Ác Ma Pháp Tắc

Chương 114: Trò chơi săn giết (Thượng)



Câu nói này quả nhiên có ích hơn bất cứ sự ép buộc nào. Cánh tay của tộc trưởng Long tộc nhè nhẹ run, móng tay sắc bén lấp lánh đặt trên cổ Đỗ Duy cũng lay động, thiếu chút là đâm thủng da thịt hắn.
Trong nháy mắt, vẻ mặt y thay đổi vài lần. Còn trong con mắt y, ánh mắt nóng bỏng và sắc thái hoài nghi đan xen nhau liên tục. Cuối cùng, cũng không ngăn được sự cám dỗ biến được lại thành mình rồng--- Bị Aragon dùng quỷ kế làm thành thân người gần ngàn năm, sớm đã được tộc trưởng Long tộc coi là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cả cuộc đời rồi. Trong đó, cơn giận vì bị lừa gạt còn có thể quên được, nhưng việc không cách gì trở lại thành hình rồng, làm cho một tộc trưởng Long tộc kiêu ngạo bị khốn ở thân thể của loài người. Đó thật sự là một loại hành hạ tột bực.
"Được rồi!" Tộc trưởng Long tộc hô to một tiếng, rồi thu lại cánh tay đang kề ngang cổ Đỗ Duy, cắn răng nói: "Để xem các ngươi có thể làm ra quỷ kế gì! Mau mau nói đi, rốt cuộc phải làm sao mới có thể trở lại mình rồng!"
Lần này, Đỗ Duy phản ứng nhanh hơn. Hắn lo sợ con chim cánh cụt này do ngủ cả ngàn năm sẽ váng đầu mà dễ dàng nói ra, nên vội cản câu chuyện lại, tranh nói: "Sao có thể dễ dàng nói cho ngươi biết như vậy! Không lẽ sau khi chúng ta nói ra, lại để ngươi giết chúng ta? Vậy không bằng tất cả một vỗ chia đôi đường* là hay!"
(Chú thích: *trong Hán Việt là "nhất phách lưỡng tán": người Việt hay nói hai bên phủi đít chia đôi đường, không còn dính líu đến nhau nữa)
"Hừ" Tộc trưởng Long tộc tức giận nhìn Đỗ Duy một cái. Lúc này trong lòng y, độ đáng hận của tiểu tử này không thua Aragon chút nào…Không nói những cái khác, chỉ nói lần nhục mạ lúc trước của hắn đối với mình, từ xưa đến nay, tộc trưởng Long tộc có khi nào bị người mắng chửi như vậy? Sự căm thù hiện giờ của y đối với Đỗ Duy hầu như là hận không thể lột sống da hắn ngay lúc này! Mặc dù sự khôi phục mình rồng rất là lôi cuốn, nhưng muốn cho lão rồng buông tha Đỗ Duy, y lại cũng không cam lòng.
Giết hay không giết, câu hỏi này cứ rối rắm ở trong lòng tộc trưởng Long tộc. Sự ngạo mạn cùng cái tính "nhìn đểu phải đánh" của Long tộc vốn đã có tiếng rồi. Nhìn thấy sắc mặt lão rồng biến hoá, Đỗ Duy nhanh chóng khích thêm một câu: "Ta biết ngươi rất muốn giết ta. Nhưng ngươi đừng quên, ngươi là tộc trưởng Long tộc mà lại giữ mãi hình hài con người, cứ như vậy, sau này ngươi làm sao mà ra lệnh cho chúng rồng? Chẳng lẽ ngươi cam chịu tiếp tục bị người cười nhạo như vậy?"
"Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn cái mạng thôi." Trong lòng lão rồng vừa động, lập tức nghĩ tới biện pháp giải quyết: hôm nay trước hết cứ tha cho tiểu tử này, vậy sẽ có quan hệ gì chứ? Cùng lắm là đợi sau khi mình khôi phục lại mình rồng, sẽ đến thế giới loài người lần nữa tìm hắn trả thù là được. Tha một tên tiểu tử như vậy, có thể có bao nhiêu bản sự chứ? Ở thế giờ loài người, còn chưa có người mạnh nào có thể chống lại được mình….. Nếu có thể trở lại mình rồng, trừ khi là Aragon sống lại, nếu không nhân gian không ai có thể ngăn cản mình! Cho dù tiểu tử này trốn tới chân trời, đường đường là tộc trưởng Long tộc như mình, chẳng lẽ lại tìm không được hắn?
Đợi thu gặt xong hẵng tính sổ! Cứ quyết định như vậy đi!
Nhưng tộc trưởng Long tộc trù tình được hay vậy, còn Đỗ Duy thì cũng không phải là kẻ ngu. Mắt thấy trong ánh mắt của lão rồng ngầm lộ sát cơ, Đỗ Duy tự nhiên biết được đối phương đã tính được chủ ý gì. Lão rồng này đúng là khó đối phó. Cho dù hôm nay Đỗ Duy thoát khỏi nơi này, nhưng sớm muộn gì đối phương cũng sẽ tìm đến nhà báo thù, vậy thì chắc chắn không thể nào ngăn cản được.
"Lão khốn ngươi đừng nên nghĩ ý đồ gì cả. Nếu trong đầu ngươi có ý niệm sau này mới chạy tới giết ta, vậy không bằng hôm nay hãy cho tiểu gia một sự sung sướng luôn đi! Đằng nào thì hôm nay không chết, mai cũng chết, tốt hơn là ta kéo ngươi cùng xuống nước!" Đỗ Duy cứng đầu.
"Tiểu tử, ngươi cho rằng nói mấy câu nói đơn giản là có thể xua tan sự căm ghét trong lòng ta đối với ngươi sao?" Tộc trưởng Long tộc suy tư cả nửa ngày, cuối cùng nghĩ được một chủ ý mà mình cho là không tệ: "Vậy đi, ta không thể dễ dàng buông tha cho ngươi. Nhưng biện pháp hồi phục mình rồng, cũng là cái ta nhất định phải có được. Cho nên, ta có thể lép vế một chút. Chúng ta cùng chơi một trò chơi….Nếu các ngươi thắng, từ nay về sau, ta sẽ không tìm các ngươi làm phiền nữa! Nếu ngươi thua, mạng của ngươi và tất cả đồng bạn của ngươi đều là của ta!"
Trước hết nghe xem y nói thế nào, Đỗ Duy bèn gật đầu: "Ngươi trước hết cứ nói ra, nếu ta thấy không công bằng, sẽ tuyệt không đồng ý"
"Ta cũng lâu không chơi trò săn giết này rồi!" Tộc trưởng Long tộc cười gớm ghiếc: "Bây giờ ta có thể thả ngươi ra ngoài. Ta có thể cho phép ngươi và đồng bạn ngươi chạy trước. Ta cho các ngươi thời gian một ngày! Sau một ngày đó, ta sẽ xuất phát đuổi theo các ngươi. Nếu để ta bắt kịp, vậy kết quả không cần nói cũng biết! Nếu ta đuổi không kịp, vậy coi như là các ngươi thắng. Ân oán giữa chúng ta sẽ một đao chia đôi là xong. Ta lấy danh dự của tộc trưởng Long tộc cam đoan, chỉ cần ngươi có thể chạy thoát, ta tuyệt đối sẽ không tìm các ngươi làm phiền nữa. Thế nào?!"
Đỗ Duy suy nghĩ…..
Một ngày? Thời gian một ngày, nói chung mình có thể chạy đến đồng băng bị bỏ quên. Nhưng tài năng của lão rồng này là đẳng cấp nào chứ? Thời gian một ngày mà muốn bắt kịp mình, e là cũng không quá khó.
"Không được, không được, điều kiện này quá không công bằng." Đỗ Duy lắc đầu: "Ngươi là tộc trưởng Long tộc, cường giả mạnh nhất trên thế giới hiện giờ. Còn ta chẳng qua là một ma pháp sư nhỏ bé, bản lãnh so với ngươi kém quá xa. Một ngày thời gian, ngươi giương cánh thì đã bay tới, ta lại chỉ dựa vào hai chân, thì chạy được bao xa đây?"
"Vậy hai ngày." Tộc trưởng Long tộc lạnh lùng nói: "Không thể nhiều hơn, ta cho các ngươi hai ngày chạy trốn, vậy là quá đủ rồi."
Hai ngày… Nhìn ánh mắt kiên quyết của tộc trưởng Long tộc, nếu còn không đồng ý nữa, sợ là y sẽ lập tức động sát thủ.
Nhưng còn có một vấn đề, Đỗ Duy nói: "Hai ngày sau, ngươi đuổi theo chúng ta, cũng phải có một hạn chế! Nếu không như vậy ngươi cứ đuổi tới không ngưng như vậy, chúng ta chạy đến nơi nào mới tính là đầu kia (hết mức) đây?"
"Vậy lấy rừng rậm Băng Phong làm giới hạn." Lão rồng cười lạnh nói: "Ta nhường các ngươi chạy trước hai ngày. Hai ngày sau ta sẽ đuổi theo các ngươi! Chỉ cần dưới sự đuổi giết của ta mà các ngươi có thể thành công chạy vào rừng rậm Băng Phong, thì coi như các ngươi thắng! Ta lập tức quay về Thần sơn, từ nay về sau, không tìm các ngươi quấy rầy nữa."
"Trong hai ngày này, ngươi, còn có tất cả Long tộc! Bất cứ một kẻ nào của các ngươi cũng tuyệt đối không được phép ra tay với ta và đồng bạn của ta! Không được ngăn cản chúng ta chạy trốn!"
"Được thôi!" Tộc trưởng Long tộc ngạo nghễ gật đầu.
Đỗ Duy tính toán một chút, hai ngày thời gian, ước chừng cũng đủ để cả bọn chạy được một nửa đoạn đường của "Đồng băng bị quên lãng" (Khi Đỗ Duy đi tới, đã mất thời gian bốn ngày để đi qua cánh đồng băng đầy gió bão đáng sợ kia). Cho dù thực lực lão rồng mạnh mẽ, nhưng đợi bọn mình xuất phát được hai ngày mới đuổi theo, vậy y đuổi kịp được cũng ít nhất phải cần thời gian một ngày.
Tổng cộng sẽ là ba ngày.
Nói cách khác, thời gian dành cho mình chạy trối chết có khoảng ba ngày.
Ba ngày phải xuyên qua đồng băng đáng sợ đầy gió giông đó, Đỗ Duy cũng không nắm chắc được bao nhiêu. Nhưng xem ra lần này cũng là một tia hi vọng duy nhất.
"Tộc trưởng tôn kính, không bằng chúng ta lại lập một giao kèo nữa, thế nào?" Một câu của chim cánh cụt liền khiến cho sắc mặt lão rồng thay đổi. Y tuyệt đối không muốn sẽ cùng loài người đặt ra giao kèo gì nữa! Một giao kèo với Aragon đã khiến y phải nuốt nhiều cay đắng rồi.
"Hừ, không cần lập giao kèo gì cả. Ta thân là tộc trưởng Long tộc, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Nếu ta là kẻ không nói đến lòng tin, thì cũng sẽ chẳng bị vài hàng chữ viết trên tấm vải rách của Aragon làm khốn khổ hơn nghìn năm!"
Nói xong, với âm thanh trầm thấp, âm tiết kỳ lạ, tộc trưởng Long tộc dùng tiếng rồng phát một lời thề. Mặc dù Đỗ Duy nghe không hiểu, nhưng xem vẻ mặt trang trọng thần thánh của y, có lẽ gã kiêu ngạo này cũng không sẽ không nói láo. Sau đó, tộc trưởng Long tộc dùng ngôn ngữ loài người lặp lại lời thề một lần, coi như đã đạt thành hiệp nghị.
"Bây giờ nói ta biết, biện pháp khôi phục mình rồng, sau đó các ngươi bắt đầu chạy được!"
Nói rồi, Long tộc tộc trưởng liền xòe tay ra, trong tay y biến ra một cái đồng hồ cát cao bằng con người, y cười nói: "Khi cát trong đồng hồ này đổ xuống hết, thì chính là qua thời gian hai ngày! Sau hai ngày, ta sẽ từ nơi này xuất phát đuổi theo các ngươi."
Đỗ Duy liếc chim cánh cụt một cái, chim cánh cụt hiểu ý, gật đầu bảo: "Năm đó, ngươi có thể từ mình rồng hóa thành hình người, vậy hiển nhiên ngươi thành thạo ma pháp thuật biến hình, đúng không?"
"Đúng vậy." Tộc trưởng Long tộc kiêu hãnh nói: "Ta là tộc trưởng Long tộc, ma pháp thuật biến hình của ta đã đạt đến cấp bậc cao nhất. Ta có thể biến thành mọi sinh vật trên thế giới này, tất nhiên kể cả loài người."
"Rất tốt." Chim cánh cụt gật đầu: "Vậy Aragon bảo ta chuyển lời cho ngươi là, loại nước suối mà năm đó hắn cho ngươi uống thật ra về bản chất là một loại nước suối ma lực "hình dáng đọng lại lâu mãi". Thứ này, trên thế giới không có thuốc giải nào, e là chỉ có thần linh mới giải trừ được ma lực của nó."
Lão rồng liền biến sắc: "Vậy biện pháp của ngươi là gì?"
"Rất đơn giản." Chim cánh cụt mỉm cười: "Không phải là ngươi biết thuật biến hình sao? Hình dáng rồng của mình lúc trước, ngươi sẽ không quên chứ? Ngươi có thể dùng thuật biến hình biến lại thành mình rồng…"
"Hỗn láo!!!" Tộc trưởng Long tộc bỗng nổi giận: "Ngươi dùng mấy lời lảng tránh này để trì hoãn ta sao! Nếu dùng thuật biến hình mà có thể biến về mình rồng, một ngàn năm trước ta sớm đã làm vậy rồi!!"
Thật ra, thuật biến hình trong lĩnh vực ma pháp của thế giới loài người đã được cho là một thứ gân gà**, nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng lại không thực dụng.
(Chú thích: **gân gà: chỉ những thứ nhỏ bé, không có ý nghĩa sâu xa gì)
Nguyên nhân là: loại ma pháp này quá khó tu luyện! Vô cùng khó nhọc, vô cùng thâm ảo. Hơn nữa, từ hiệu quả đạt được so với những cay đắng phải trả mà nhìn, rất nhiều người cho là không đáng.
Thuật biến hình, tên như ý nghĩa, chính là khiến cho người tu luyện loại ma pháp này ngoài bản thân ra, có thể biến được thành các loài vật khác.
Cùng lúc, không chỉ biến thành hình dáng của loài vật khác, sau khi biến hình, còn lấy được cả năng lực của nó.
Nói cách khác, nếu một người dùng thuật biến hình biến thành chim, thì có thể giương cánh bay cao! Biến thành cá, lại có thể rong chơi trong nước!
Mà biến thành sinh vật gì thì còn phải căn cứ vào sự phân chia cấp bậc độ mạnh của thuật biến hình được tu luyện. Thuật biến hình cấp thấp, chỉ có thể biến thành những thứ hay động vật nhỏ yếu, như cá hay thỏ… Tu luyện được, cũng không có tác dụng quá lớn.
Như lão tể tướng chuột Gagewu, trước kia tu luyện thuật biến hình tới tầng cấp trung, nhưng trình độ biến hình cao nhất của y cũng chỉ có thể biến thành một ít ma thú cấp thấp khác thường. Hơn nữa, có đầy đủ mọi bản lĩnh của loại ma thú đó. Mà một con ma thú cấp thấp thì thực lực chỉ có hạn, cho nên thuật biến hình của Gagewu dù thần kì, nhưng sức chiến đấu của y lại không có giá trị quá lớn. Do đó, nó không được mọi người đánh giá cao.
Nhưng thuật biến hình tuyệt đối không phải là một thứ ma pháp vô dụng! Nếu có thể tu luyện đến giai đoạn cấp cao, có thể biến thành sinh vật càng mạnh mẽ! Trong lịch sử, một vài ma pháp sư giỏi về thuật biến hình thậm chí có thể biến thành những ma thú bậc cao mạnh mẽ! Khi tu luyện đến trình độ đó, sức mạnh của thuật biến hình mới có thể chân chính thể hiện ra!
Thậm chí trong truyền thuyết, nếu có thể tu luyện thuật biến hình đến trình độ đỉnh cao nhất, thì có thể trực tiếp biến thành rồng! Hơn nữa, có thể có hết tất cả bản năng của rồng! Kể cả ma pháp tiếng rồng thần bí mà mạnh mẽ!
Một con rồng cường đại, tuyệt đối là một tồn tại kinh khủng!
Vì thế có thể thấy được, thuật biến hình hoàn toàn không phải là ma pháp vô dụng gì đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng vấn đề là, phương thức tu luyện ma pháp này quả thật quá thâm sâu, cũng quá khó khăn. Trong lịch sử, cực ít tiền lệ có thể tu luyện tới trình độ cao thâm. Cho dù là ma pháp sư loài người am hiểu nhất được ghi lại hiện nay, cũng chỉ có thể biến thành những ma thú cấp cao. Nhưng sức lực và thời gian bỏ ra lại gấp vài lần các hệ ma pháp khác.
Còn về tu luyện tới tối cao để biến thành rồng, chắc chắn là trong lịch sử từ trước đến giờ chưa có loài người có thể làm được.
Hơn nữa, thuật biến hình là dùng ma pháp để đạt được hiệu quả biến thành, cho nên bị hạn chế về thời gian. Thời gian vừa đến, mặc kệ ngươi có muốn hay không, cũng phải trở lại về "bản thể" vốn có. Theo lý luận thì kẻ ma lực càng cao, thời gian biến hình càng dài. Hơn nữa, biến thành sinh vật càng mạnh, thời gian làm việc đó cũng sẽ phải thu ngắn lại.
Nhưng nếu có thể biến thành rồng, cho dù không được nửa ngày, trong chiến đấu cũng đã tuyệt đối đủ dùng rồi.
Nhưng là…
Dựa vào thuật biến hình biến lại thành mình rồng? Lão rồng cho rằng mình đang bị đùa cợt, y rít gào căm giận: "Chẳng lẽ các ngươi không biết, thuật biến hình có hạn chế thời gian sao! Cho dù ta trở lại hình rồng, cũng chỉ được chốc lát ngắn ngủi! Sau đó, sẽ phải trở lại thành người."
"Ta hiểu điều đó." Cánh cụt nhẹ nhàng gõ đầu, sau đó bắt đầu giải thích:
Tác dụng thật sự của suối trẻ mãi không già chính là "hình dáng cô đọng lâu mãi".
Nói về thuật biến hình, ví dụ ngươi vốn là người, "bản thể" của ngươi là loài người. Vậy khi ngươi biến thành hình dạng khác, coi là "thể lâm thời" (thể tạm thời), thời gian đến, cũng phải khôi phục thành "bản thể".
Nhưng suối trẻ mãi không già, đã đập vỡ quy luật này. Nói về ví dụ đơn giản nhất là Gagewu. Bản thể của lão tể tướng chuột đó là người, nhưng khi đang ở hình dáng chuột lại uống nước suối trẻ mãi không già. Kết quả khiến cho hình dáng chuột của y thành ra bị hóa vĩnh cửu! Nói cách khác, hình chuột trở thành "bản thể" của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.