Rodriguez không dám chậm trễ nữa, chuyện này nếu như kinh động đến ma pháp công hội sẽ vô cùng phiền phức! Hắn không cam lòng nhìn thánh gi ma pháp sinh vật đang đứng ở đằng xa kia.
Hừ! Từ lúc mình có được thành công trong võ thuật đến nay mới có thể có cơ hội gặp một cường giả tương đương như vậy! Một thánh giai cường giả có thể quyết chiến với một thánh giai cường giả khác chính là tâm nguyện cả đời của người học võ! Đáng tiếc là hôm nay đã không xong rồi, gã ma pháp sư đồng bọn kia quả là quá lỗ mãng!
Hắn thở dài, đột nhiên thu liễm toàn bộ đấu khí quanh thân, nhìn Hoàng tử Thần đang đứng ở xa nói:
-Điện hạ, hôm nay chấm dứt ở đây nhé, ngài có Thánh Roland thủ hộ thần bảo vệ quả thật khiến ta thất bại rồi! Có điều bởi vì chuyện này chưa làm xong nên sau này Đại hoàng tử sẽ hơn phân nửa là mời ta tiếp tục đối phó ngài!
Nói xong, Rodriguez liền xoay người rời đi, hắn vừa nhảy lên trên không đã hoàn toàn biến mất. Một thân ảnh màu bạc hướng đến chỗ Đỗ Duy và hắc ám ma pháp sư đang chiến đấu kia.
Hoàng tử Thần lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Thánh Roland thủ hộ thần mặc dù lợi hại nhưng là có một nhược điểm lớn nhất, đó là ma pháp sinh vật này được tạo ra với nhiệm vụ là bảo vệ. Nếu gặp phải công kích của địch nhân đương nhiên sẽ bảo vệ mình nhưng là không có cách nào truy kích ngược lại. Khi triệu hồi về thủ hộ thần thì ma pháp sinh vật này sẽ chỉ bảo vệ bên cạnh mình mà không thể rời đi xa.
Hơn nữa, nếu như hết thời gian quy định thì ma pháp sinh vật sẽ biến mất. Chỉ cần đánh thêm nửa canh giờ nữa thì sẽ đến hết thời gian, như vậy lúc đó Rodriguez có thể dễ dàng giết chết mình.
Hoàng tử Thần đứng từ dưới đất lên, mắt nhìn về phía Rodriguez đang đứng ở phía xa, hắn mơ hồ cảm nhận được chấn động mãnh liệt đầy kinh khủng của hắc ám ma pháp, thở dài nói:
-Đỗ Duy….chỉ sợ hắn gặp phiền phức lớn rồi!
Đỗ Duy hiện tại quả thật đang gặp phiền phức lớn!
Hắn ngồi tại bên trong kết giới thủ hộ thần, ở xung quanh hắn những người cây được hắn gọi ra đều đã bị hút sạch đến khô kiệt mà ngã xuống.
Mà loại sương khói ma pháp màu đen này bao phủ xung quanh kết giới của hắn khiến quang huy kết giới trở nên vô cùng ảm đạm. Ánh sáng ngày càng yếu đi đến mức chỉ sợ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Trong đám mây đen trên bầu trời thỉnh thoảng vang lên tiếng cười độc ác của gã hắc ám ma pháp sư:
-Nhóc con! Ngươi phá hủy nhiều ma pháp sinh vật của ta như thế, vậy dùng mạng của ngươi trả lại đây! A, cái đồ vật kèn hiệu kia cũng là một vật rất tốt, có thể bù đắp cho tổn thất của ta!
Hừ, ngươi muốn Kèn hiệu sinh mệnh sao? Đỗ Duy trong lòng lúc này rất tức giận nhưng không làm gì được. Mặc dù ma lực của mình không tệ nhưng là ma pháp học được quá ít. Hơn nữa lại không có tu luyện qua hệ thống ma pháp một cách chính thức nên đối mặt với loại vong linh ma pháp cao cấp này hắn chẳng biết gì cả, ngay cả cách phản ứng lại như thế nào cũng không biết nốt.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLTrong lúc Đỗ Duy đang trùng ngập nguy cơ thì đột nhiên trong làn khói đen kia xuất hiện một đạo ánh sáng màu vàng, bên trong ánh sáng ẩn hiện một thân ảnh. Người này phá mở trực tiếp khí đen mà vào, sương khói màu đen có thể thôn phệ tất cả nguyên tố tính mạng hóa ra lại không cách nào làm tổn thương người này đến nửa phân!
Rodriguez không để ý bất kì điều gì nhảy vào bên trong màn khói này, hắn phi nhanh đến trước mặt ma pháp sư quát lớn
-Ngươi điên rồi! Nơi này là đế đô! Nếu đánh động ma pháp sư chấp pháp đội thì cả ta và ngươi đều gặp phiền phức lớn!
Gã hắc ám ma pháp sư kia đang giận dữ, muốn phản bác vài câu thì đột nhiên nghe thấy từ bầu trời phía xa vọng lại những tiếng rít như dao đâm! Phương hướng thanh âm vô cùng quỷ dị nọ vọng đến chính là đế đô!
Hắc ám ma pháp sư vận dụng Ưng nhãn thuật nhìn về hướng đế đô. Dưới tác dụng của ma pháp hắn thấy cách đây vài dặm trên bầu trời có bốn người mặc áo bào đen của ma pháp sư, đội nón chóp nhọn, huy chương trên ngực kia chỉ ra bọn họ chính là khắc tinh của ma pháp sư: Chấp pháp đội của ma pháp công hội.
Hắc ám ma pháp sư trong lòng hoảng hốt vội vàng kêu lên:
-Chúng ta đánh động lũ quái vật này rồi, mau rời đi!
Nói xong, hắn nhanh chóng ngâm xướng một đoạn chú ngữ, đám khói màu đen lập tức vô thanh vô tức bị hắn hút vào bên trong người. Mặc dù vẫn còn khá nhiều khói đen chưa bị thu hồi nhưng hắn đã bị Rodriguez lôi chạy đi rồi.
Bốn ma pháp sư chấp pháp đội bay đến rất nhanh, khoảng cách vài dặm mà bọn họ vượt qua chỉ trong chốc lát! Đỗ Duy ngồi dưới đất nhìn bốn bóng đen ở trên trời đang thu hồi hắc khí còn sót lại. Bốn gã này đều bao phủ trong trường bào màu đen trông như bốn u linh vậy! Tinh thần lực của Đỗ Duy có thể cảm giác được bốn đạo thần niệm âm lãnh đang tìm tòi xung quanh mình. Thậm chí ngay cả thủ hộ thần kết giới cũng không thể ngăn trở được, bốn đạo tinh thần lực này dễ dàng đột phá kết giới trực tiếp quét qua người mình!
Đỗ Duy tại ma pháp công hội đã từng chịu cay đắng trước đám quái vật này nên hắn biết rằng bọn họ có một loại khả năng đặc biệt để đối phó với ma pháp sư. Vì thế hắn không dám dùng tinh thần lực chống lại mà trái lại ngồi ở bên trong thủ hộ thần kết giới. May mắn là đám quái vật này không có chút hứng thú gì với Đỗ Duy, sau khi tìm tòi một lúc bọn chúng rít lên vài tiếng rồi bay về phía xa.
Đỗ Duy ngồi một lúc nữa mới đứng lên, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này toàn thân hắn như vừa từ trong nước ra, quần áo đều ướt đẫm. Tinh thần lực hắn hao phí quá độ nên không khỏi cảm giác bị choáng váng, hắn vội vàng hấp thụ thêm ma lực từ chiếc nhẫn thì mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Giờ phút này xung quanh đã trở nên vô cùng yên tĩnh. Ở phía sau ngọn núi xa xa kia có le lói đôi chút ánh sáng báo hiệu mặt trời đã sắp mọc lên.
Đỗ Duy phủi hết tro bụi dính trên người, trận chiến tối hôm qua quả là quá kinh hiểm. Lần đầu tiên mình quyết đấu sinh tử với một cao cấp ma pháp sư lại là loại ma pháp sư kinh khủng nhất: vong linh hắc ám ma pháp sư. Chính mình cũng quả là đã quá lỗ mãng, nếu như đối phương không mau chóng rời đi thì chắc chắn là mình đã chết rồi!
Trong lòng Đỗ Duy thầm nghĩ sau lần này gặp phải loại địch nhân như thế này sẽ không lỗ mãng như vậy nữa!
Trong không khí vẫn còn lưu lại một chút hắc khí bay lẩn quẩn phía trên những gốc cây héo úa kia. Lúc này nhìn lại phương viên xung quanh vài trăm thước thì bên trong tất cả sinh linh tính mạng đã héo úa tàn rũ cả, cây cối hoa cỏ trên mặt đất đều đã chết!
Mặt trời ló dạng một chút ra từ phía sau của ngọn núi, hắc khí còn lại vừa bị ánh mặt trời chiếu vào liền tứ tán ra phía xung quanh giống như vô cùng sợ hãi vậy, bỗng nhiên chúng như bị cái gì hấp dẫn đều ngưng tụ bay về phía Đỗ Duy.
Đầu tiên Đỗ Duy rất sợ hãi, nhưng là hắn lập tức phát hiện ra lực lượng của đám hắc khí còn lưu lại này quá nhỏ, căn bản không tạo thành thương tổn gì với mình, chỉ là bám một chút lên bề mặt của kết giới thủ hộ thần.
Đám hắc khí này vẫn còn ẩn chứa một loại ba động kì dị, thậm chí còn mơ hồ phát ra tiếng kêu thê lương…Vong linh ma pháp quả nhiên là quỷ dị, đám sương khói ma pháp này dường như lại tự có ý thức riêng?
Thật ra loại khí đen này đêm nay hấp thu rất nhiều nguyên tố sinh mệnh, từ hoa cỏ cây cối đến bất cứ loại sinh mệnh gì, gã ma pháp sư hắc ám kia mặc dù bị hao tổn không ít ma pháp sinh vật. Thậm chí ngay cả Rồng xương cực mạnh cũng đều bị hủy đi, nhưng là cũng không phải thiệt hại quá nhiều bởi loại khí đen này khi hấp thụ tính mạng nguyên tố cũng đã được bổ sung không ít ma lực.
Đỗ Duy trong lòng chấn động, đột nhiên nhớ ra khi tại ma pháp công hội mình có mua một quả thủy tinh cầu hệ hắc ám, giờ phút này nhìn đám sương khói màu đen xung quanh này không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hắn lấy quả thủy tinh cầu kia ra.
Hắn vừa lấy ra đồ vật này lập tức ngây người ra! Hắn căn bản không hề thi triển bất kì loại ma pháp nào cũng không hề có biện pháp thao khống nào (sự thật là Đỗ Duy chưa hề học qua ma pháp vong linh hắc ám cũng như không biết cách nào sử dụng). Nhưng là đám hắc khí này dưới ánh sáng mặt trời giống như không biết phải chạy đi đâu, khi thấy Đỗ Duy lôi ra quả cầu thủy tinh liền bay nhanh đến chỗ đấy. Chỉ trong chốc lát toàn bộ đám hắc khí đã bị thủy tinh cầu hút sạch không sót lại chút nào.
Đối mặt với chuyện kì quái như vậy, Đỗ Duy đầu tiên là nhìn chằm chằm vào quả thủy tinh cầu. Quả cầu vốn lúc đầu trong suốt bỗng giống như là bị nhiễm mực vậy. Một khối khí màu đen tại bên trong quả cầu đang phiêu du trôi nổi. Chỉ một lát sau toàn bộ khí đen đã bị quả thủy tinh cầu hấp thụ hoàn toàn, mà quả cầu thì gần như đã thành màu đen! Nguyên khi đầu quả thủy tinh chỉ bị nhiễm đen thì giờ phút này màu đen đó giống như đang phát sáng lên, óng ánh như lụa vậy!
Đỗ Duy đương nhiên không hiểu, hắn định khi trở về sẽ hỏi Gageu chuyện này. Có lẽ con chuột kia biết chuyện gì xảy ra ở đây.
Hắn chờ một chút nữa thì hoàng tử Thần cũng đã dẫn người tìm đến.
Một đội mấy trăm cận vệ quân đế đô cùng với gã Chick bị thương nữa, thậm chí còn có xe ngựa mang theo bốn nữ ma pháp học đồ đằng sau.
Chick bị thương thật sự không nhẹ, toàn thân hắn đều đẫm máu bị băng bó kín người trông như một cái xác ướp vậy. Xem ra khi trở lại đế đô cần tìm đến người thần điện để nhờ thi triển Dũ hợp thuật của quang minh hệ mới có thể chữa trị được.
Hoàng tử Thần mặc dù sắc mặt nhạt nhợt nhưng là nhìn thấy Đỗ Duy hắn rất vui mừng, hắn mỉm cười ôm lấy Đỗ Duy :
-Ta đoán đúng mà, đệ tử cả Gandalf đại sư làm sao có thể bị một hắc ám ma pháp sư giết chết dễ dàng được. Ta quả nhiên không nhìn nhầm người.
Nhưng mà Chick đang được người đỡ khi nhìn thấy cây cung trên người Đỗ Duy không khỏi kinh hãi kêu lên:
-Tịch diệt chi cung! Tịch diệt chi cung của Denaro? Ngươi giết chết Denaro rồi sao?"
Tịch diệt chi cung? Đỗ Duy lập tức nhớ lại cao thủ đêm qua đã bị mình ám muội giết chết, gật đầu nói:
-Đúng rồi, là ta lấy được từ trên người một tên quỷ quái bị ta giết
Hoàng tử Thần liếc mắt một cái :
-Ngươi nhận ra sao? Chính là Denaro?
-Hừm! Nếu như không phải Denaro thì làm sao có ai có thể dùng cung bắn trúng ta! Hừm!
Ánh mắt Chick nhìn trường cung trên tay Đỗ Duy rất phức tạp:
-Hơn nữa ta còn biết Tịch diệt chi cung là bảo vật do Đại hoàng tử tặng cho Denaro , nếu như không phải nhờ cây cung này thì làm sao cung thủ hàng đầu đại lục có thể là đầu nhập dưới trướng Đại hoàng tử Soura được!
Hoàng tử Thần vỗ tay cười to:
-Đại ca của ta à, tối hôm qua là người đã tổn thất không ít. Bị tổn thất nhân mạng lại còn bảo bối như thế này nữa.
Nói xong hắn nhìn Đỗ Duy:
-Nếu như cây cung này là do ngài chiếm được, vậy là từ nay nó là của ngài."
Chick vẫn còn không cam lòng, thở dài nói:
-Thật đáng tiếc, đây chính là ma cung nổi danh khắp đại lục, là vũ khí tốt nhất để đối phó với ma pháp sư. Trong lịch sử đã có không biết bao nhiêu ma pháp sư chết dưới cây cung này, hôm nay lại lạc vào tay một vị ma pháp sư….
Lợi khí chuyên môn đối phó với ma pháp sư? Hai tròng mắt của Đỗ Duy sáng bừng lên, hắn cười nói:
-Đồ vật này ta quả không thể nhìn thấu….Chỉ có cung mà không có mũi tên…"
-Ngài làm sao biết được chứ..
Chick lắc đầu
- Cây cung này thực ra không cần mũi tên.
Hoàng tử Thần cười ha ha nói:
-Tốt lắm, Chick, không nên nhiều lời nữa. Trời đã sáng rồi, chúng ta cần nhanh chóng trở lại đế đô nào
Dưới sự bảo vệ của cận vệ quân, đoàn người đã về đến đế đô. Hoàng tử Thần đối đãi với Đỗ Duy rất nhiệt tình. Hiển nhiên là nhờ năng lực của Đỗ Duy có thể đối phó với một hắc ám ma pháp sư lợi hại nên hắn đánh giá Đỗ Duy càng cao hơn. Đỗ Duy bị dây dưa thế này chỉ muốn mau chóng trở về nhà, mặc dù hắn vẫn còn nhiều vấn đề đang nghi vấn trong lòng.
Hắn lại một lần nữa rõ ràng nhược điểm lớn nhất của việc ẩn nấp trước kia: Đó là hắn hiểu quá ít về tình hình đế đô!
Hoàng tử Thần đưa Đỗ Duy về đến tận phủ bá tước. Đỗ Duy vừa mở cửa thì nhìn thấy thị vệ trưởng Alfa đứng ở đó nhìn chằm chằm vào hắn. Vị thị vệ trưởng của gia tộc Rowling sắc mặt rất khó coi, thấp giọng nói:
-Đỗ Duy thiếu gia, bá tước đại nhân muốn gặp người ngay bây giờ.
Ánh mắt đảo qua nhìn thấy Tịch diệt chi cung phía sau Đỗ Duy, Alfa đột nhiên biến sắc, trên mặt lập tức có vài phần mất tự nhiên, thậm chí là còn có chút hoảng hốt cúi đầu xuống. Sau đó hắn xoay người đi ở phía trước.
Lại một lần nữa Đỗ Duy đi vào thư phòng của cha.
Bá tước đại nhân tựa hồ như đã không ngủ suốt đêm nhưng vẻ mặt già nua lại không hề có một chút uể oải nào, chỉ là trong mắt tràn ngập những tia máu. Đỗ Duy đi vào phòng thì thấy bá tước đang cầm một chiếc khăn lụa khẽ lau một thanh trường kiếm.
Đỗ Duy nhận ra đây là thanh kiếm đã đi theo cha nhiều năm qua. Cha ba lần suất lĩnh hạm đội viễn chinh vùng biển phía nam đều dùng thanh bội kiếm này.
Lúc Đỗ Duy tiến vào, bá tước đại nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, cẩn thận đút kiếm vào trong vỏ kiếm rồi đưa trở lại lên giá. Sau đó ông mới xoay người lại nhìn đứa con của mình.
Ánh mắt của ông đầy thâm thúy, mặc dù cũng nhìn thấy Tịch diệt chi cung trên tay của Đỗ Duy nhưng là ánh mắt ông chỉ lóe lên một chút, sau đó bình tĩnh cầm lấy một đồ vật trên bàn đưa ra.
-Đây là đồ vật ta nhận được ngày hôm qua, có điều không nghĩ tối qua ngươi còn không trở về nên chưa giao cho ngươi được, bây giờ ngươi có thể xem đi.
Đỗ Duy nhận lấy trang giấy này nhìn thoáng qua thì thấy đây là một công văn. Chữ kí phía dưới chính là của hoàng đế hiện tại Augustine VI. Hơn nữa công văn còn do đế quốc tài chính đại thần và Thống soái bộ của quân đội cùng đứng tên để phát ra!
-Đồ vật này hôm nay sẽ được công bố đến công chúng. Mà sau khi công bố thì con trai Đỗ Duy của ta sẽ trở thành tiêu điểm cho mọi người
Bá tước đại nhân thở dài:
-Tối qua ngươi và Hoàng tử Thần ở chung một chỗ đúng không? Chuyện tối hôm qua sáng sớm nay ta đã nghe rồi…Bây giờ cận vệ quân đã bắt đầu giới nghiêm rồi. Ám sát hoàng tử… Ai dà, Đỗ Duy, ngươi biết không? Ta cả đêm hôm qua đều không ngủ, khi biết ngươi và hoàng tử Thần ở cùng một chỗ trong lòng ta rất lo lắng!
Đỗ Duy mặc dù không nói gì, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì nhưng thật ra trong lòng vô cùng hỗn loạn!
Bởi vì, công văn này viết rất rõ ràng!
"Lệnh trù bị cho việc thành lập Đế quốc ma pháp học viện"Ở nửa trước của công văn thì đúng là những ngôn từ đao to búa lớn. Kiểu như để bổ sung thêm lực chiến đấu cho quân đội, để cấp số lượng ma pháp sư tương ứng với khả năng chiến đấu của quân đội, từng bước mở rộng bổ sung ma pháp sư vào quân đội đồng thời cũng để phát triển ma pháp, cải thiện tình trạng số lượng ma pháp sư ít ỏi trên đại luc….lại còn…lại còn…
Nhưng là nửa phần sau mới là nội dung làm Đỗ Duy thật sự chấn động!
Ủy viên của học viện ma pháp đầu tiên sẽ do mười lăm ma pháp học sĩ đảm nhiệm! Mà tên của Đỗ Duy bỗng nhiên xuất hiện trong đó!
-Mười lăm cái tên này thì bảy thuộc về các đại biểu của ma pháp công hội! Mà bảy cái tên còn lại là bốn gã ma pháp sư từ quân đội cùng ba gã ma pháp sư cung đình! Nguyên lúc đầu chỉ có mười bốn cái tên thì ma pháp công hội chiếm bảy cái mà chúng ta cũng chiếm lấy bảy vị trí. Thế lực của hai bên như thế là đã xuất hiện cục diện ngang bằng rồi! Mà ngươi….chính là người thứ mười lăm! Ngươi hướng về bên nào thì sẽ phát sinh ảnh hưởng quyết định đến toàn bộ cục diện.
Bá tước đại nhân cẩn thận nhìn chăm chú con trai của mình:
-Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ngươi chưa đến đế đô đã bị ám sát cũng như ma pháp công hội ra sức ủng hộ chưa?
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu đặt công văn này xuống:
-Cần gì phải có con? Con tuổi còn trẻ, không có kinh nghiệm gì, bản lĩnh cũng rất có hạn! Tại sao lại muốn con phải đảm nhiệm vị trí ủy viên gì đó của ma pháp học viện?
-Chính là bởi vì sư phụ của ngươi
Bá tước đại nhân cười khổ
-Có lẽ ngươi không biết rằng…đề nghị đầu tiên thành lập học viện ma pháp là Gandalf đại sư! Chỉ là ông ấy đã rời ma pháp công hội đã nhiều năm nên chuyện này mới bị quên lãng đi. Cho đến năm trước ông ta mới xuất hiện một lần! Lần đó ông ấy một mình đi vào hoàng cung đã thuyết phục xong hoàng đế bệ hạ. Đáng tiếc là sau đó bởi vì thành lập ma pháp học viện sẽ dẫn đến có rất nhiều lợi ích phải phân phối…
-Đó là điều đương nhiên!
Đỗ Duy cười lạnh nói:
-Thành lập ma pháp học viện đại biểu cho việc phổ cập hóa ma pháp sư! Hơn nữa cũng cắt đứt việc lũng đoạn của ma pháp công hội với ma pháp sư! Ma pháp công hội nói như vậy sẽ rất phản đối kế hoạch này đi chứ? Hơn nữa ma pháp sư cho đến bây giờ đều là truyền thừa cả, bây giờ sử dụng phương thức nhà trường bồi dưỡng ra một lượng lớn ma pháp sư….bồi dưỡng ra nhiều ma pháp sư như vậy đồng nghĩa với việc tạo ra một lực lượng cường đại mới ! Lực lượng như vậy thuần phục người nào…đây mới là điều mấu chốt!
-Không sai. Chuyện này có quan hệ quá lớn cho nên phải tranh cãi nhiều năm như vậy mới quyết định được
Bá tước đại nhân cười khổ:
-Mà hai phía mặc dù cãi vả nhưng là đều thống nhất với nhau tại một quan điểm, đó là viện trưởng đầu tiên của học viện ma pháp phải do Gandalf đại sư đảm nhiệm.
À, truyền kì ma pháp sư Gandalf được cả đại lục kính trọng quả là người thích hợp nhất.
-Đáng tiếc, Gandalf lại qua đời trước khi học viện được thành lập, mà ngươi … chính là đệ tử của ông ấy! Cho nên không chọn ngươi thì chọn ai?
Đỗ Duy thả công văn này xuống :
-Con còn chưa rõ lắm…Đệ tử của Gandalf không chỉ có mình con, tại sao không chọn những người khác?
Bá tước đại nhân mỉm cười:
-Bởi vì ngươi là người trẻ tuổi nhất! Bởi vì ngươi là con ta! Chúng ta tranh đấu cùng ma pháp công hội thì nguyên lúc đầu là bảy đấu bảy, ai cũng không đồng ý để đối phương thêm vào một người, nhưng mà sự xuất hiện của ngươi cuối cùng đã khiến mọi người cùng đạt thành hiệp nghị! Ngươi là con trai ta đồng thời cũng là đệ tử của Gandalf… ngươi đại biểu cho lợi ích của hai phía! Ngươi chính là sự lựa chọn thích hợp nhất!
-Nhưng là vì sao bây giờ cha mới nói cho con biết? Cha không phải là để đến sau lễ hội mùa hè mới nói sao?
-Thanh âm của Đỗ Duy rất lạnh lùng vang lên.