Một giấc ngủ này, Lạc Thuần Hy nằm mơ, cô mơ thấy mình ở bên một người đàn ông, cô không nhìn rõ mặt người đó, nhưng hai người có vẻ rất hạnh phúc. Cô mơ thấy lễ cưới của mình, khung cảnh rất náo nhiệt, cô mơ thấy mình đã cười ngọt ngào thế nào khi chiếc nhẫn đó đeo lên ngón áp út của mình, bỗng nhiên trong đám người, cô thấy một Sở Bạch, trông anh rất buồn, rất cô đơn, đứng ở phía xa nhìn cô. Sau đó, cô vội vàng đuổi theo anh, anh chạy đi, khung cảnh tối sầm lại, cô lại nhìn thấy cảnh một mình cô đứng trước một của Sở Bạch.
Lạc Thuần Hy bật dậy, rõ ràng không nóng nhưng cô đổ rất nhiều mồ hôi.
Lạc Thuần Hy xem điện thoại, mới ba giờ sáng, cô đi ra phòng bếp lấy vài một ly rượu, rồi lại ra ban công ngồi.
Gió lạnh ập đến mới làm cô tỉnh táo hơn, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, nhìn làn khói trắng lượn lờ bị gió xua tan.
Rất nhanh đã hết một điếu, Lạc Thuần Hy tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, không có mặt dây chuyền, chỉ có một chiếc nhẫn trên đó.
Lạc Thuần Hy nghĩ một chút, tháo chiếc nhẫn ra đeo vào ngón áp út.
Đây là chiếc nhẫn được tìm thấy trong phòng Sở Bạch, nó để cùng những tài liệu về cô, nên cô biết, nó dành cho cô.
Có lẽ, cả đời này, Lạc Thuần Hy đã định sẵn là cô độc.
Cô không thoát ra được khỏi cái bóng của Sở Bạch.
Cô chỉ ngồi một lúc, rồi lại lấy máy tính ra giải quyết công việc, đến giờ đi làm vẫn đi làm.
Hôm nay cô mặc váy màu tím, trang điểm đậm hơn hàng ngày một chút, cố ý vẽ một nốt lệ chí dưới mắt.
Từ lúc trở thành Sở Cẩm, cô hoàn toàn biến thành một nữ vương kiêu ngạo, cô có quen bạn trai, đều chưa đến ba ngày, đơn giản là nói chuyện, đi ăn, chán thì đá.
6 giờ, đến giờ tan tầm.
Cửa phòng bị người gõ vang.
"Sở Cẩm tiểu thư, đã đến giờ đi gặp Vương tổng." Vĩ Trầm cúi đầu nhắc nhở.
"Được."
Nói xong, cô gấp máy tính, bước chân dài đi ra khỏi phòng, Vĩ Trầm đi theo sau cô.
Anh ta và cô ngồi ghế sau, đưa hợp đồng cho cô, đồng thời báo cáo qua về đối tác, sau xe của Lạc Thuần Hy cũng có một chiếc xe màu đen tương tự, đám vệ sĩ nhà họ Sở cũng đi tới.
Đến câu lạc bộ Mị Sắc, Vĩ Trầm mở cửa cho cô, đám người mặc áo đen đi phía sau, khí thế mạnh mẽ bước vào cửa.
Đây là một quán bar của giới thượng lưu, ở bên ngoài nhạc mở sôi động, đám người đang nhảy nhót, Vĩ Trầm dẫn cô đến cửa phòng vip, thuận tay mở cửa cho cô bước vào.
Vừa bước vào cửa, Lạc Thuần Hy đánh giá căn phòng, trang trí không tệ, chỉ là cô không thích hơi thở chỗ này.
Vương tổng khá béo, vắt chân ngồi trên ghế sô pha, thấy cô bước vào, hai mắt sáng lên.
Tên già béo chết tiệt.
Lạc Thuần Hy mắng thầm một tiếng, trên miệng lại nở nụ cười, đi vào phòng, ngồi xuống ghế đối diện.
Vương tổng còn đang tính nói gì đó, thấy một đám người áo đen đi vào sau Lạc Thuần Hy thì khoé miệng ông ta giật giật, ông ta từ bỏ ý định bắt tay cô gái này.
Trong quá trình bàn bạc, Lạc Thuần Hy luôn duy trì mỉm cười, nói chuyện cũng rất bình thường nhưng khí thế của cô làm cười sởn gai ốc, thêm đám người đằng sau làm Vương tổng lau mồ hôi lạnh không ngừng.
Vương tổng thậm chí không dám chậm trễ, nhanh chóng cầm bút ký hợp đồng để rời khỏi chỗ này.
"Hay là để tôi tiễn Vương tổng." Lạc Thuần Hy làm bộ muốn đứng lên.
"Không cần, Sở tổng cứ từ từ, nhà tôi còn có việc, đi trước."
Ông ta nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng vip.
Lạc Thuần Hy ngồi tại chỗ nhếch môi cười lạnh, đưa tài liệu rồi đuổi đám người đi cùng về.
Vĩ Trầm có để lại một xe cho cô, Lạc Thuần Hy gật đầu, bước ra khỏi phòng vip, ngồi ở quầy rượu, uống một ly whisky, tay kẹp một điếu thuốc lá, vừa yêu mị vừa tà ác.
Có một tên nhà giàu tiến về phía cô, lắc lắc ly rượu trong tay: "Xin chào, người đẹp."
Khốn khiếp.
Lạc Thuần Hy lại mắng thầm một tiếng, nhìn trên dưới tên kia ăn mặc sang trọng. Anh ta đặt chìa khoá xe lên bàn, tỏ ý khoe khoang, "Không biết người đẹp đêm nay có muốn đi chơi cùng anh một chuyến không?"
Lạc Thuần Hy cười càng ngọt ngào, "Đêm nay em không rảnh nhưng anh có thể hẹn người tan ha."
Tên kia cười dâm tà, đưa điện thoại cho cô, Lạc Thuần Hy nhập số điện thoại của cô, rồi lại nhìn tên kia, "Anh trai mà không chủ động, người ta sẽ giận đấy."
Tên kia khoác vai cô, khẽ chạm vào má, "Được, anh Tôn này sẽ chiều em tất."
Sau khi nói khéo với tên Tôn Dĩ, Lạc Thuần Hy ra cửa câu lạc bộ Mị Sắc, cô gặp một Kiều Y có vẻ cô ấy đã say, có một người đàn ông đang lôi kéo cô ấy.
Kiều Y phản kháng như không có tác dụng, Lạc Thuần Hy đi từ phía sau tới đạp người đàn ông một cái, anh ta ngã nhào trên mặt đất.
Đỡ Kiều Y đi lướt qua anh ta, Lạc Thuần Hy lại cười quyến rũ nhìn người đàn ông dưới đất, "Yên phận một chút nha anh trai."
Cô cười, nhưng đôi mắt của cô rất tà ác, tên đó hoàn toàn bị doạ sợ.
Đỡ Kiều Y ra ngoài, lái xe nhà họ Kiều chạy tới, đỡ lấy cô ấy, còn nói cảm ơn với cô.
Kiều Y mơ mơ màng màng được lái xe đỡ lên xe, ngồi ở ghế sau, cô ấy cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người, gương mặt có chút quen thuộc giống như đã gặp ở đâu đó nhưng cô ấy chưa từng gặp người này.
Xe lăn bánh, cô ấy quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng lưng lạnh lùng lại kiêu ngạo.
Hôm nay, Lạc Thuần Hy về không quá muộn, nhưng vừa ra khỏi thang máy đã thấy Sở Vũ đứng trước cửa phòng cô, gương mặt rất không kiên nhẫn.
Lạc Thuần Hy mở cửa vào nhà, anh ta cũng đi vào, lập tức chất vấn cô, "Nghe nói hôm nay cô đi gặp khách hàng?"
Lạc Thuần Hy cười nhạo một tiếng, "Biết còn cố hỏi."
Cô đi đến rót một ly nước, sau khi uống một ngụm, lại nghe thấy Sở Vũ hỏi, "Tôi mới là chủ nhân tương lai nhà họ Sở, tại sao cô làm việc gì cũng không hỏi tôi vậy?"
Lạc Thuần Hy tức giận, "Tôi hỏi anh, từ lúc đến đây anh là được chuyện gì vậy? Anh vô dụng thì để người khác làm. Cha đã giao cho tôi toàn quyền, tôi cũng không có trách nhiệm đợi anh ngủ 12 tiếng dậy mới đi làm. Nếu biết bản thân là chủ nhân nhà họ Sở sao anh không cố gắng lên một chút? Anh thậm chí còn không bằng đám người trong tổ chức."
Sở Vũ cũng nóng nảy, "Cô nói tôi không bằng đám người đó? Tôi rất thông minh được chưa?"
Lạc Thuần Hy đánh giá anh ta, "Thông minh. Nhưng EQ không đủ dùng."
Nói xong, bỏ mặc anh ta đi vào phòng ngủ, Sở Vũ không bỏ cuộc chạy theo, Lạc Thuần Hy lập tức khoanh tay, "Tôi đi tắm, anh muốn vào phòng tắm nói chuyện với tôi sao?"
"Hừ."
Sở Vũ hừ lạnh rồi bỏ đi, Lạc Thuần Hy tắm rửa xong, đi ra nhìn xem lại công việc một chút.
Đến hơn nửa đêm, cô định đi ngủ lại cảm thấy đau bụng.
Cô bị đau dạ dày, do thói quen sinh hoạt không tốt, ăn uống không đều đặn, thậm chí hay thức khuya.
Theo thói quen, cô đi tìm thuốc đau bụng, uống xong, nằm trên giường, cô lại nhớ đến những lúc Sở Bạch bảo cô uống thuốc sau đó còn làm canh nóng cho cô uống.
Nghĩ đến đây, cô lập tức bật dậy, đi vào phòng bếp, tự nấu canh uống.
Không còn cách nào khác, thật sự anh luôn góp mặt trong cuộc sống của cô, tất cả đã trở thành một thói quen, anh không ở đây, cô chỉ có thể duy trì thói quen đó một mình.
Bạn có thể không yêu một người nhưng không thể ngăn cản người đó yêu bạn, cũng không thể thay đổi rằng: Bạn đã quen được người đó yêu.
-----------
Một tuần kết thúc aaaaaa