Sau đó, ông ấy nắm chặt hai tay, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên dữ tợn.

Một luồng khí lạnh lẽo thoắt ẩn thoát hiện trên người Hunter, làm người khác cảm thấy sởn tóc gáy.

Sát khí!

Tần Nhiên kinh ngạc liếc đối phương một cái.

Hiển nhiên, những thứ đối phương che dấu còn nhiều hơn những thứ mà đối phương biểu hiện ra bên ngoài nhiều.

Nhưng Tần Nhiên cũng không truy hỏi.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không phải sao?

“Hunter tiên sinh, chỉ là giống thôi chứ không phải là nhất định... Tôi cho rằng chúng ta cần đến xem cái thi thể kia!” Tần Nhiên nói.

“Đúng vậy! Mike chuẩn bị xe ngựa! Nhớ kỹ đừng báo cho phu nhân!” Hunter lập tức gật đầu, ra lệnh cho ông quản gia.

“Vâng thưa ông chủ!” Ông quản gia lập tức hành động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.